TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Tư Đồ hút xong điếu thuốc mới chính thức bắt đầu.

Hắn nhìn Phó Kỳ Kỳ nói, “Làm phiền cô nói lại lần nữa, lúc nhìn thấy thi thể của Nghê Mỹ, cô có phản ứng thế nào?”
“Tôi sợ.”
“Không, tôi không hỏi trạng thái tinh thần của cô, mà là cử chỉ.

Lúc thấy thi thể của Nghê Mỹ, cô làm gì đầu tiên? Sau đó làm gì? Rồi làm cái gì?”
Lúc Tư Đồ phỏng vấn Phó Kỳ Kỳ, ngoài cửa có mấy người nghe trộm, cầm đầu là Cát Đông Minh, còn có Đàm Ninh, đằng sau là Đường Sóc.

Đường Sóc mới ở nhà chạy lên, thấy tổ trưởng và Đàm Ninh đang dán tai vào cửa nghe lén, liền thấy lạ đến gần hỏi, “Tổ trưởng, anh làm gì…”
“Xuỵt! Tư Đồ đang ở bên trong, qua đây nghe học hỏi đi.” Đàm Ninh thấp giọng nói, Đường Sóc cũng chọn chỗ tốt áp tai vào nghe.
Cát Đông Minh liếc mắt nhìn Đường Sóc và Đàm Ninh, nhỏ giọng nói, “Nghe xong thì về báo cho tôi.” Nói xong, tổ trưởng đại nhân bỏ đi.
Đàm Ninh vểnh tai, cả buổi mới nghe Phó Kỳ Kỳ trả lời câu hỏi của Tư Đồ.
“Tôi thấy thi thể của Mỹ Mỹ, đầu tiên là ngẩn người, chờ tôi tỉnh lại thì rất sợ.

Tôi định ra ngoài báo cảnh sát, nhưng lập tức nghĩ tới có thể vì Vương Vĩ giận quá mới giết Mỹ Mỹ, thì do dự.

Sau đó, tôi nhất thời hồ đồ, nên lấy lá thư bỏ vào bồn cầu phi tan.

Khi đó người của ban tổ chức cũng đến rồi, vì không tìm được chúng tôi nên gọi cho tôi, sau khi nhận được điện thoại thì giả vờ như không có chuyện gì đi ra ngoài.

Nói Mỹ Mỹ đi vệ sinh, tôi vào gọi cổ ra.

Sau đó nữa thì tôi từ nhà vệ sinh đi ra nói Mỹ Mỹ bị giết.”
“Lúc thấy thi thể có hét lên hay ngã xuống không?”
“Không có.


Tôi choáng váng, chờ tôi phục hồi thì liền chạy ra ngoài.”
“Tốt lắm, chúng ta sắp xếp lại trình tự.

Đầu tiên cô thấy thi thể nên choáng váng, bất động cũng không kêu, sau đó chạy khỏi hiện trường định báo cảnh sát.

Nhưng cô nghĩ tới có thể do Vương Vĩ tức giận quá nên mới giết người, liền vội vàng quay vào hiện trường nhặt lá thư lên bỏ vào bồn cầu.

Sau đó cô nhận được điện thoại từ người của ban tổ chức, cô làm bộ như không có chuyện gì đi ra ngoài, còn nói Nghê Mỹ vào nhà vệ sinh, đồng thời lập tức chạy vào kiếm, cuối cùng, cô vô cùng kinh hoảng chạy ra nói Nghê Mỹ bị giết.

Phó Kỳ Kỳ, trình tự tôi nói có đúng không?”
“Đúng, chính là vậy.”
“Vậy tôi hỏi cô, cô dựa vào đâu đoán Vương Vĩ là hung thủ?”
“Bởi vì lá thư, lá thư viết cho Vương Vĩ, bên trong là chuyện của Mỹ Mỹ và bạn trai cũ.”
“Cô đọc lá thư đó vào lúc nào?”
“Tôi là…” Phó Kỳ Kỳ đột nhiên không nói, nhìn đôi mắt có thần của Tư Đồ, rốt cuộc hiểu ra, người đàn ông này đáng sợ hơn Lâm Diêu.
Tư Đồ không có chút thương hại hay đồng cảm, hỏi thẳng, “Cô nhìn thấy thi thể lập tức bỏ chạy, căn bản không có thời gian xem lá thư, làm sao biết nội dung của lá thư? Phó Kỳ Kỳ, dưới tình huống kẻ tình nghi không nhận tội, chỉ cần cảnh sát nắm được chứng cứ là có thể định tội, hơn nữa tội còn thêm nặng.

Phó Kỳ Kỳ, tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ cô tham gia mưu sát, cô có hiểu tôi đang nói gì không? Lá thư này căn bản là do cô viết cho Vương Vĩ.”
“Anh nói tôi là hung thủ? Không phải tôi, các người hãm hại tôi!” Phó Kỳ Kỳ bắt đầu cuồng loạn, cô muốn điên rồi, còn bị đàn ông đẹp ép cho điên.
Tư Đồ lạnh lùng nhìn phản ứng của Phó Kỳ Kỳ, lúc sụp đổ thì hét lên hắn đã thấy rất nhiều, con nhóc này chả là vấn đề gì.

Vì vậy Tư Đồ nói, “Tôi cũng không nói cô là hung thủ, chỉ nói cô có thể tham gia mưu sát, nói cách khác, cô cùng hung thủ phạm tội.

Phó Kỳ Kỳ, tôi biết cô giấu cảnh sát cái gì, cô đã thích Vương Vĩ từ rất lâu, nhưng hắn không chấp nhận tình cảm của cô, còn vừa gặp đã yêu Nghê Mỹ.

Cô ghen tị với Nghê Mỹ, cũng vì cô ta không xứng với Vương Vĩ.

Cho nên lá thư là cô viết cho Vương Vĩ!”

“Tôi không có, không có! Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!”
“Ngoan cố chống lại không tốt cho cô, chúng tôi đã tìm được bì thư có dấu vân tay của cô, ngay trong phòng khách sạn của Vương Vĩ.”
Lâm Diêu nhìn chằm chằm Tư Đồ, người này quá giỏi! Ngay cả cái này cũng nghĩ ra, thật làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn lại Phó Kỳ Kỳ, cô hoàn toàn bị sốc, như con búp bê bị mất dây ngồi ngay đơ, giống như bị thần kinh lẩm bẩm, “Không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi…”
Lúc này, Tư Đồ bật người thay đổi sắc mặt, giống như anh hàng xóm ôn nhu nói, “Phó Kỳ Kỳ, tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của cô, cũng biết cô không muốn sau đó lại xảy ra chuyện thế này, cô nhất định rất sợ phải không? Đừng sợ, đây không phải lỗi của cô.” Lúc nói chuyện, Tư Đồ còn vươn tay vuốt tóc Phó Kỳ Kỳ.
Phó Kỳ Kỳ hoảng hốt, nhìn Tư Đồ vừa nãy vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt lại bị sự dịu dàng và thân thiết của hắn đả động, giống như nhìn thấy ánh mặt trời giữa tuyệt vọng, òa một tiếng bật khóc.

Mà Tư Đồ tiếp tục kiên nhẫn nói, “Không cần phải sợ, chúng tôi sẽ giúp cô, chỉ cần cô nói ra tất cả sự thật, tội danh cũng sẽ không nặng.

Phó Kỳ Kỳ, cô còn trẻ lại xinh đẹp, phải biết quý trọng chính mình.”
Phó Kỳ Kỳ hoàn toàn bị Tư Đồ đả động, khóc mù mịt, còn đứt quãng nói, “Tôi, tôi chỉ muốn chia rẽ bọn họ, Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ không xứng với Vương Vĩ.

Tôi, tôi chỉ muốn chia rẽ bọn họ.

Tôi sợ, lúc nhìn thấy lá thư dưới đất, tôi thật sự rất sợ, cho nên mới…”
Thừa dịp Phó Kỳ Kỳ dựa vào bàn khóc, Tư Đồ bớt thời gian liếc mắt đưa tình nhìn bà xã, đối phương thiếu chút nữa bật cười.

Chiếm được nụ cười cổ vũ của Lâm Diêu, Tư Đồ tiếp tục hỏi, “Phó Kỳ Kỳ, cô nói cho tôi biết trước, cô còn che giấu chuyện gì?”
Phó Kỳ Kỳ khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói, “Tôi hình như nhìn thấy Vương Vĩ.”
“Cô có cách nào xác nhận không?”
Phó Kỳ Kỳ lắc đầu, nhận khăn giấy từ Tư Đồ rồi lau mũi, sau đó nói, “Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng, không dám chắc chắn có phải là Vương Vĩ không.

Nhưng mà quần áo là của hắn không sai, cũng chỉ có hắn mới mặc quần ôm với áo lưới.”
Thằng này nó có vấn đề? Tư Đồ mắng trong lòng.
“Cô thấy hắn lúc nào?”
“Tôi đi tìm Mỹ Mỹ, tới cửa phòng vệ sinh thì vừa lúc thấy hắn đi ra từ nhà vệ sinh nam.


Nhưng mà có chút kỳ lạ.”
“Có chỗ nào kỳ lạ?”
“Không biết nói sao, giống như, giống như…”
“Đừng vội, từ từ suy nghĩ.”
“Giống như… giấu thứ gì đó không muốn bị ai thấy, dáng đi như kẹp vào chân.”
Tư Đồ suy nghĩ một lát, “Như vầy đi, chờ lát nữa chúng tôi sẽ mang đoạn phim giám sát ở sân bay về, nhờ cô nhận mặt.

Còn nữa, cô cũng phải nhận mặt hành khách chỉ chỗ của Nghê Mỹ.

Lát nữa cô cảnh sát khi nãy sẽ vào, có gì thì nói ra hết, giấu trong lòng cũng khó chịu, đúng không?”
“Tôi biết rồi.”
Hỏi tới đây cũng không xê xích nhiều, Lâm Diêu đứng lên vỗ vai Tư Đồ, đột nhiên nghe Phó Kỳ Kỳ hỏi, “Tôi có thể bị ngồi tù không?”
Câu hỏi này Tư Đồ không thể trả lời, kể cả Lâm Diêu cũng không biết nên nói thế nào, mà Diễm Bình đẩy cửa vào liền nói thẳng với Phó Kỳ Kỳ, “Cô có cơ hội lấy công chuộc tội.”
Lâm Diêu thấy Diễm Bình tới liền kéo Tư Đồ đi, hắn cũng không muốn nhìn Phó Kỳ Kỳ khóc tới khó coi.

Đường Sóc và Đàm Ninh ở ngoài cửa nghe lén không biết đã chạy đi từ lúc nào, bên ngoài không có ai, Lâm Diêu kéo Tư Đồ ra ngoài, làm Tư Đồ thấy hơi sợ, lo lắng vì mình dịu dàng với kẻ tình nghi nên giận.

Ai ngờ Lâm Diêu kéo hắn ra hành lang liền nói, “Cái đầu của anh không đi làm lừa đảo thật uổng phí.”
“Em đang khen anh hay chê anh đây?” Tư Đồ dở khóc dở cười.
“Khen anh đó, tôi không quan tâm anh dùng cách gì, kết quả đều khiến tôi vui vẻ.”
Tư Đồ lùi ra sau, giả vờ sợ hãi, “Nếu mà là lúc trước, đảm bảo anh bị em chửi chết rồi.

Em không bị sốt chứ? Chồng hơi sợ rồi đó.”
“Ngày xưa đâu bằng bây giờ, tôi đã học cách tiếp thu và thích ứng.

Còn nữa, nếu cho tôi chọn anh, lòng tốt của anh hay mặt xấu của anh, tôi đều thích.” Nói xong, tới gần nói nhỏ vào tai Tư Đồ, “Đặc biệt là lúc anh biểu hiện tích cực trước mặt tôi, tôi càng thích hơn.”
Tư Đồ thiếu chút nữa nổ tung! Công lực của bà xã tăng quá nhanh, xem ra mình phải cố gắng học tập, leo l3n đỉnh núi cao nhất! Nếu không, sau này nhất định sẽ khó sống.

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Lâm Diêu làm sao bóp Tư Đồ nát ra rồi vo viên vô cùng có tâm đắc, làm người yêu của hắn, lửa mới bùng một chút là chuyện gì cũng làm được, vì vậy Lâm Diêu đoán chắc trong lòng Tư Đồ rất ngứa ngáy, lại đột nhiên đổi chủ đề, “Sao lại nghĩ tới chuyện bì thư?”
“Cũng đơn giản.

Mấy hôm nay Phó Kỳ Kỳ đều ở thành phố F quay quảng cáo, lá thư này không thể tự bay tới tay Vương Vĩ.


Càng không thể nhờ ai đưa giùm, đường duy nhất chính là…”
“Bưu điện!”
“Đúng! Nếu gửi bưu điện thì phải có bì thư.

Anh cũng theo suy luận đó mà lừa Phó Kỳ Kỳ, nếu cô ta vẫn cứ vẫn khăng khăng thì anh cũng không tìm được chứng cứ gì.”
“Không, đây là một manh mối quan trọng, không thể bỏ qua.

Với lại tôi phải mau chóng tìm ra Vương Vĩ, tôi có hai đồng nghiệp đang tìm hắn nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, tôi lo…”
“Không chỉ có chuyện này lạ, Đàm Ninh có lấy lời khai của Trịnh Phi, tại sao ở cuộc họp lại không nói?”
Lâm Diêu cũng đang suy nghĩ chuyện này, nhìn khu làm việc của tổ trọng án, liền hạ giọng hỏi, “Anh nghĩ thế nào?”
“Vụ này chắc chắn bị cấp trên hoặc người trong nội bộ tham dự, anh nghĩ em cũng phát hiện, vụ án của Lộ Tiểu Yến và Nghê Mỹ tới giờ cũng chưa thành lập tổ chuyên án, không chỉ có vậy, vụ của Lộ Tiểu Yến cho tới bây giờ, ngoại trừ kết quả giải phẫu thì không có gì hết, chỗ này chắc chắn có vấn đề.

Mà Đông Minh có thể cho anh vào phòng họp, rất có khả năng, sẽ thành lập tổ chuyên án không chỉ có người của các em.”
“Ý anh là còn người từ cảnh cục khác tới?”
Tư Đồ hừ lạnh, “Người của mình là được.”
Câu nói của Tư Đồ khiến Lâm Diêu giật mình, đột nhiên, hắn dùng sức vỗ vai Tư Đồ, “Suy nghĩ của tôi có hơi quá nhưng không phải không thể xảy ra.”
“Suy nghĩ gì?” Tư Đồ hỏi.

“Cuộc thi này liên quan đến cả châu Á, tôi nghĩ… Tư Đồ, anh lập tức nhờ Diệp Từ điều tra Lộ Tiểu Yến, đặc biệt là bản ghi chép xuất nhập cảnh.”
“Anh biết em muốn tra cái gì, chuyện này anh nghĩ Tả Khôn sẽ nhanh hơn.”
Hai người họ không ai nói rõ cái gì, nhưng đối phương đều hiểu ý nhau.

Khiến Cát Đông Minh vẫn luôn nghe lén khu phía sau không nén được giận, Cát Đông Minh đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Tay trái nắm Lâm Diêu, tay phải nắm Tư Đồ, Cát Đông Minh kéo bọn họ tới phòng giải khát, phía sau còn có hai cái đuôi.

Một cái đuôi tên Đàm Ninh, cái đuôi còn lại tên Đường Sóc.
Tư Đồ nhìn sắc mặt âm trầm của Cát Đông Minh, liền cười cười với Lâm Diêu, ý nói: Em nhìn đi, là hồ ly cũng sẽ có lúc lộ đuôi cho mình đạp.
Hết chương 7.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi