TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Năm sáu tên trước mắt trông không phải dân lương thiện, khiến Lâm Diêu từ bỏ ý định bỏ đi trong đầu, mấy người khách đã sớm chuồn mất, chỉ còn lại bartender mang vẻ mặt đờ ra, không biết ứng phó thế nào mới phải.
Tên cầm đầu cơ bắp đứng trong nhóm là người mang giọng phương Bắc, hắn cầm con dao gõ gõ lên quầy, hung tợn nói, “Kêu thằng Từ Lượng ra đây!”
Bartender hơi run run, sắc mặt tái nhợt, thận trọng nói, “Hắn, hắn không có ở đây.”
“Xạo chó! Tao thấy nó đi vô đây, giờ mày không giao người thì tao đập nát chỗ này!” Nói xong, mấy người đàn ông phía sau liền lật bàn lật ghế, rất có tư thế muốn đập phá.

Bartender đổ mồ hôi lạnh, vội vàng kéo tên cầm đầu lại, “Mấy anh đừng đập đồ, Từ Lượng thật sự không có ở đây.

Buổi sáng hắn có đến nhưng trưa đã đi rồi.”
Đối phương trông có vẻ chẳng định nghe hắn nói, bảo đồng bọn xông vào trong, bartender quá nhỏ bé với nhóm người đó, mấy cái đã bị đẩy lên tường, mặt bị đấm vài cái.

Tên cầm đầu thật sự lôi ra được một tên say mèm, Lâm Diêu vừa nhìn liền nhận ra là Từ Lượng.

Nhưng mà hắn không vội đến bắt người, ngược lại mỉm cười về phía bartender tội nghiệp, nhìn cũng biết là nói: Tôi có thể giúp cậu, mà phải xem thằng nhóc cậu có lên tiếng hay không.”
Bartender cũng không cần suy nghĩ, đứng phắt dậy la lên, “Mấy người không được quá đáng, ở đây có cảnh sát đó!”
Cảnh sát? Tên cầm đầu xoay người nhìn bartender, thấy hắn chỉ vào góc quán bar, xoay đầu nhìn, mới nhìn thấy trong góc âm u đúng là có một người đang đứng!
Mà Lâm Diêu cũng không nói gì, chỉ đứng im trong bóng tối xem trò vui.

Mãi cho đến khi có một tên vô lễ lên tiếng, “Mẹ nó cái thằng mặt bé trắng bóc đó mà là cảnh sát? Đụ má, lừa ai?”
Một đường gân xanh nổi lên trán Lâm Diêu.
“Để tao coi, hahahaha, nó mà là cảnh sát? Chắc quán bar này chắc toàn cảnh sát hết quá!”
Hai đường gân xanh nổi lên.
“Tao thấy nò mới được thả thì có, bị bắt lúc hầu hạ đàn bà.”
Gân xanh nổi hết lên trán, dưới ánh đèn mập mờ vọt tới như một cơn gió! Chưa đợi bartender hiểu được, mấy tên cơ bắp đã bị đánh tới văng máu mũi như con bông vụ.
Sau đó, cả tên bartender cũng mất bình tĩnh, “Đánh đánh đánh, đánh chết tụi khốn kiếp đó đi!… À ờ, hình như ngất xỉu hết rồi… Trời ơi, đừng đánh nữa, sắp xảy ra án mạng rồi!”
Sau khi bartender anh dũng cứu đám côn đồ cơ bắp, Lâm Diêu vẫn còn hả giận.


Bartender kinh ngạc nhìn chàng cảnh sát anh tuấn lại có thể ra tay ác như vậy, không nhịn được hỏi, “Anh, anh rốt cuộc có phải là cảnh sát thật không?”
Lâm Diêu không nói gì, nắm cổ áo hắn đè lên quầy bar, cố gắng nhẫn nhịn nói một câu, “Lấy hết đá ra đây.”
Bartender nghĩ, từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp ai có ánh mắt đáng sợ như vậy, đây là người hay quỷ?
Lâm Diêu kéo cái tên vô dụng kia tới góc tường, lúc đó bartender đã khóa cửa lại.

Đang lo lắng mình sẽ bị liên lụy, Lâm Diêu lạnh lùng nói, “Đều là bị thương ngoài da, tôi ra tay còn nhẹ lắm.”
Gì, vậy mà còn nhẹ hả? Vậy lúc anh ra tay nặng thì thế nào? Bartender thật sự muốn hỏi vậy.
Lâm Diêu mặc kệ suy nghĩ của người khác, lăn lăn cục đá mấy lầm, cuối cùng Từ Lượng cũng tỉnh.

Hắn vừa mở mắt liền thấy xung quanh rối tung, đanh định hỏi, đã bị bartender bịt miệng lại!
“Lượng tử, để tốt cho cậu, đừng bao giờ nói lời vô ích.” Người anh em, tôi là đang lo cho sự an toàn của cậu.
Từ Lượng có chút mơ hồ, chớp mắt nhìn bạn của mình, lại nhìn chàng trai xinh đẹp lạ mặt, rồi nhìn mấy người bị thương bên kia.

Ánh mắt lập tức thay đổi, kéo tay bạn mình, nhìn Lâm Diêu nói, “Tiểu Hỉ cũng không có bản lĩnh này, người của Bàng Giải mà anh cũng dám đánh? Có biết là gây họa rồi không?”
Lâm Diêu nghĩ trong lòng: Người này có chút thú vị, không vô dụng như mình nghĩ.

Vì vậy hắn lấy thẻ cảnh sát ra, vào thẳng vấn đề, “Cậu nghĩ tôi có gặp phiền phức không?”
Ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc rồi bị sự chán chường và lạnh lùng thay thế, ôn hòa nhìn thẻ cảnh sát của Lâm Diêu, đột nhiên nói, “Anh không phải cảnh sát chỗ này, có chuyện gì thì tìm luật sư của tôi đi.”
Thái độ của hắn, Lâm Diêu không thấy lạ, kinh tế gia đình hắn thuộc dạng ưu tú, có luật sư riêng cũng bình thường.

Chỉ là, Từ Lượng kéo được hứng thú của Lâm Diêu, hắn cười nhạt, tới gần nói gì đó vào tai Từ Lượng, Từ Lượng cũng không thể giữ được sự chán chường và lãnh đạm, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Diêu, hỏi, “Anh nói cái gì?”
Lâm Diêu cười, nói với hắn, “Muốn biết thì đi theo tôi.”
Lúc này, người bạn tên là Tiểu Hỉ muốn mở miệng cản Từ Lượng, mà Từ Lượng lại thể hiện thái độ cậu không cần nhúng tay vào.

Nói với Lâm Diêu, “Anh nghĩ cách xử lý đi, đừng liên lụy bạn của tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Mặc kệ Tiểu Hỉ ngăn cản, Từ Lượng lắc lư đi theo Lâm Diêu ra ngoài.


Nhìn theo bóng lưng của Từ Lượng, Tiểu Hỉ thật lâu sau cũng chưa bình tĩnh lại được, hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, người bạn thanh mai trúc mã này khi nào mới có thể quay lại? Mình làm sao xử lý mấy tên côn đồ này? Đang nghĩ ngợi, phía xa vang lên tiếng còi cảnh sát, hắn bắt đầu căng thẳng.

Bản thân muốn chạy ra ngoài xem thử, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước cửa, mỉm cười, nụ cười này suýt chói mù mắt hắn.
Trong phòng ở khách sạn, Lâm Diêu đặt chén trà trước mặt Từ Lượng.
Thật ra bọn họ đã sớm quay về khách sạn, Lâm Diêu lại chẳng nóng nảy đặt câu hỏi.

Đầu tiên bảo hắn đi tắm, tẩy sạch mùi rượu, rồi rót một chén trà, như vậy mới khiến Từ Lượng hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn anh cảnh sát trước mặt, Từ Lượng cười tự giễu, “Không nghĩ tới, ngoại trừ Tiểu Hi còn có người đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Nghê Mỹ đối xử với cậu không tốt?” Giọng nói của Lâm Diêu bình tĩnh, giống như đang nói chuyện với bạn bè bình thường.
“Tốt, sao lại không tốt.

Tốt tới mức lén quan hệ với người khác sau lưng tôi.” Vừa dứt lời đã nghe tiếng Lâm Diêu cười lạnh, hắn có chút tức giận hỏi, “Anh cười nhạo tôi?”
“Tôi còn chưa nghe ai nói, đi ăn vụn lại gióng trống khua chiêng.

Đều là đàn ông, đừng có biến mình thành đàn bà nghe chua xót như thế.”
“Anh thì biết cái gì?” Từ Lượng đập bàn, trợn mắt nhìn Lâm Diêu.
“Tôi tuy biết không nhiều.

Nhưng tôi biết, trong lòng cậu có oán hận.

Không phải vì Nghê Mỹ cắm sừng cậu, mà là vì cậu tới bây giờ vẫn không có cơ hội chất vấn cô ta.”
Một câu của Lâm Diêu nói trúng tim đen của Từ Lượng.

Chàng trai uể oải ngồi xuống.

Lâm Diêu không có ý định cho hắn xây dựng lại lòng tin, nói tiếp, “Cho dù cậu hận cô ta hay oán cô ta, bây giờ cô ta cũng đã chết, nỗi nhớ trong lòng cậu càng chất càng đầy.


Đều nói vì người đã chết, cậu càng nhớ điều tốt của cô ta hơn là điều xấu.”
Từ Lượng đau khổ ôm đầu, nghe Lâm Diêu nói tiếp, “Nghe đây Từ Lượng, nếu Nghê Mỹ còn sống, biết đâu giữa hai người sẽ không kết thúc như vậy, nhưng giờ cô ta đã chết, thì cậu tự tử vì cô ta cũng không được gì.

Tôi là cảnh sát không phải thần, tôi cũng không muốn khuyên răn hay an ủi cậu.

Tôi phải tìm ra hung thủ giết Nghê Mỹ, cho người chết một câu trả lời.”
“Có sống lại không?” Từ Lượng lẩm bẩm.
“Chết thì là chết rồi, dù có xảy ra chuyện gì người chết cũng không sống lại.

Người còn sống thì phải tiếp tục sống, sống thay cho người chết, hưởng ngọt bùi đắng cay.

Nhưng nếu hung thủ giết Nghê Mỹ một ngày vẫn còn chưa bị bắt, trong lòng người sống vẫn còn xiềng xích.

Tựa như cậu bây giờ, càng ngày càng đau khổ.”
Từ Lượng không biết mình nên tiêu hóa lời của Lâm Diêu thế nào, trước đây chưa từng có ai nói với hắn những lời này, bất kể là bạn bè hay người nhà.

Lời nói của Lâm Diêu như một tảng đá rơi xuống, khiến cơn sóng khuấy động.

Đôi mắt chán chường biến đổi, bàn tay run rẩy đã bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Diêu, hỏi, “Ý anh là cái chết của Nghê Mỹ còn ẩn ý khác?”
Thằng nhóc này coi như cũng chưa tới mức hồ đồ, Lâm Diêu cười nói, “Vậy phải xem cậu có đồng ý trả lời câu hỏi của tôi không.”
“Được, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ trả lời.”
“Một giờ sáng ngày 25, có phải cậu đã tới khách sạn tìm Nghê Mỹ không?”
“Đúng.

Lần đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện.”
“Nói về cái gì?”
“Ngày 20 Mỹ Mỹ đột nhiên nói chia tay, tôi không đồng ý, vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với cổ.

Nhưng cổ cứ trốn tôi.

Tối hôm đó tôi tới khách sạn tìm Mỹ Mỹ, chúng tôi ở trong quán của Tiểu Hi nói chuyện, kết quả chia tay trong buồn bã.”
“Sau đó thì sao?”

“Cổ từ chối để tôi đưa cổ về, đi một mình.

Tôi nhớ rõ, là ba giờ sáng.”
“Sau đó hai người không liên lạc gì nữa?”
“Có, tôi vẫn gọi cho cổ, nhưng điện thoại luôn bận.”
“Cậu không gọi tới khách sạn của cô ta?”
“Tôi có gọi, điện thoại di động cũng tắt máy.”
Lâm Diêu tỉnh táo, truy hỏi, “Cậu gọi từ mấy giờ tới mấy giờ?”
“Từ ba giờ sáng tới năm giờ sáng.”
Lâm Diêu lập tức lấy giấy bút ra ghi: Điều tra Nghê Mỹ vào ba giờ sáng tới năm giờ sáng ngày 26, đã nói chuyện với ai.
Lúc tiễn Từ Lượng về đã là mười giờ tối.

Bọn họ nói rất nhiều chuyện, thu hoạch hiện tại khiến Lâm Diêu hưng phấn, hắn gần như cảm giác vụ án đã bắt đầu sáng tỏ.

Giờ đây hắn phải kiên nhẫn chờ tới sáng mai, gọi điện tới cục điện thoại, điều tra người nói chuyện với Nghê Mỹ vào rạng sáng ngày 26 là ai.
Lâm Diêu giãn gân cốt, hắn muốn tắm một cái rồi ngủ một giấc, dưỡng tinh thần ngày mai đi tra án.
Lâm Diêu luôn không muốn tắm ở ngoài, mặc dù đây là chuyện hắn thích nhất.

Vì vậy hắn xối nước qua loa rồi leo lên giường ngủ, mới phát hiện bản thân thật sự rất mệt mỏi.

Đáng tiếc, giấc ngủ không thích hắn, rất lâu cũng không thấy buồn ngủ, lăn qua lai lại khó chịu, chợt nghe có tiếng ai cạy cửa.
Sờ cây súng dưới gối, Lâm Diêu nghĩ: Hay là đám giang hồ tới trả thù, mẹ nó, đang rầu lại không có chuyện làm! Nghĩ tới đây, Lâm Diêu chỉ mặc mỗi qu@n lót màu đen leo xuống giường, tắt đèn, không tiếng động đi tới cửa, chờ kẻ trộm mò vào, muốn cho đối phương lời chào khó quên.
Vị bên ngoài có vẻ là cao thủ, không cần tới một phút đã mở được cửa.

Tay cầm xoay một cái, mở ra.

Cửa vừa mở, có một người đàn ông lách vào, Lâm Diêu cũng không nhiều lời, chém một quyền!
Quyền cước như gió không biết thế nào lại quơ trúng quần áo, nắm tay cũng bị bắt lại, ngay sau đó, người đánh lén đè Lâm Diêu lên tường, mùi nước hoa xa lạ khiến Lâm Diêu nghẹt thở.
Hết chương 22.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi