TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Buổi sáng vào cuối mùa hè vẫn oi bức, máy lạnh trong phòng đã tắt, Địch Tử Hi thức dậy, lại không thấy Liêu Giang Vũ bên cạnh.

Nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, chỉ mới 5:30 sáng, Địch Tử Hi hiếm khi buồn bực, Giang Vũ ca hôm nay đi đâu sớm vậy?
Thay đồ đi ra phòng luyện công phía sau.

Không đợi đi vào, đã thấy người bên trong đánh võ oai hùng qua lớp kính trong suốt.
Địch Tử Hi rất thích nhìn Liêu Giang Vũ luyện công, một thân dương cương chi khí (*) khiến bản sắc của hắn khác với người ta.

Bất tri bất giác nhìn thật lâu.
(*) Một thành ngữ dùng để chỉ hành vi cử chỉ của nam sĩ, ý chỉ sự kiên cường, khí chất mạnh mẽ.
Tắm xong, Liêu Giang Vũ đi ra nhà ăn, nhìn người mình yêu đã chuẩn bị xong bữa sáng ngon lành, liền kéo hắn tới ngồi ăn chung.

Ăn sáng xong, Liêu Giang Vũ luyến tiếc đi làm.

Nhìn đồng hồ, lại nhìn người bên cạnh mỉm cười dịu dàng, luật sư Liêu bất đắc dĩ thở dài.

Dạo này thật sự quá bận, khoảng thời gian trước lo giúp Tư Đồ phá án, vất vả lắm mới đuổi được quỷ háo sắc đó đi thì liền nhận mấy vụ liên tiếp, lấy hết gom lại tính thử, e là đã gần 1 tháng không ở cùng Tử Hi.

Tối hôm qua cũng nửa đêm mới về nhà, nhìn đối phương ngủ say, trong người cũng có chút rục rịch, nhưng lý trí lại nói: Không nên mới về đã làm, mày có phải con thú đói khát đâu! Kết quả chỉ có thể ôm Tử Hi ngủ tới sáng.

Qua nửa đêm, trong cơ thể như có đoàn xe lửa đi từ đầu tới chân, không thể làm gì khác hơn là ra phòng luyện công, làm vài đường hóa giải một chút.

Nghĩ tới đây, Liêu Giang Vũ vỗ lên má Địch Tử Hi, “Hôm nay là vụ cuối cùng, anh phải chào hỏi người bên sự vụ, rồi nghỉ một tuần.

Buổi chiều anh tới trường đón em, buổi tối chúng ta ăn tối trên thuyền, thế nào?”
Đối với sắp xếp của Liêu Giang Vũ, Địch Tử Hi chưa bao giờ nói không, lúc này cũng thế, dịu ngoan gật đầu, nói với hắn, “Đi tới thư viện với em trước rồi đi ăn cơm.”
Ôm đối phương vào lòng, khẽ hôn lên môi hắn, nghĩ thầm: Má nó, cuộc sống này tốt đẹp quá mà!
Tới tiết cuối cùng, Địch Tử Hi sốt sắng bao nhiêu cũng không cúp được, vốn hắn cúp học cũng nhiều rồi, giờ cúp nữa sợ là không được tốt nghiệp.

Vì thế, trong đầu toàn nghĩ về bữa tối cùng Liêu Giang Vũ, không có tâm trạng tiếp thu bài học.
Khi hắn vội vã ra về, phía sau lại có người gọi tên hắn.
“Hà Văn, có chuyện gì sao?” Địch Tử Hi dừng bước, hỏi.
“Bản thảo văn học của câu lạc bộ lần trước cậu còn chưa nộp, mau nộp đi, xã trưởng tìm tớ hỏi hoài kìa.”
Biết là trí nhớ của mình, haiz…
Địch Tử Hi học tiếng Trung, cực kì thích thú với văn học, bởi vì cơ thể nên khiến hắn không thể tham gia câu lạc bộ nào, làm hắn rất phiền muộn, từ lúc biết Liêu Giang Vũ, cơ thể đã đỡ hơn nhiều, sinh hoạt cũng ổn định, chuyện đầu tiên Địch Tử Hi làm chính là gia nhập câu lạc bộ văn học.
Câu lạc bộ văn học phụ trách mảng sách báo của trường, tuần tiếp theo là bài đầu tiên của Địch Tử Hi được đăng, nhưng tới giờ sắp đến hạn in, mà Địch Tử Hi còn chưa nộp bản thảo.

“Xin lỗi, xin lỗi, tớ đi nộp ngay!” Địch Tử Hi cười phất tay, xoay người bỏ chạy.
“Cậu chờ chút, hai ta cùng đi, tớ muốn tới phòng lấy đồ.”
Nói xong, Hà Văn đi cùng Địch Tử Hi khỏi phòng học.
Câu lạc bộ văn học nằm trong một tòa nhà nhỏ ở sâu trong sân đại học, tòa nhà này được xây từ lúc mới kiến tạo trường đại học, đã trải qua mấy chục năm, sớm được treo tấm bảng “Hủy bỏ”, chỉ bởi vì chưa có tiền nên chưa làm, giáo sư của câu lạc bộ văn học đã khiến nại với nhà trường mấy lần, nên liền đưa tòa nhà cao hai tầng này cho bên câu lạc bộ, vậy cũng có thể xem là thế giới riêng.
Địch Tử Hi và Hà Văn đi gần 10 phút thì tới trước một tòa nhà nhỏ, ở đây rất yên tĩnh, trước sau không có người, giáo sư cũng vì coi trọng sự yên tĩnh mới chọn chỗ này cho bọn họ.

Mà tòa nhà này đối với Địch Tử Hi thì hơi yên tĩnh quá, có thể nói là hoang vắng.
Đẩy cánh cửa gỗ đi vào hành lang, Địch Tử Hi đột nhiên rùng mình, nghĩ thầm: Giờ chắc Giang Vũ ca đang chờ ở trước cổng trường, phải nhanh lên mới được.
Bước nhanh lên hành lang lầu hai, căn phòng bên tay trái là tổng bộ của câu lạc bộ văn học, bọn họ gõ cửa nhưng không ai trả lời, Hà Văn thử đẩy cửa vào.
“Tại sao không có ai hết?”

“Chắc có việc ra ngoài rồi, tớ để bản thảo lên bàn xã trưởng, cậu thấy ổng thì nói với ổng một tiếng.

Tớ có việc, đi trước.” Địch Tử Hi để bản thảo lại, sau đó nói muốn đi WC, nên tạm biệt Hà Văn, xoay người rời khỏi câu lạc bộ văn học.

Hắn bước nhanh xuống lầu, mới ra tới cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng Hà Văn hét lớn!
Liêu Giang Vũ đã đợi hơn một tiếng, nhưng hắn không cảm thấy sốt ruột.

Hôm nay từ tòa án đi ra, hắn đã về nhà tắm rửa thay quần áo bình thường ít khi mặc.

Bởi vì Tử Hi thích nhìn hắn mặc quần áo bình thường, nên Liêu Giang Vũ ít khi đốt tiền vào bề ngoài cũng chịu khó bỏ tiền mua, biến mình trở thành chàng trai ăn mặc đẹp đẽ, chính là để Tử Hi vui vẻ.

Dạo này bỏ quên Tử Hi, hôm nay nhất định phải cho Tử Hi kinh hỉ.

Chờ hắn học xong, tới thư viện trước, rồi lên thuyền ăn tối, sau khi ăn tối thì ngồi vòng xoay ngắm cảnh đêm, cuối cùng đến khách sạn đã đặt phòng đặc biệt cho tuần trăng mật hưởng thụ.
Đang ảo tưởng tối nay sẽ có thời gian hoàn mỹ thế nào, thì thấy Địch Tử Hi co chân chạy về phía mình.
“Gấp gáp cái gì, chạy nhanh vậy phổi em có chịu nổi không?” Liêu Giang Vũ xuống xe, oán giận người yêu.
“Đi, xảy ra chuyện rồi Giang Vũ ca, nhanh lên, đi theo em!”
Địch Tử Hi không kể gì, kéo Liêu Giang Vũ chạy vào trường, Liêu Giang Vũ vội vàng hỏi hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không nói, kéo từ ngoài trường vào sâu trong sân, đến trước tòa nhà nhỏ, Địch Tử Hi mới thở hồng hộc dừng lại, “Bên trong, bên trong, có người chết.”
“Có người chết?”
“A, anh, anh…” Địch Tử Hi thở gấp, nói không rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là kéo Liêu Giang Vũ vào trong.
Theo hắn lên lầu hai, chỉ thấy một cô gái ngồi xổm trên cầu thang, mặt tái nhợt tay chân run rẩy, Liêu Giang Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo Địch Tử Hi tới căn phòng nằm bên trái.
Đến cửa, Địch Tử Hi liền đẩy cửa phòng, Liêu Giang Vũ nhìn vào trong, ha! Coi như là hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trong phòng có năm cái ghế xếp thành vòng tròn, trên mỗi một cái có một người ngồi.


Bọn họ bị trói tay sau lưng, đầu cúi xuống.

Liêu Giang Vũ biết không ổn rồi, xoay đầu hỏi, “Hai đứa có ai bước vào chưa?”
“Chưa, em nhìn thấy Hà Văn ngồi trước cửa, cũng nhìn theo vào trong.

Em đã từng thấy mặt của người chết, cho nên, em biết, bọn họ, bọn họ…”
Trong lòng Liêu Giang Vũ đau xót, kéo Địch Tử Hi lại gần hôn lên trán, dịu dàng nói, “Đưa bạn học của em xuống lầu chờ anh.”
Địch Tử Hi dẫn Hà Văn đi, Liêu Giang Vũ lúc này mới đi vào trong.

Vốn còn muốn thử mạch đập của họ, kết quả mới đụng vào thân thể người đầu tiên đã biết không còn sống, cơ thể cứng hết cả rồi.
Cả bốn người còn lại cũng vậy, Liêu Giang Vũ không đụng vào nữa, đi một vòng quan sát bước đầu, những thi thể này không có biểu hiện của vết thương chí mạng, quần áo chỉnh tề, sắc mặt không có gì bất thường.

Không giống như bị đánh chết hoặc uống thuốc độc.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổ trọng án, Lâm Diêu nhìn đôi chim liền cánh, nhớ lời hẹn với Tư Đồ hồi sáng, buổi tối cùng đi mua sắm, nên chuẩn bị đồ đạc ra về.

Không nghĩ, khi hắn vừa cầm chìa khóa xe đã nhận được điện thoại của Liêu Giang Vũ.
Gần tới giờ tan ca, Cát Đông Minh tùy tiện dựa vào bàn làm việc đọc văn kiện, đột nhiên bị tiếng gọi của Lâm Diêu suýt nữa khiến hắn té sấp mặt.
“La hét cái gì?!” Cát Đông Minh bất mãn hỏi.
“Đi thôi tổ trưởng, trường đại học S xảy ra án mạng, năm người chết.”
“Cái gì? Năm? Tại sao tôi không biết, không ai nói cho tôi biết vậy?”
“Là Liêu hòa thượng đi đón bạn nên phát hiện, hắn báo án với tôi.” Nói xong, Lâm Diêu đưa điện thoại cho Cát Đông Minh.
Cát Đông Minh không tiếp xúc nhiều với Liêu Giang Vũ, vốn muốn khách sáo nói mấy câu trước, nhưng luật sư Liêu người ta chưa gì đã nói thẳng, “Có tổng cộng năm người chết, theo tình trạng cứng đờ của thi thể, thời gian tử vong có thể từ 10 đến 12 tiếng.

Mặt ngoài thi thể không có vết thương, hiện trường không có vết tích đánh nhau, hơn nữa quần áo vô cùng sạch sẽ ngay ngắn.

Hiện tại nhà trường còn chưa biết, các anh mau lên đi.”
Cát Đông Minh hết ý kiến, “Chúng tôi sẽ báo cho nhà trường, cậu bảo vệ hiện trường giùm!” Sau đó cầm chìa khóa xe, hô to, “Trường đại học S có án mạng, bỏ công việc hiện tại, theo tôi tới hiện trường.”

Không tới một phút, trong tổ trọng án đã không còn ai.
Liêu Giang Vũ nói chuyện với Cát Đông Minh xong thì rời khỏi hiện trường vụ án, dù sao hắn không có hứng thú với chuyện phá án.

Hắn lo Tử Hi có bị thi thể dọa hay không hơn.
Trong phòng dưới lầu một, Liêu Giang Vũ đi tới bên cạnh Địch Tử Hi, cùng hắn và Hà Văn chờ Lâm Diêu bọn họ.

Khoảng chừng 20 phút sau, đã nhìn thấy bên ngoài có không ít người tới, trong đó có hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo vụ.
Liêu Giang Vũ nói với Địch Tử Hi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Lâm Diêu nhìn thấy Địch Tử Hi cũng đặc biệt dặn dò, “Không sao đâu, chờ lát nữa anh giúp em lấy khẩu cung, em ra ngoài chờ với hòa thượng trước đi.”
Địch Tử Hi gật đầu, để người yêu đưa mình ra, Lâm Diêu cấp bách chờ để được vào hiện trường vụ án.
Lúc này, tổ giám chứng bắt đầu làm việc, đây coi như cũng là vụ án lớn nhất trong mười mấy năm qua, để bảo vệ hiện trường, tổ trưởng tổ giám chứng ngăn bọn họ ở ngoài, không cho bất kì ai vào.

Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là ra ngoài hỏi Địch Tử Hi và bạn học kia trước.

Đang định đi thì bị Cát Đông Minh gọi lại, hỏi hắn, “Thằng bé nhìn dễ thương đó có quan hệ gì với luật sư Liêu?”
“Người yêu.”
“Khụ khụ, à ờ, mấy cậu, mấy cậu có quan hệ thế nào?” Cát Đông Minh không sắp xếp được từ ngữ.
“Tốt, làm sao, muốn tôi tránh vụ án này chứ gì?”
“Nằm mơ! Nhanh đi.”
Nhìn tổ trưởng nhà mình đi nói chuyện với nhà trường, Lâm Diêu mới đi xuống lầu một.

Nhưng không nghĩ tới đã thấy Tư Đồ đang nói chuyện với bạn học của Địch Tử Hi, nghĩ thầm: Mình từ đồn cảnh sát đi ra đã gọi cho hắn, chưa tới 20 phút đã tới rồi, người này chắc chắn phóng xe! Nhìn tóc hắn còn ướt, nhất định mới rời giường.

Được lắm Tư Đồ, tối hôm qua lăn lộn cả đêm, sáng nay tôi phải đi làm, anh thì nằm ngủ cả ngày, xem ra mấy hôm nay cho anh ăn kẹo nhiều rồi, phải cho anh biết mùi vị roi vọt là gì!
Hết chương 1.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi