TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Nhìn Trịnh Phi hoảng loạn, Lâm Diêu giục hắn vài câu, hắn gắn chìa khóa vào nổ máy.

Chân dựa theo tốc độ bình thường đạp ga, nhưng không nghĩ bị Lâm Diêu hung hăng giẫm một phát thật mạnh, xe vọt đi.
“Anh làm gì chạy dữ vậy?!” Trịnh Phi đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc nhớ ra mình có thể rống giận với Lâm Diêu.
“Làm gì? Bắt tội phạm chứ làm gì, hắn chạy rồi, tôi bị thương tìm ai trả thù đây? Nhanh lên, hỏng việc của tôi hết!” Nói xong, Lâm Diêu lấy đèn cảnh sát đã chuẩn bị trước, gắn lên mui xe, như vầy có thể yên tâm chạy lung tung.
Trịnh Phi bất chấp Lâm Diêu muốn cái gì, nếu hắn không tập trung tinh thần để lái, thì 3 giây sau sẽ đi chầu ông bà.

Lúc này, chiếc xe trước mặt đã mất tích, nhưng mà, vẫn có thể nghe tiếng xe phóng đi trong gió.

Lâm Diêu không lái xe được, nhưng đầu óc rất linh hoạt, chỉ thị Trịnh Phi phải đi đường nào, chỉ mất chốc lát, đã nhìn thấy chiếc xe chạy trốn.
“Bám theo!”
“Người lái xe rốt cuộc là ai vậy, tội phạm gì mà dám bắn cả cánh sát?”
“Hung thủ giết Lộ Tiểu Yến và hai người kia.”
“Cái gì?”
“Nhìn đường nhìn đường!”
Suýt nữa Lâm Diêu bị Trịnh Phi hại chết, tức giận đến mức muốn giật tay lái, nhưng cánh tay bị thương của hắn không cho phép.

Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng giục Trịnh Phi, nhanh lên chút đi, nhanh lên! Mà Trịnh Phi thì khẩn thiết hỏi, “Rốt cuộc là ai?”
“Tôi không thấy rõ mặt hắn, tên đó che mặt rồi.

Mau đuổi theo, đuổi theo bắt được hắn là được.”
Bây giờ Trịnh Phi đã tỉnh táo đầu óc đi nhiều.

Trước tiên hỏi một câu, “Anh nói nha, xảy ra chuyện gì là anh chịu trách nhiệm đó.”
“Được, tôi chịu trách nhiệm.”
Lấy được sự đảm bảo của Lâm Diêu, Trịnh Phi đạp chân ga tăng tốc độ!
Biểu diễn tiết mục truy kích hồi hộp trên đường, tất nhiên sẽ có không ít chiếc xe bị vạ lây, nhưng không xảy ra chuyện gì lớn, Lâm Diêu đoán cũng chỉ mắng chửi mấy câu thôi, chuyện quan trọng trước hết là phải bắt người!
Băng qua biết bao con phố, truy kích có thể khoảng 20 phút, chiếc xe trước mặt rốt cuộc cũng bất cẩn đâm vào tường.


Người ở bên trong lao ra bỏ chạy, xe của Lâm Diêu cũng đuổi kịp hắn.
Lâm Diêu ngồi trong xe, mắt thấy đối phương phóng qua bức tường bỏ chạy, cơn tức lên tới cổ, không phân biệt tốt xấu đạp cho Trịnh Phi một cái, mắng, “Mẹ nó cậu ngu quá!” Nói xong, liền chạy tới bức tường nhảy qua.

Trịnh Phi nhìn theo, khẽ cắn môi, cũng nhảy theo.
Lâm Diêu quan sát, chỗ này là một nhà xưởng bỏ hoang, chỉ vào cánh cửa còn chưa đóng, “Bên đó!”
Trịnh Phi mơ hồ chạy theo, đợi đến khi bọn họ tới bên cửa, thấy Lâm Diêu dựa vào cửa lén nhìn vào trong, Trịnh Phi hỏi, “Không móc súng hả?”
“Cậu im đi!” Lâm Diêu hầm hừ quở trách xong, lách người đi vào trong nhà xưởng.
Đây là một nhà xưởng sản xuất ổ trục, máy móc đã được chuyển đi, chỉ còn lại những lớp bụi chất chồng và vài bộ bàn ghế cũ nát.

Ở đây không có nhiều chỗ để ẩn núp, chỉ có một hàng rương lớn phía trong góc tường.

Lâm Diêu chậm rãi lại gần, Trịnh Phi đi theo ở phía xa xa.

Còn vài bước nữa thì đến chỗ mấy chiếc rương, đột nhiên có một người nhảy ra từ phía sau.

Trịnh Phi la lên má ơi, rồi vọt ra trốn sau chiếc ghế, nhìn Lâm Diêu giằng co với người lạ giấu mặt kia.

Lúc này, Lâm Diêu đưa lưng về phía hắn lên tiếng trước, “Còn cố chạy nữa không?”
“Tưởng là bắt được tôi rồi à?”
“Hừ, khẩu khí không nhỏ.

Cũng không biết anh có tư cách gì.”
“Cái này thì thế nào?”
Trịnh Phi thấy người nọ rút súng chỉa vào Lâm Diêu, “Cậu đuổi theo ắt biết mình sẽ có kết cục này.”
Lâm Diêu đối mặt với họng súng không chút sợ hãi, kiên định nói, “Anh sẽ đền tội, đây là kết quả duy nhất.”
“Chỉ bằng các người mà cũng muốn bắt tôi à, đúng là…”
Lâm Diêu bắt được một giây hắn thư giãn khi nói chuyện, lao người đá rơi cây súng trên tay hắn.

Người nọ không nghĩ Lâm Diêu lại đột nhiên tấn công, dưới tình huống hoảng loạn chỉ có thể đánh nhau với Lâm Diêu.
Hai người khó phân thắng bại, ai xuất thủ cũng muốn đối phương phải chết.

Mà Trịnh Phi thì sợ tới run rẩy, lúc trông hắn như chuẩn bị bỏ trốn, hắn bỗng nhiên dừng bước.

Cánh tay bị thương của Lâm Diêu bị trúng một quyền lui ra sau, mắng một câu th ô tục rồi vung quyền đánh đối phương.

Trong lúc hắn muốn tiếp tục công kích, đột nhiên tiếng súng vang lên!
Lâm Diêu nhìn đối thủ bị trúng đạn bên sườn, chân khuỵu xuống té ngã, kinh ngạc nhìn người nổ súng — Trịnh Phi!
“Cũng được, cậu cũng không ngốc, biết hỗ trợ.

Không sao, cậu không có…”
Đùng! Một tiếng súng nữa vang lên, Lâm Diêu kinh ngạc cúi đầu, nhìn mình bị trúng một phát ngay ngực.
“Trịnh Phi, cậu dám, dám nổ súng bắn tôi?” Lời còn chưa dứt, Lâm Diêu ngã xuống, mất đi ý thức.
Lúc này, cái tên Trịnh Phi bình thường nhát gan chẳng còn đâu, thay thế là một tên hưng phấn cầm súng chỉa vào Lâm Diêu.
Trịnh Phi gần như đang run lên, hắn đúng là rất hưng phấn, vừa đi về phía Lâm Diêu, vừa cười, “Mày và tên đó cùng đồng quy vu tận, có tao làm chứng, haha, tao sẽ không quên, yên tâm đi, haha, tao làm chứng cho tụi mày, tao là người cuối cùng chiến thắng.”
Trịnh Phi đi tới bên cạnh Lâm Diêu, cẩn thận dùng chân đá đá người hắn, xác nhận đối phương không có phản ứng, mới chậm rãi ngồi xuống, kéo người đi.
Hắn phải chế tạo hiện trường Lâm Diêu và người tình nghi bắn nhau mà chết, cho nên nhét súng vào tay Lâm Diêu.

Mà lúc hắn đang kéo Lâm Diêu đi thì lại bị Lâm Diêu nắm cổ tay, cảnh vật lướt qua trước mặt, kết quả lưng đáp đất thật mạnh.
Lâm Diêu giả chết căn bản không bao lâu, nhưng đã sớm tức giận đến muốn giết người, bởi vì mặc dù đã mặc áo chống đạn, nhưng bị bắn vẫn đau.

Hắn đứng dậy liền mắng, “Đcm nhà m! Bằng sức của c*t chó nhà cậu mà muốn tiễn tôi về âm phủ á? Mẹ nó, Trịnh Phi, tôi chờ cậu nổ súng từ nãy tới giờ! Bây giờ tội danh thành lập rồi, chờ mà lãnh án đi!” Sau khi mắng xong, Lâm Diêu xoay đầu hỏi người kia, “Không sao chứ, Vương Vĩ?”
Vương Vĩ cũng không diễn tiếp, xốc áo khoác lên vỗ vỗ vào áo chống đạn, khó tin nói, “Mặc áo chống đạn mà cũng đau hả?”
“Các người, muốn gì?!” Rốt cuộc cũng thở lại được, Trịnh Phi lảo đảo đứng lên, rống giận.
Lâm Diêu tỏ vẻ kêu Vương Vĩ lại gần mình, sau đó nghiêm túc nói với Trịnh Phi, “Tôi đã nói rồi, đi bắt hung thủ!”
“Tôi không phải hung thủ.”
“Hừ! Vậy hồi nãy là ai đã bắn tôi?”
“Anh, anh hãm hại tôi!”
Lâm Diêu cũng biết chắc chắn hắn sẽ nói vậy, điều này hoàn toàn nằm trong tiên đoán của hắn.

Kế hoạch của mình đã thành công bước đầu! Trên súng đã có dấu vân tay của hắn, đồng thời cũng biết trên người hắn không mang bất kì vũ khí nào.

Vì vậy Lâm Diêu yên tâm nói, “So với chuyện ba người bị cậu giết, tôi vẫn nhân từ như Bồ Tát!”
“Tôi không biết, không biết anh đang nói gì.”
“Lộ Tiểu Yến, Nghê Mỹ, còn có Hà Thanh Thanh, ba vụ án mưu sát đều do cậu làm, nói chính xác là cậu là thủ phạm chính.”

“Anh có bằng chứng không? Giống như chuyện vừa rồi, tôi cũng không phải bắn anh, tôi là muốn bắn Vương Vĩ.

Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi là thấy hắn không chết, tôi sợ hắn gây bất lợi cho anh, cho nên mới…”
“Đủ rồi Trịnh Phi, còn nói dối làm cái mẹ gì nữa.

Tôi đúng là muốn hãm hại cậu, cậu ngay cả miệng cũng không được nói gì hết.

Nhưng mà, tôi thích để phạm nhân của mình tâm phục khẩu phục, chúng ta nói lại từ đầu đi, từ vụ án của Nghê Mỹ.” Nói xong Lâm Diêu lấy trong túi ra tờ phiếu xuất, tiếp tục, “Nhìn rõ chứ, đây là chiếc xe bên công ty taxi cho các cậu thuê, cũng chính là chiếc cậu lái vào đêm vụ án của Nghê Mỹ xảy ra.

Trên phiếu ghi lúc 8h sáng ngày 26 đã đổ 75 lít xăng, nói cách khác lúc đó bình xăng đã đầy.

Tôi tính giúp cậu nha, từ cây xăng trở về khách sạn chỉ mất chừng 3km, từ 8h sáng tới 10h tối ngày 26, chiếc xe này chỉ chạy 2 chuyến, một lần là phải tới công ty đèn để chuẩn bị thiết bị cho hội trường, một lần phải tới chỗ thuê trang phục cho thí sinh.

Chạy ba lần tổng cộng chỉ tốn 10 lít xăng.

Buổi tối từ 23:00 cậu chạy từ khách sạn tới sân bay, bởi vì GPS bị sửa nên chạy lòng vòng, chúng tôi căn cứ theo đường đi GPS chỉ, tiến hành điều tra, tính luôn xăng bị hao ban ngày, tổng cộng là 21 lít.

Vậy thì chiếc xe phải còn 54 lít.

Nhưng chiếc xe chúng tôi giữ lại đêm đó, trong bình xăng chỉ còn 46 lít, 8 lít kia đi đâu rồi?”
“Làm sao tôi biết được!” Trịnh Phi gầm rú.
“Đừng nói cậu không biết, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, chiếc xe đó không có ai khác sử dụng ngoài cậu.

Chìa khóa vẫn luôn nằm trong tay cậu, ai muốn lấy xe, nhất định phải tìm cậu mới có chìa khóa.” Nói xong, Lâm Diêu thoáng nghiêng đầu hỏi Vương Vĩ, “Anh có biết dưới tình huống nào, chiếc xe sẽ rất tốn xăng không?”
“Đột nhiên tăng tốc, cũng gọi là tốn xăng trong chớp mắt.”
Lâm Diêu mỉm cười, xoay đầu nhìn Trịnh Phi mang gương mặt trắng bệch, “Cậu nửa đường đột nhiên tăng tốc, tôi đoán tốc độ khoảng 95-110km/h.

Nhưng tôi không hiểu, nửa đêm nửa hôm phóng xe kiểu đó lại không bị chụp, có thể đoán, cậu theo hướng chỉnh sửa của GPS chạy một vòng trước trong thành phố.

Sau đó cậu khóa GPS, dọc theo bờ thành chạy tới sân bay, chỉ mất chừng năm phút.

Thời gian là vừa qua 12:00 đêm.”
“Anh nói cái quỷ ma gì vậy? Các người cũng điều tra qua, hướng tôi lái là về phía sân bay địa phương, cho dù tôi có chạy nhanh cỡ nào cũng không có khả năng đến sân bay.”
“Sao lại không thể? Tôi cẩn thận tra xét bản đồ, từ đó có một con đường có thể chạy thẳng ra sân bay, thời gian sử dụng không tới 10 phút.”
“Nhảm nhí! Tôi căn bản không vượt quá tốc độ!”
“Sao không? Lúc nãy đuổi theo Vương Vĩ, cậu có biết tốc độ của chiếc xe kia không? Nói cho cậu biết, tôi vẫn luôn quan sát kim đồng hồ, từ 50 lên 80, từ 80 lên 120! Nếu tôi không nhìn kim đồng hồ chỉ tốc độ, thậm chí sẽ không cảm giác cậu chạy tốc độ bao nhiêu! Trịnh Phi, cậu đúng là vua chạy tốc độ cao nha.”
“Bớt nói đùa! Sao tôi lại có thể lái xe nhanh như vậy được?”

Lâm Diêu lớn tiếng, “Há! Nhóc con, đừng nói cậu không nhìn ra, tôi đây là điệp viên 007, chắc nghĩ cũng nghĩ không ra nhỉ.”
“Đó là do anh ép tôi!”
Lâm Diêu cười nhạt, “Nếu cậu không có khả năng, tôi có dí súng vào đầu, cậu cũng không lái được.

Trên thực tế, tôi đã tự mình trải nghiệm, dùng chiếc xe kia, sự thật cho thấy, hoàn toàn có thể! Chỉ là, tài lái xe của tôi không bằng cậu, tôi phải dùng tới 20 phút, mà cậu tối đa chỉ dùng năm phút là được rồi.”
Trịnh Phi cắn răng chịu đựng nhìn Lâm Diêu, rồi nhìn Vương Vĩ đang căm tức nhìn hắn, chắc chắn không khai chuyện mình phóng xe, càng phủ nhận chuyện mình giết người.

Đối mặt với sự chống chế của hắn, Lâm Diêu không chút xao động vội vàng, nói, “Cho dù cậu không thừa nhận, dưới kết quả nghiệm chứng của khoa học, cậu sẽ phải cúi đầu thôi! Còn lại chính là bằng chứng đưa cậu ra trước vành móng ngựa!
Trịnh Phi, tôi trước tiên nói về chuyện xảy ra ngày 25, ngày 25 cậu còn ở khách sạn tại thành phố T, nhân viên của cuộc thi đi trước, khi tiếp tân phân phòng cho mọi người, trong đó phòng 112 chuẩn bị cho Vương Vĩ vẫn không rút về, mà để làm kho để đồ.

Quyết định này do Hà Thanh Thanh đưa ra, mà tôi nhớ kỹ cậu từng nói, Hà Thanh Thanh bất kể là chuyện gì đều sai cậu đi làm.

Nói cách khác, phụ trách trông coi đồ trong phòng 112 chính là cậu!
3:00 sáng ngày 26, Nghê Mỹ đã gọi tới phòng 112, bởi vì cô cho rằng Vương Vĩ vẫn ở đó, không ngờ cậu lại bắt điện thoại.

Nghê Mỹ ép hỏi cậu Vương Vĩ và Lộ Tiểu Yến đi đâu, lúc đó cậu mới biết mối quan hệ của hai người họ, cũng vì thế, cậu và Nghê Mỹ nói chuyện rất lâu, thời gian cúp máy là 4:35.

Làm trễ nãi thời gian xuất phát kế hoạch của cậu.

Sau khi cúp máy, mới xuất phát rời khỏi khách sạn Thương Mậu, hướng về thành phố này.

Với tốc độ lái xe của cậu, tối đa chỉ cần hai tiếng là tới.

Nói cách khác, cậu đến đây lúc 6:30 sáng.

Vương Vĩ, khi đó Lộ Tiểu Yến đang ở đâu?”
Vứt vấn đề cuối cùng cho Vương Vĩ, chợt nghe hắn nói, “6:00 cô ấy rời khỏi khách sạn hẹn hò của chúng tôi, 6:30 sáng đã về tới khách sạn ven biển.”
Lâm Diêu lần thứ hai hỏi Trịnh Phi, “Có nghe thấy không?! Chuyện Lộ Tiểu Yến ở phòng 503 chỉ có một mình cậu biết.

Cho nên, lúc cậu nói chuyện với Nghê Mỹ có nhắc đến phòng của Lộ Tiểu Yến cho cô ta biết, làm cô ta gọi điện tới để xác nhận Lộ Tiểu Yến và Vương Vĩ có ở chung một chỗ không.

Bởi vậy trong danh sách cuộc gọi mới có số của khách sạn ven biển, trong phòng không có ai nên thời gian trò chuyện mà tổng đài ghi được chỉ có 27 giây.”
Trịnh Phi giống như muốn phát điên, gầm rú với Lâm Diêu, “Nói bậy!”
Hết chương 39.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi