TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Tư Đồ ôm tâm trạng thấp thỏm bất an leo lên xe, cô gái kia vẫn lén quan sát chàng đẹp trai này.

Trong lòng cô biết hắn không để cô vào mắt, lúc hắn nhìn cô chẳng có một chút ý tứ gì, đúng là không thể hiểu nổi người này rốt cuộc muốn gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tìm một người thế này làm người yêu thì chẳng phải sẽ mệt chết sao, có bao nhiêu người muốn cướp chứ?
Trong lúc cô gái suy nghĩ lung tung, Tư Đồ đã dừng xe trước cửa nhà Liêu Giang Vũ.

Liêu Giang Vũ ở trong phòng đang điều tra mấy số điện thoại, lúc nhìn thấy Tư Đồ dẫn một cô gái tới, liền nói, “Cậu dám ngoại tình sau lưng Lâm Diêu?”
“Bớt nói giùm đi.

Cô gái này là nhân chứng quan trọng, mau cho cổ xem băng ghi hình trong thang máy hôm đó đi.”
Liêu Giang Vũ mặt không đổi sắc nhìn cô gái, đối phương có chút lúng túng nhìn hắn cười cười, kết quả luật sư đại nhân lại bắn một phát vào trái tim bé nhỏ của cô, “Cô to gan thật, dám đi theo một người đàn ông xa lạ tới đây.” Lúc này cô mới ý thức được vấn đề quan trọng này!
Chỉ nói vài từ ngắn ngủi, Liêu Giang Vũ liền mở laptop, mở đoạn băng ghi hình trong thang máy vào hôm Lộ Tiểu Yến bị giết.

Tư Đồ ngồi bên cạnh chỉ huy, nói dừng, hình ảnh lập tức đứng lại.

Tư Đồ chỉ vào mặt cô gái cao ráo, “Làm phiền cô xem kỹ, chiều ngày 26, người cô nhìn thấy có phải người này không?”
Cô gái nhìn rất lâu, không biết nên lắc đầu hay gật đầu mới được, chỉ có thể nói, “Vóc người thì giống nhưng tôi không nhìn thấy mặt cô ta.”
Tư Đồ mặt mày ủ rũ, nhìn cô gái trong màn hình đội chiếc nón rộng vành, che cả khuôn mặt.

Nếu không nhìn rõ mặt, vậy thì nhìn cái khác! Tư Đồ nhờ Liêu Giang Vũ cắt hình ra, sửa lại đôi chút, phóng to phần cổ và vai, rất nhanh mọi người nhìn thấy trên chiếc áo đầm có mấy cọng tóc vàng rũ xuống, cô gái lập tức lớn tiếng kêu, “Chính là màu tóc này, tôi chắc chắn nhận ra!”
Lòng Tư Đồ rối tung, trên mặt lộ vẻ hưng phấn khó kiềm chế.

Hắn gần như rất gấp gáp nói với Liêu Giang Vũ, “Lấy hình ba kẻ tình nghi chuyển sang màu tóc vàng, mắt cũng phải đổi sang màu xanh nhạt xem thử.”
Liêu Giang Vũ lúc làm việc không hề lười biếng, hắn không nói lời nào mà bắt đầu làm theo lời của Tư Đồ, rất nhanh hình ảnh cô gái tóc vàng mắt xanh xuất hiện.
“Chính là cổ, buổi chiều ngày 26, người tôi nhìn thấy đi ra khỏi phòng 503 chính là cô ta!” Cô gái chỉ vào màn hình, hưng phấn nói.
Tư Đồ rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, thấp giọng nói, “Tiffany.”
Cô gái nhẹ nhàng từ chối lời đưa về nhà của Tư Đồ, nhưng nói thế nào cũng không được, Tư Đồ nhét xấp tiền vào tay cô.


Cô gái cám ơn hắn sau đó lên taxi về nhà.
Liêu Giang Vũ nhìn tấm ảnh mình ghép ra, nghĩ cỡ nào cũng không thông, thấy Tư Đồ quay lại, liền hỏi, “Sao lại là cảnh sát quốc tế?”
Tư Đồ im lặng, ngồi xuống rút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, “Vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, anh không cần điều tra mấy số điện thoại nữa, để tôi làm.

Anh lập tức đi theo dõi Hàn Cương, mặt khác gọi điện cho Diệp Từ, tôi muốn gặp cha vợ của hắn.”
Liêu Giang Vũ nhíu mày, hỏi, “Tại sao cậu không tự đi tìm Diệp Từ?”
“Phòng ngừa lỡ như.

Giang Vũ, có một số việc, tôi phải nói với anh.”
Liêu Giang Vũ có chút khó chịu, Tư Đồ rất ít khi nghiêm túc như vậy, hắn muốn nói cái gì?
Nửa tiếng sau, Tư Đồ rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ, hắn vừa khởi động xe vừa gọi cho Đường Sóc.
“Tiểu Đường, gần đây có bận không?”
“Không bận lắm, em chỉ lo chỉnh sửa sổ sách tư liệu, vụ án bên ngoài em không có tham gia.”
“Tốt, anh cần em giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tới trường của Tử Hi bảo vệ nó.

Đừng hỏi tại sao, anh lo Tử Hi sẽ gặp chuyện nguy hiểm.

Giang Vũ ca của em không phân thân được, lỡ như Tử Hi xảy ra chuyện gì, một mạng của anh cũng không đủ trả cho Giang Vũ.”
Đường Sóc trầm mặc mấy giây, “Em sợ là không được.

Lâm ca bảo em ở trong tổ chờ lệnh, nhưng mà anh yên tâm, em sẽ nhờ anh hai em phái người đi bảo vệ Tử Hi.

Có đội đặc công ở đó, Tử Hi tuyệt đối an toàn.”
“Nếu có thể nhờ anh hai em giúp, vậy thì càng tốt.”
Đường Sóc cúp điện thoại rồi, hắn có chút không rõ chân tướng.

Từ lúc vụ án xảy ra tới giờ, Địch Tử Hi đến cảnh cục đưa đồ cho Lâm Diêu hai lần, làm sao có thể gây chuyện? Anh Tư Đồ rốt cuộc đang đề phòng ai? Bản thân hắn không moi ra được manh mối gì, Lâm Diêu mới về, Đường Sóc liền nói chuyện này lại với hắn, cuối cùng hỏi, “Lâm ca, tại sao anh Tư Đồ lại sợ Tử Hi gặp chuyện nguy hiểm?”

Lâm Diêu không thể trả lời câu hỏi này, hắn cũng suy nghĩ.

Giống như Đường Sóc, hắn thấy Tử Hi không liên quan tới vụ án này, tại sao Tư Đồ lại căng thẳng như thế? Còn nữa, nếu Tử Hi gặp nguy hiểm, tại sao hòa thượng không đi bảo vệ nó? Tư Đồ nói hòa thượng không thể phân thân, vậy chắc chắn hắn đang giúp Tư Đồ làm việc.

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu hiểu ra, “E là hòa thượng đang theo dõi Hàn Cương.

Diệp Từ ở trong tổ chuyên án không thể hành động một mình, Tư Đồ phải ra ngoài điều tra.

Còn lại chỉ có hòa thượng.”
“Hàn Cương muốn đối phó với Tử Hi?” Đường Sóc nghi vấn.
“Không chỉ đơn giản như thế.

Hòa thượng vẫn luôn dùng máy tính trợ giúp Tư Đồ điều tra vụ án, hiện tại, Tư Đồ biết được ba số điện thoại và manh mối về người tập kích anh, theo lý thuyết, hắn nhất định sẽ bảo hòa thượng điều tra ba số điện thoại trước.

Người của tổ chúng ta tới bây giờ vẫn tìm thiếu một số, anh không tin hòa thượng có thể ba đầu sáu tay tra ra toàn bộ nhanh như vậy.”
“Lâm ca, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Đường Sóc suy nghĩ, càng nói càng đi xa.
Lâm Diêu tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn, nói tiếp, “Ý anh là, bây giờ là chúng ta hay Tư Đồ, ba số điện thoại đó đều phải điều tra cho rõ ràng ngay lập tức.

Em nghĩ đi, nếu hòa thượng ở nhà điều tra ba số điện thoại, mà Tử Hi có khả năng gặp nguy hiểm, Tư Đồ đã không đi nhờ người khác giúp đỡ.

Anh suy đoán, Tư Đồ nói hòa thượng không phân thân được, chứng tỏ hắn không có ở nhà.

Hắn đi đâu, làm gì? Con dao bén như hòa thượng, Tư Đồ tất nhiên cầm phần lưỡi, bởi vậy, công việc của hòa thượng bây giờ chỉ có một, chính là theo dõi Hàn Cương! Nhưng mà Tư Đồ sợ Hàn Cương phát hiện hòa thượng nên sẽ đi đối phó với Tử Hi, lúc này mới tìm tới em.”
“Suy nghĩ kỹ thì cũng đúng.

Hồi trước Giang Vũ ca chỉ ở trong phòng gõ gõ bàn phím giúp anh Tư Đồ, sẽ bảo vệ được người quan trọng.

Bây giờ không thể bảo vệ, vậy chính là đi theo dõi!”

“Tiểu Đường, em nghĩ đơn giản quá rồi.

Tại sao Tư Đồ nóng lòng muốn hòa thượng đi theo dõi Hàn Cương? Tại sao không để hòa thượng một cao thủ hacker đi điều tra mấy số điện thoại? Nguyên nhân chỉ có một.”
“Anh mau nói đi, Lâm ca, nôn chết em rồi, anh nói một hơi luôn không được hả?” Đường Sóc nắm tóc, đứng ngồi không yên, Lâm Diêu lúc nào cũng chậm rãi hết.
Lâm Diêu cười cười, ngẩng đầu nhìn cậu em của mình, thấp giọng nói, “Tư Đồ muốn kết án.”
Đường Sóc thiếu chút nữa kêu thành tiếng! May mà Lâm Diêu bịt miệng được.

Động vật nhỏ này đang nóng lắm, anh Tư Đồ sắp kết án rồi, bên bọn họ thì chưa đâu vô đâu, nếu tiếp tục thế này, chẳng lẽ Lâm ca nhất định sẽ thua sao?
“Giờ làm sao đây, bên anh Tư Đồ tiến triển nhanh quá.

Còn nữa, chẳng phải anh nói ảnh đi sai đường sao, tại sao giờ đi trước chúng ta rồi?”
Lâm Diêu không vội, dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, chậm rãi nói, “Ai nói hắn đi trước chúng ta? Mặc dù hắn đến gần chân tướng, đáng tiếc, trong tay lại thiếu một lá bài át chủ.”
“Lâm ca, anh có thể nói ngôn ngữ loài người giùm em được không?”
Lâm Diêu cười thản nhiên, “Anh sẽ cướp quyền kết án trước hắn.”
Lúc này, tất cả mọi người trong tổ trọng án bị tiếng hét thất thanh của Đường Sóc làm khiếp sợ.
Đường Sóc lấy lại bình tĩnh, đi theo Lâm Diêu rời khỏi cảnh cục, bọn họ đến khách sạn ven biển.

Cũng giống như Tư Đồ, trước tiên đi tìm giám đốc điều hành Ron.
Ron có hơi không rõ hai người cảnh sát này đến đây để làm gì, chỉ hỏi hắn vài vấn đề về tiến triển của cuộc thi, không hề hỏi gì tới vụ án.

Thời gian nói chuyện rất ngắn, chỉ tầm mười phút, chờ cậu cảnh sát tự xưng là Lâm cảnh quan đứng dậy muốn cáo từ, đối phương lại đột nhiên lên tiếng hỏi, “Mr.

Ron, có thể đưa chúng tôi đi xem hội trường của cuộc thi được không?”
“Cái này thì được nhưng mà có hơi xa.”
“Không sao, phiền ngài dẫn đường.”
Khi Ron tiếp nhận vị trí cũng không làm gì, công việc liên quan đã sớm bị Lưu Văn Đình sắp xếp xong, mấy hôm nay hắn cũng có chút phiền muộn, thừa dịp này đi ra ngoài cũng tốt.

Vì vậy, hắn dẫn Lâm Diêu và Đường Sóc tới hội trường diễn ra vòng chung kết.
Trong hội trường có rất nhiều người, mọi người đều đang bận rộn.

Thấy giám đốc điều hành tới đều chào hỏi, Lâm Diêu đứng phía sau Đường Sóc đột nhiên nhỏ giọng nói, “Em đi theo hắn, anh đi xem xung quanh.” Nói xong, Lâm Diêu lách mình biến mất.
Đường Sóc rõ Lâm Diêu đi xem cái gì, lúc bấy giờ hắn phải tận lực làm tròn bổn phận, dựa theo lời Lâm Diêu đi theo Ron.

Đi vòng vòng quanh hội trường chừng bảy tám phút thì đụng mặt Trịnh Phi.
Trịnh Phi đã từng gặp Đường Sóc, lúc thấy hắn và giám đốc điều hành đi chung, không khỏi ngẩn người, lập tức cúi đầu nhường đường cho họ, rõ ràng cho thấy là loại người thấy lãnh đạo sẽ im thin thít.


Đường Sóc ngược lại thoải mái nói chuyện với hắn, “Lại gặp rồi, Trịnh Phi.”
“Vâng.” Trịnh Phi ừ cho có lệ, chân bước nhanh đi.
Lúc này, Đường Sóc lanh lợi không biết nhớ ra cái gì, “Mr.

Ron, tự tôi đi xem xung quanh.” Không đợi Ron tỏ thái độ, hắn xoay người đi tìm Trịnh Phi.
Trong phòng kho, Trịnh Phi đang kiểm kê đồ, nghe phía sau có tiếng động liền xoay đầu nhìn.
“Tôi đến xem thôi.” Đường Sóc nở nụ cười sáng lạn, đi vào.
“Không có gì đẹp đâu.” Trịnh Phi nói đại một câu, nghe giọng nói thì chẳng mấy hoan nghênh Đường Sóc.
Đường Sóc kéo cái ghế, xoay lưng ghế lại, ngồi xuống, tay đặt trên lưng ghế, cười híp mắt nhìn Trịnh Phi, “Dạo này thế nào?”
“Vẫn vậy.”
“Không có gì tốt à?”
“Có gì mà tốt, các anh một ngày chưa bắt được hung thủ, tôi một ngày cũng không ngủ yên.”
Đường Sóc đạp ghế, chiếc ghế văng về phía hắn, nghiêng đầu hỏi, “Cậu sợ cái gì?”
Trịnh Phi như là vẫn đang cố gắng nhẫn nại, nghe Đường Sóc hỏi, hắn đột nhiên ném đồ trong tay, kích động nói, “Tôi không sợ làm sao được? Lộ Tiểu Yến, Nghê Mỹ thậm chí là đội trưởng Hà, ai cũng được, bọn họ đều liên quan tới tôi.

Lỡ hung thủ muốn giết tôi thì sao? Anh nói đi, tôi có thể không sợ được sao?”
Đường Sóc cười haha, lòng nghĩ: Cậu đề cao mình quá rồi.

Người như cậu có gì đáng để quan tâm, biến giùm.

Đường Sóc tùy tiện an ủi vài câu rồi rời khỏi căn phòng.
Tìm một chỗ không có ai, Đường Sóc gọi điện cho Lâm Diêu, hỏi hắn chừng nào quay lại.

Mà Lâm Diêu lại nói, “Em về trước đi, anh đi dạo vài vòng.”
Tắt điện thoại, Lâm Diêu đứng sau màn sân khấu lén nhìn một số người đằng trước.

Đợi được bọn họ rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi, đều tìm chỗ ngồi xuống, mục tiêu theo dõi của hắn thừa dịp không có ai chú ý, rời khỏi sân khấu qua cánh cửa nhỏ.

Lâm Diêu lách người, đi theo giám sát.
Hết chương 28.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi