TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Dựa theo địa chỉ Lâm Diêu cung cấp, Đường Sóc rốt cuộc cũng tìm được khu dân cư cũ kỹ.

Lau mồ hôi trên trán, Đường Sóc gõ cửa phòng, suy đoán ai sẽ ra mở cửa.
Gõ cửa cả buổi, bên trong không có động tĩnh.

Đường Sóc liền không nhịn được, hô lên, “Có ai ở nhà không? Tôi là người Lâm ca giới thiệu tới.

Xin hỏi có ai ở nhà không?” Sau đó hắn lại gõ cửa, bên trong lúc này mới có một giọng khẩn trương vang lên, “Ai là Lâm ca?”
“Lâm Diêu.”
Két, cửa phòng mở ra.
Theo khe hỡ, Đường Sóc rốt cuộc cũng nhìn thấy người bên trong, kinh ngạc đến khó tin.
“Cậu là ai?” Người kia hỏi.
Đường Sóc lấy thẻ cảnh sát ra giơ lên, nói với hắn, “Đường Sóc.

Là người Lâm ca bảo đến bảo vệ anh.”
Người nọ cảnh giác nhìn Đường Sóc, đột nhiên nắm áo hắn kéo vào.

Đường Sóc vào trong mới phát hiện, xung quanh toàn là hộp cơm, có thể thấy người này có người chăm lo, là Lâm ca? Bọn họ liên lạc với nhau khi nào? Lâm ca nói lá bài át chủ là hắn? Có chuyện gì xảy ra?
Đường Sóc tìm đại một chỗ ngồi xuống, đánh giá người trước mặt.

Hắn không giống như trong hình, tiều tụy dơ dáy hơn nhiều, nhưng vẫn không thể làm át đi khí chất đặc biệt trên người.

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc để thưởng thức, Đường Sóc mở miệng hỏi, “Vương Vĩ, anh ở đây bao lâu rồi?”
“Bao lâu? Từ sau khi Nghê Mỹ bị giết, tôi vẫn luôn ở đây.” Vương Vĩ ngồi trên chiếc giường giản dị, châm điếu thuốc, hít một hơi sâu.
“Vì sao không nói mọi chuyện rõ ràng?”
Vương Vĩ trừng mắt nhìn Đường Sóc, sau đó cúi đầu.

Miệng cắn điếu thuốc lá, hai tay ôm đầu, nhìn như vô cùng đau khổ.

Một hồi qua đi, hắn bình thản nói, “Lâm Diêu nói cái gì với cậu?”
“Không nói gì hết.

Trên thực tế, lúc anh mở cửa tôi mới biết bên trong là ai.”
Vương Vĩ gật đầu, cười khổ sở, “Hắn rất uy tín, có nói với tôi sẽ không tiết lộ hành tung của tôi với bất kì ai, tôi cho là hắn gạt tôi.”
“Lâm ca? Làm gì có, anh ấy sẽ không dùng chuyện này để lừa anh.

Vương Vĩ, anh là người cảnh sát vẫn luôn tìm, chúng tôi rất cấp bách cần biết tình hình của anh.


Tôi không biết giữa anh và Lâm ca thỏa thuận cái gì, nếu tôi đã phát hiện ra anh, tôi sẽ…”
“Cậu tính báo cảnh sát?” Vương Vĩ căng thẳng hỏi.
“Không, tôi sẽ không làm vậy.

Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh biết tất cả.

Hơn nữa, Lâm ca không chính thức báo cho tôi biết, tôi cũng sẽ vì anh bảo vệ bí mật.” Nói xong, Đường Sóc nghiêng người về trước, nhìn thẳng vào Vương Vĩ, thần sắc nghiêm túc, “Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh biết những gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Đường Sóc, Vương Vĩ cũng không bị làm khó, chỉ là hắn nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, hút xong một điếu, vẫn giữ kín miệng, há rồi lại ngậm, sau cùng không thể làm gì khác hơn là nói, “Cậu hỏi trước đi, lúc đó Lâm Diêu cũng hỏi tôi như vậy.”
Đường Sóc suy nghĩ, hỏi, “Bắt đầu nói từ lúc anh ở thành phố T đi?”
“Được rồi.

Cậu tốt nhất là kiên nhẫn một chút, e là sẽ kể rất dài.

Từ đầu, ý tôi là bắt đầu từ lúc tôi trở về từ Nhật Bản, sau đó đi thẳng về nhà ở thành phố T, khi đó mấy nhân viên khác đều đang nghỉ phép, tôi cũng thừa dịp này về viết bản kế hoạch biểu diễn hình thể ở vòng chung kết.

Tuy rằng đây là công việc vô cùng quan trọng, nhưng vì tôi, Tiểu Yến còn có Nghê Mỹ gây sự nên trong lòng không yên…”
Tiểu Yến? Sao hắn lại xưng hô thân thiết như thế? Đường Sóc không khỏi cảm thấy lạ, liền chen vào hỏi, “Anh và bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vương Vĩ kinh ngạc nhìn Đường Sóc, “Lâm Diêu không nói với cậu?”
“Không có.

Hai người nói lúc nào?”
“Ngay khoảng chừng hai tiếng trước.”
Hai tiếng trước? À, lúc ở sân vận động, Lâm ca đi một mình khoảng nửa tiếng, chính là để nói chuyện điện thoại với Vương Vĩ! Đường Sóc rũ vai, hắn hết thể đi hỏi Lâm Diêu câu “Anh đang làm gì vậy” nữa rồi.
“Nói tiếp đi, giữa các anh có quan hệ gì?”
“Cậu và Lâm Diêu hỏi câu không giống nhau.

Hai tiếng trước, hắn hỏi thẳng tôi, tôi có phải…”
“Phải cái gì?”
Vương Vĩ mỉm cười, mặc dù có chút đau khổ, nhưng vẫn lộ nụ cười.

Hắn nói, “Người tôi thích thật ra có phải là Tiểu Yến không.”
“Gì? Anh thích Lộ Tiểu Yến? Quan hệ giữa hai người không phải căng thẳng lắm sao?”
“Ban đầu đúng là như nước với lửa.

Nói thế nào đây…”
“Nói từ đầu!” Đường Sóc quyết định mình phải làm rõ mọi chuyện, không thể cứ hỏi người ta tại sao hoài nữa.
“Được.

Lúc tôi nhìn thấy Nghê Mỹ lần đầu tiên khi cuộc thi mới bắt đầu, thật sự cho rằng đó là nhất kiến chung tình.


Khi đó tôi còn chưa chú ý tới Tiểu Yến, có thể nói cô ấy là ai tôi cũng không biết.

Mãi cho đến khi kết thúc vòng loại, đội trưởng Hà đưa Tiểu Yến đến tìm tôi nhờ ưu đãi đặc biệt, tôi mới phát hiện viên ngọc thô này.”
“Ý anh là, anh biết Lộ Tiểu Yến là từ đội trưởng Hà?”
“Đúng vậy.

Vừa có ấn tượng với Tiểu Yến, tôi đã thấy cô ấy có thể thành tài, chỉ cần làm nhạt kiểu khuê tú phương Đông một chút, để cô ấy có sức sống tràn trề hơn, tương lai của cô ấy là vô hạn.

Nhưng cô ấy rất cố chấp, tôi nói cái gì cũng không nghe, từ lúc bắt đầu chúng tôi đã tranh chấp rất gay gắt.

Tiểu Yến là người được dạy dỗ nghiêm túc.

Cho nên, trong lúc chúng tôi chiến tranh, cô ấy chỉ dùng chiến tranh lạnh, cô ấy hoàn toàn không để mắt đến những gì tôi lo cho.
Mãi cho đến một lần, tôi vì rất tức giận, đi tìm đội trưởng Hà lý luận.

Ý của tôi là muốn nhờ đội trưởng Hà khuyên nhủ cô ấy, nếu không tôi sẽ hoàn toàn mặc kệ.”
“Đây là anh hạ tối thư nhỉ?” Đường Sóc tưởng tượng, lúc đó Vương Vĩ nhất định bị chọc cho tức chết.
Vương Vĩ nhịn không được than thở gật đầu, “Tôi chưa từng gặp cô gái nào cố chấp như vậy, cho dù tôi nói gì cổ cũng không nghe, cứ làm theo ý mình.”
“Anh nói tiếp chuyện sau khi gặp đội trưởng Hà đi.”
“Lúc đó tôi không biết đội trưởng Hà nói gì với Tiểu Yến, vào ban đêm, Tiểu Yến tìm tôi nói xin lỗi.

Lúc đó tôi rất vui, nhưng cái khiến tôi vui, là những lời tôi nói với cô ấy trước đây, cô ấy đều ghi nhớ trong lòng, tối hôm đó, tôi lại mắng cổ, nói cổ không biết quý trọng bản thân.

Tiểu Yến khóc rất nhiều.

Tôi hỏi cô ấy tại sao, cổ nói, vẫn luôn hiểu lầm tôi.”
“Hiểu lầm?”
“Ừ, sở dĩ đội trưởng Hà đối xử tốt với Tiểu Yến, là vì cha của Tiểu Yến hứa giúp đội trưởng Hà có thẻ xanh và một căn nhà.

Chuyện này với đội trưởng Hà là một chuyện cực tốt.

Tiểu Yến rất phản cảm, nhưng lại không thể phản đối cha mình, chỉ có thể phát tức lên chúng tôi.

Cô ấy cho rằng, tôi cũng nhận gì đó từ cha mình nên mới lo cho cổ.

Nhưng mà, từ lúc nói chuyện với đội trưởng Hà, Tiểu Yến mới biết tôi không biết cha cổ, cho nên mới tìm tôi xin lỗi.”
Đường Sóc dần rõ vấn đề bên trong, vì vậy liền truy hỏi chuyện giữa Vương Vĩ và Nghê Mỹ.
“Khoảng thời gian đó, Nghê Mỹ quay về thành phố F quay quảng cáo, cô ấy không biết chuyện giữa tôi và Tiểu Yến.


Sau khi Tiểu Yến xin lỗi tôi, tôi hầu như ngày nào cũng bớt thời gian rảnh ra tập riêng cho cô ấy, cũng bắt đầu từ đó, chúng tôi yêu nhau.”
“Hai người yêu nhau? Lộ Tiểu Yến thích anh?” Đường Sóc thật không ngờ, sự việc lại diễn biến theo hướng này, trong lúc bất chợt nảy ra một suy nghĩ, “Pháp y của chúng tôi nói, Lộ Tiểu Yến trước khi chết từng quan hệ tình d*c, có phải là với anh không?”
Vương Vĩ chẳng biết thế nào lại đỏ mặt, gật đầu.
“Nói mau, mấy hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Vĩ liếc nhìn Đường Sóc lòng như lửa đốt, “Đã bảo cậu kiên nhẫn rồi.”
“Được được được, tôi kiên nhẫn.”
“Trên đường tới Nhật, tôi và Tiểu Yến đã xác lập quan hệ, tôi nói chuyện của mình với Nghê Mỹ cho cô ấy nghe.

Tiểu Yến nói tôi phải mau chóng nói rõ ràng với Nghê Mỹ, đừng để hiểu lầm thêm lớn.

Sau khi đến Nhật, tôi vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Nghê Mỹ, khổ nỗi không có.

Sau đó, Nghê Mỹ không chịu nổi sự lạnh lùng của tôi, liền tới tìm tôi ngả bài.”
Đối mặt! Đây là cảnh Từ Lượng nhìn thấy! Tim của Đường Sóc đập như trống bỏi, biểu hiện ra mình vẫn cố gắng kiên nhẫn nghe Vương Vĩ nói, “Lần đó, tôi nói thẳng với Nghê Mỹ, nhưng không nói với cô ấy chuyện về Tiểu Yến, nhưng mà, cô ấy cũng đoán được chuyện giữa chúng tôi.

Mặc dù tôi và Tiểu Yến bình thường đặc biệt để ý không đi chung, nhưng lúc Nghê Mỹ ở thành phố F, luôn dùng điện thoại gọi cho tôi, có một lần Tiểu Yến bắt máy, trực giác của phụ nữ rất đáng sợ.

Lúc đó Nghê Mỹ rất tức giận, còn nói vì tôi, chuyện gì cũng làm được, lúc đó tôi chỉ xem đó là lời giận dỗi, không hề để trong lòng.
Sau khi kết thúc vòng bán kết ở Nhật, Tiểu Yến nói muốn cùng cha đi Mỹ vài ngày, về nước rồi sẽ tới thành phố F rồi qua nhà tôi, tôi chỉ có thể về nước một mình chờ cô ấy.

Trong mấy ngày đó, hầu như ngày nào Nghê Mỹ cũng dây dưa với tôi, lúc ở Nhật, cứ ở trước mặt mọi người tạo biểu hiện là chúng tôi đang yêu.

Để không kéo Tiểu Yến vào, tôi chỉ im lặng không nói.”
Hừ! Đây cũng chính là nguyên nhân Phó Kỳ Kỳ nghĩ Nghê Mỹ và Vương Vĩ quen nhau.

Đúng là…
“Tiểu Yến về nước vào ngày 20, trong khoảng thời gian đó mẹ của cô ấy bị bệnh, cô ấy phải ở bên cạnh chăm sóc.

Đến ngày 25, tôi, tôi rất nhớ cô ấy.

Sáng ngày 25 chúng tôi nói chuyện điện thoại, tôi càng nhớ cô ấy hơn.

Nói đến thì có hơi buồn cười, tôi giống như cậu bé mười mấy tuổi, lái xe bốn tiếng đồng hồ đến đây gặp cô ấy.”
Bảo tàng! Vương Vĩ là một bảo tàng, thảo nào Lâm Diêu nói hắn là lá bài át chủ, đúng là không sai! Đường Sóc hưng phấn, cố gắng trấn định, “Chuyện này, Lâm ca cũng biết?”
“Không, hắn chỉ biết quan hệ giữa tôi và Hàn Cương, lúc nãy cũng chỉ hỏi đến chuyện giữa tôi, Tiểu Yến và Nghê Mỹ.”
“Tại sao? Chẳng phải hai người liên lạc từ sớm rồi à?”
“Cũng không tính rõ là có liên lạc.

Tôi không biết Lâm Diêu làm cách nào tìm được tôi, chúng tôi chỉ mới gặp nhau vào tối lần trước.

Khi đó chúng tôi còn là kẻ thù, cậu cũng không nghĩ ra đâu, tối hôm đó trời còn chưa sáng, hắn đã tới tìm tôi.

Hắn nói biết tôi không phải hung thủ, bảo tôi hãy ẩn nấp cho tốt, giúp hắn phá án.

Ban đầu, tôi rất nghi ngờ hắn, tôi không tin cảnh sát.”
“Vậy tại sao anh tin tưởng anh ấy?”
Vương Vĩ dừng một chút, lúc này mới nói, “Hắn cho tôi một thứ, đừng hỏi đó là cái gì, tôi phải bảo vệ bí mật cho hắn.


Cũng chính vì vật này, đạt thành thỏa thuận giữa tôi và Lâm Diêu.

Thời gian gặp mặt lần đó không nhiều, hắn chỉ hỏi tôi còn liên lạc với Hàn Cương không rồi đi.

Trước khi đi hắn muốn số điện thoại của tôi, bảo cần sẽ liên lạc.

Chính là vậy.”
Nghe Vương Vĩ hồi ức xong, Đường Sóc chẳng biết thế nào, vã mồ hôi thay Lâm Diêu.

Nhưng lo là cũng không cần tới, chuyện cấp bách hiện giờ là phải phá án.

Vì vậy liền hỏi, “Anh xuất phát từ thành phố T lúc mấy giờ, đến nơi lúc mấy giờ, gặp Lộ Tiểu Yến lúc nào?”
“12h trưa tôi lên đường, 4h chiều thì đến.

Lúc đó Tiểu Yến đang ở khách sạn.

Bởi vì tôi không muốn bị nhìn thấy rồi nảy sinh thị phi, liền hẹn cô ấy ở khách sạn khác.”
Khoan, khúc kế phải ghi chép! Đường Sóc lấy bút ghi âm ra, để dưới chân, Vương Vĩ cũng không phản đối hành động này của hắn.

Nói tiếp, “Chúng tôi nhận phòng 186 của khách sạn Thế Kỷ vào lúc 5h.”
“Mấy giờ về?”
“Tôi thì 3h sáng.

Bởi vì lúc đi vội quá, tôi quên bảng kế hoạch ở nhà, phải quay về lấy, chạy thâu đêm.

Tiểu Yến trở về lúc 6h sáng, lúc rời khỏi khách sạn Thế Kỷ còn gọi cho tôi bảo lái chậm thôi.”
“Sau đó cô ta đi đâu?”
“Đương nhiên là về phòng mình ở khách sạn ven biển, cô ấy nói với tôi như vậy trong điện thoại.”
Tinh thần Đường Sóc tỉnh táo, hắn mượn giấy bút của Vương Vĩ sau đó tính toán.

Lộ Tiểu Yến rời khỏi khách sạn Thế Kỷ lúc 6h sáng, nửa tiếng cũng đủ để trở về.

Thời gian tử vong là 7:00 tới 7:30, nói cách khác, Lộ Tiểu Yến không phải trở về liền bị giết, chí ít có nửa tiếng trống.
Trong khoảng thời gian này, Lộ Tiểu Yến nhất định ở cùng với hung thủ.

Nếu không, với tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người mà xem, nếu Lộ Tiểu Yến cảm thấy nguy hiểm, sẽ lập tức gọi cho Vương Vĩ.

Vậy thì, hung thủ là người quen biết, còn là người trong cuộc thi.
Chờ chút! Nhớ lần đầu tiên hỏi Tiffany, cô từng nói chuyện điện thoại với Lộ Tiểu Yến vào 5h chiều ngày 25, lúc đó, Lộ Tiểu Yến nói là đang ở phòng 503, nhưng 5h chiều, Lộ Tiểu Yến đã cùng Vương Vĩ tới khách sạn Thế Kỷ.

Nghĩ tới đây, Đường Sóc hỏi, “Lúc anh gặp Lộ Tiểu Yến rồi, có nghe cô ta nói chuyện với Tiffany không?”
Thấy Vương Vĩ lắc đầu, Đường Sóc dần hiểu ra chân tướng vụ án!
Hết chương 34.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi