TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
“Trịnh Phi, tôi có bằng chứng chứng minh cậu là người giết Hà Thanh Thanh, cậu sớm muộn gì cũng phải nói ra tất cả vấn đề.

Lúc Hà Thanh Thanh bị giết, theo hình dáng của của vết thương, hung thủ là đứng trước mặt chị ta.

Cùng ngày, tôi bị đánh ngất xỉu vào 19:00, cũng là thời gian Vương Vĩ gặp mặt Hà Thanh Thanh, bọn họ nói chuyện khoảng năm phút, cũng chính là 19:05, mà thời gian tử vong của Hà Thanh Thanh là 19:00 đến 19:15.

Chuyện hung thủ nấp ngay bên trong là chuyện không thể chối cãi, mà trong lúc vội vã, hung thủ không có thời gian bôi vết máu ở ống tay áo, cho nên mới gấp gáp thay quần áo.

Tôi nhớ rõ, hôm đó lúc cậu bị đồng nghiệp của tôi đưa về đồn, áo khoác của cậu vẫn còn nhăn, mới nhìn đã biết là do bị nhét trong túi khá lâu.

Cho nên, tôi mới nhờ một đồng nghiệp điều tra cậu, sự thật chứng minh, sau khi Hà Thanh Thanh chết, cậu đã từng thay quần áo.”
“Đây mà là bằng chứng gì? Thay có bộ quần áo cũng có thể là hung thủ giết người?”
Lâm Diêu cười, chỉ vào bộ đồng phục nhân viên của Trịnh Phi, “Trịnh Phi, cậu chắc không biết.

Khi máu dính vào quần áo hoặc đồ dùng hằng ngày vượt quá thời gian nhất định, cho dù có giặt cỡ nào cũng sẽ không ra.

Chỉ cần chúng tôi xét nghiệm sẽ ra ngay.

Sau đó làm một xét nghiệm DNA đơn giản sẽ biết ngay đó có phải máu của Hà Thanh Thanh không, đến lúc đó, Trịnh Phi, cậu sẽ không nói được bất kì cái gì nữa! Tôi còn dám cá, bộ cậu đang mặc chính là bộ cậu mặc hôm sát hại Hà Thanh Thanh! Cậu không thể vứt nó, bởi vì đây là đồng phục, mỗi người một bộ, nếu cậu vứt đi, sẽ khiến người ta chú ý.

Chí ít, người như Ngô Hải Yến sẽ để ý.”
“Hừ, sớm biết thế thì giết quách con nhỏ đó cho xong!”
Trịnh Phi nãy giờ nhất quyết không thừa nhận đột nhiên thay đổi sắc mặt! Nhìn Trịnh Phi như vậy, Lâm Diêu nghĩ tới một mối nguy.

Người này có vẻ không sợ bị cảnh sát bắt, là cái gì làm hắn can đảm như thế?
Trịnh Phi tự cho là phóng khoáng xoay đầu nhìn Lâm Diêu khinh miệt, phát ra lời ngông cuồng, “Anh nói quá nhiều, nếu để anh tiếp tục, chắc tới sáng còn chưa xong.

Chứng cứ đó của anh thì nhằm nhò gì, đối với tôi có là gì? Bây giờ tôi là chim ưng trên bầu trời, không phải một con vịt xấu xí để anh đàn áp.


Tôi sẽ rời khỏi đây, đến một nơi thích hợp với tôi hơn, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Xem ra người này còn chưa biết mình đang bị người ta chỉa súng, nên buồn cho hắn hay thương xót? Cho dù là gì, cuộc chiến này cũng sắp kết thúc.
“Trịnh Phi, cậu đã tự tin như thế, tôi thật ra muốn biết kế hoạch của cậu.”
Câu hỏi của Lâm Diêu có vẻ khiến Trịnh Phi hưng phấn, hắn trợn mắt hỏi lại, “Anh muốn biết, chắc anh vẫn luôn không rõ nhỉ? Tôi cho anh biết, lúc Lộ Tiểu Yến rời khỏi Nhật Bản, cô ta đã nói cho tôi biết là sẽ về nước, khi nào tập hợp thì liên lạc lại.

Từ lúc đó, tôi đã khóa được mục tiêu.”
“Nói chính xác là, cậu gây án ngẫu nhiên chứ không phải do ân oán nên nhắm vào Lộ Tiểu Yến?” Lâm Diêu càng nghĩ càng thấy lạ.
“Đúng vậy.

Bởi vì Lộ Tiểu Yến không có bạn bè, không gặp gỡ quen biết ai lâu, người như thế không phải là lựa chọn tốt nhất sao?”
Lâm Diêu bật ra tiếng mắng, “Đồ cặn bã!”
Trịnh Phi bất mãn lắc đầu, rất nhanh thì nghe Lâm Diêu hỏi, “Kế hoạch của cậu là từ thành phố T đến đây trong đêm, giết Lộ Tiểu Yến vào đêm khuya.

Nhưng mà vì nghe điện thoại của Nghê Mỹ nên làm chậm trễ tiến độ xuất phát, tôi nghĩ trọng điểm cậu chú ý không phải Nghê Mỹ, mà là mối quan hệ giữa Vương Vĩ và Lộ Tiểu Yến.

Cũng vào lúc đó, cậu quyết định để Vương Vĩ chịu tội thay mình.”
“Chính xác.

Tôi không nghĩ Lộ Tiểu Yến và Vương Vĩ có quan hệ, càng không nghĩ Nghê Mỹ lại biết chuyện này.

Lúc đó, Nghê Mỹ truy hỏi tôi Vương Vĩ đi đâu, tôi nói không biết, cô ta chẳng tin.

Con đàn bà ngu ngốc, tôi và Vương Vĩ bình thường ít nói chuyện, hắn đi đâu làm sao tôi biết.

Nhưng mà, tôi lại biết quan hệ giữa Lộ Tiểu Yến và Vương Vĩ từ miệng Nghê Mỹ, thật sự rất hưng phấn! Cho nên, mới có thể nói chuyện với cô ta hơn một tiếng! 4:40 sáng tôi rời khỏi khách sạn Thương Mậu, lúc 6:20 thì đến gần khách sạn ven biển…”
“Sau đó cậu đi bộ tới khách sạn, lúc vào phòng 503 chắc cũng là 6:30, nhưng cậu không hiểu, tại sao Lộ Tiểu Yến hôn mê?”
Nghe Lâm Diêu đón lời mình nói ra, Trịnh Phi còn có chút tự hào gật đầu, nói tiếp, “Đó không phải là ý trời sao, không phải muốn tôi lột xác hóa chim ưng à? Tôi chẳng biết là ai làm cô ta bất tỉnh, nhưng một nhát dao kia là nhát tôi cảm thấy sảng khoái nhất cuộc đời!”
Nghe đến đó, Vương Vĩ thật sự không kiểm soát được, đẩy Lâm Diêu ra tiến đến.

Nếu không nhờ Lâm Diêu nhanh tay ngăn cản, hậu quả thế nào, không ai biết được.
Vương Vĩ căm tức đến phát điên, hắn không ngừng mắng rủa Trịnh Phi, mà Trịnh Phi lại chẳng có cảm giác gì, trông như người ngoài cuộc.


Lâm Diêu không có thời gian để an ủi Vương Vĩ, không thể làm gì khác hơn hét lên một tiếng, “Anh còn làm ồn nữa tôi sẽ đánh anh bất tỉnh! Câm miệng lại!”
Vương Vĩ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại trong tiếng kêu tức giận của Lâm Diêu, nhưng hắn vẫn không có cách nào dẹp đi cơn giận trong lòng.

Lâm Diêu lo hắn không nhịn được lần thứ hai, liền kéo người về phía mình, đề phòng mọi lúc mọi nơi.

Sau đó nói với Trịnh Phi, “Cậu liên thủ với cảnh sát quốc tế từ lúc nào?”
Trịnh Phi vô cừng ngạo mạn bẻ khớp cổ, động tác kia khiến người ta buồn nôn! Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhạt, “Lúc xuống máy bay tôi đã…”
Trịnh Phi còn chưa nói hết câu, đột nhiên từ bên ngoài nhà xưởng có khí xộc vào.

Hắn theo bản năng xoay đầu lại, chợt nghe Lâm Diêu nói, “Nín thở!” Nhưng Trịnh Phi vẫn chậm một nhịp, trong một giây nghi ngờ, mùi gay gay xộc vào khoang mũi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Lâm Diêu không chịu được, thân thể lảo đảo ngã lên người Vương Vĩ, ba người ngất đi.
Bên ngoài có một người đàn ông đi vào, hắn tháo mặt nạ bảo hộ ra, sau đó nhìn Lâm Diêu đang hôn mê.

Đi thẳng tới chỗ Trịnh Phi, vác hắn lên vai rồi rời khỏi.
Lúc này, trên sân thượng một căn nhà ở đối diện nhà xưởng bỏ hoang , Diệp Từ nói vào điện thoại, “Hắn dùng khí thôi miên, đã đi rồi.

Lâm Diêu không sao… Tôi thấy Lâm Diêu chưa chắc đã bất tỉnh.” Nói xong, Diệp Từ cũng giống như người tập kích kia, rời khỏi.
Giống như Diệp Từ dự đoán, Lâm Diêu đứng dậy, đẩy đẩy Vương Vĩ hôn mê, nhìn bàn tay đang cầm thật chặt lưỡi dao, đúng là đau thấu xương! Mẹ nó, xài chiêu gì không xài, hết lần này tới lần khác dùng khí thôi miên.
Lâm Diêu lảo đảo ra khỏi nhà xưởng, vừa vặn gặp nhóm Cát Đông Minh đến hỗ trợ.

Mọi người thấy Lâm Diêu liền biết đã xảy ra chuyện, vội vàng tới hỏi thăm.
Lâm Diêu tháo máy truyền tin trong cổ áo ra, “Cuộc đối thoại vừa rồi mọi người đều đã nghe, bây giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm, Vương Vĩ ở bên trong, đưa hắn tới bệnh viện trước đi.

Tôi phải đuổi theo hắn.”
Cát Đông Minh có chút sốt ruột hỏi, “Đuổi làm sao?”
Lâm Diêu cười cười, “Tôi cũng không tin họ qua mặt được Tư Đồ, tìm ra Tư Đồ là tìm thấy người thôi.” Nói xong, còn giơ giơ bàn tay đeo đồng hồ đôi kia.
Đàm Ninh hiểu ra, nói một câu, “Đôi chim liền cánh.”
Cả đội dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Diêu, hình như đều đang nói, “Cậu đang thưởng thức cái gì vậy?”
Ở ven biển có một chiếc thuyền tư gia bỏ neo, nhấp nhô theo con sóng, một chiếc xe dừng bên bờ biển, người đàn ông trên xe bước xuống, trên vai vác một người đàn ông khác, leo lên chiếc du thuyền.
Bên trong khoang thuyền không tính là lớn, không có người.


Người đàn ông kia ném đối phương xuống đất, vẻ mặt đề phòng rút súng, thử nói một câu, “Đi ra.”
Trong căn phòng ngủ nhỏ bên hông có một người đi ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn người nọ, “Rốt cuộc cũng gặp, Ngô Hoa cảnh quan.”
Trên mặt Ngô Hoa khẽ giật, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, “Sao lại là anh?”
“Bởi vì chúng ta có duyên.” Tư Đồ cười chọc ghẹo, không giống người đi đòi nợ.
Ngô Hoa nhắm súng vào Tư Đồ, hắn nghiêng người nhìn vào trong như tìm ai.

Tư Đồ nói cho hắn biết, “Hàn Cương không đến.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi mua của ông ta một tiếng, một tiếng của các anh thuộc về tôi.”
“Ông ta bán đứng tôi!” Ngô Hoa nổi giận, gương mặt cũng dữ dằn hẳn lên.

Hắn do dự phải rời khỏi ngay lập tức hay đọ cao thấp với Tư Đồ.

Sau cùng hắn vẫn chọn ở lại, về nguyên nhân, hắn biết, Tư Đồ cũng biết.

Ngô Hoa để xuôi súng xuống bên người, nhưng có thể công kích mọi lúc, hắn nhìn Tư Đồ hỏi, “Anh muốn dùng một tiếng này để làm gì?”
Tư Đồ không trả lời câu hỏi của hắn, nhìn tình hình xung quanh, mở miệng nói, “Đầu tiên, tôi muốn biết tấm ảnh hiện trường vụ án Lộ Tiểu Yến, anh chụp bằng cách nào? Dùng camera lỗ kim mà cũng chụp được chất lượng cao vậy sao? Là trùng hợp hay là khả năng trời sinh?”
“Đừng đùa, tấm đó không phải tôi chụp.”
“Hừ! Đến lúc này rồi mà còn cần nói dối nữa sao? Góc của bức ảnh không thể cầm điện thoại trong tay chụp được, các anh đã nhắm vào Lộ Tiểu Yến để điều tra, đồng nghiệp của anh không đi theo hoài được, tôi không tin các anh sẽ không lắp camera theo dõi trong phòng! Mà tấm hình cuối cùng đó còn là kế hoạch đầu tiên Tiffany muốn lợi dụng Lộ Tiểu Yến dẫn Hàn Cương ra.

Đầu tiên, các anh muốn khống chế hung thủ giết người Trịnh Phi, sau đó kéo dài thời gian phá án, khiến Hàn Cương tự thân xuất mã.

Thế nhưng, Trịnh Phi là một nhân tố bất định, các anh chỉ có thể uy hiếp rồi dụ dỗ.

Lúc Tiffany tháo camera trong phòng 503, cũng chính là lúc anh lặng lẽ tới sân bay tiếp xúc với Trịnh Phi! Anh phải cản mọi người đến khách sạn và bước đi tiếp theo của Trịnh Phi.

Mà khoảng thời gian đó, vừa lúc là Tiffany đã tháo xong và rời khỏi.
Bởi vì khi đó anh không ở khách sạn, không thể xóa hình của Tiffany trong camera an ninh, nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy hình cô ta đi ra chứ không có hình cô ta đi vào.
Là một đứa con lai, người đẹp không dám tới gần phòng bảo vệ, vì cô ta quá chói mắt.

Mà anh, vì kế hoạch chặt chẽ nên không quay lại lần thứ hai xóa đi.

Đây là thứ các anh có cẩn thận mấy cũng sơ sót!
“Ngay lúc tôi nghe được thông tin bên cảnh sát, Trịnh Phi từng nói sau này có thể sẽ có cơ hội hợp tác với cảnh sát, vậy Ngô Hoa cảnh quan, có phải anh đã hứa gì đó với Trịnh Phi, ví dụ như sẽ dẫn hắn về tổng hành dinh làm cảnh sát quốc tế các loại?”
“Đổi lại là anh thì anh có tin không?”
“Tôi chắc chắn không tin, nhưng Trịnh Phi thì có.

Hắn có tâm lý không bình thường, thúc đẩy hắn tin anh, cho nên mới đi theo từng bước kế hoạch các anh vạch ra.


Tôi nói có đúng không, Trịnh Phi?”
Nghe Tư Đồ vứt vấn đề cho người nằm dưới đất, Ngô Hoa cười lạnh, nhìn cũng không nhìn, đạp một cước, “Ngưng giả vờ.”
Trịnh Phi nằm trên mặt đất đau đến không thở nổi.

Hắn mở mắt ra nhìn Ngô Hoa, câu đầu tiên là, “Anh vẫn luôn gạt tôi?”
Ngô Hoa chỉa súng vào Trịnh Phi, giọng nói bình thản, “Không tính là gạt.

Tôi đồng ý đưa cậu đi thì nhất định sẽ làm, còn sống chết thì kệ cậu.”
Tư Đồ vỗ tay trong sự kinh ngạc của Trịnh Phi, còn biểu hiện ánh mắt tán thưởng với Ngô Hoa.

Sau đó nói với hắn, “Chủ ý của anh không sai, đối với Trịnh Phi, có thể tham gia vụ án lớn thế này, coi như chết cũng có ý nghĩa.

Nhưng mà, tôi có mấy vấn đề không rõ cần hỏi.

Lúc Trịnh Phi sát hại Nghê Mỹ, rõ ràng cho thấy là mưu đồ đã lâu, thế cũng kì, khi đó hắn bị các anh nắm trong tay, các anh trơ mắt nhìn hắn tiếp tục giết người?”
“Có vài sự hy sinh là cần thiết.”
Lúc này, Trịnh Phi đánh đầu vào cây súng, đứng dậy! Bên trong khoang thuyền hình thành tam giác ba người, quan sát lẫn nhau.

Trịnh Phi là người đầu tiên mở miệng, “Anh là thám tử, tôi nhớ rõ.

Tôi từng gặp anh ở hiện trường vụ án của Lộ Tiểu Yến, không nghĩ anh lại tới điều tra.”
“Chuyện cậu không nghĩ tới còn nhiều lắm.

Nếu tôi nói, tôi biết nguyên nhân cậu giết Nghê Mỹ, cậu có ngạc nhiên không?”
Rất rõ ràng, Trịnh Phi kinh ngạc.

Nhưng Ngô Hoa lại nói, “Tôi cũng rất kinh ngạc là anh giờ mới biết nguyên nhân.

Tôi cho rằng anh đã sớm biết.

Tư Đồ Thiên Dạ, anh cũng chẳng hơn ai.”
Tư Đồ vốn sẽ không để lời châm chọc này vào lòng, nhưng lúc này hắn gần như bị chạm đến chỗ đau.
Hết chương 40.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi