TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Lương Văn Siêu dùng sức gật đầu, khăng khăng không chịu nói.

Lâm Diêu thở dài, quát, “U mê cũng phải có mức độ! Tôi hỏi chú, chú nói dùng điện thoại gọi điện hẹn năm người chết ra, thời gian cụ thể thế nào? Theo kết quả giải phẫu của pháp y chúng tôi, mỗi người chết cách nhau nửa tiếng, nếu chú cứ nửa tiếng giết một người, vậy tính luôn thời gian cho họ uống thuốc ngủ.

Mỗi người cũng cần ít nhất một tiếng.”
Lương Văn Siêu là một người thô kệch, ông không hiểu suy luận của Lâm Diêu.

Cát Đông Minh đi tới, nói với ông, “Cô gái duy nhất của chúng tôi ở đây là pháp y.

Bây giờ tôi hỏi cô ấy trước mặt chú, người chết uống thuốc ngủ rồi phải mất bao lâu mới tiến vào trạng thái hôn mê?”
Pháp y nói, “Theo xét nghiệm máu của người chết, từ liều lượng thuốc thì phải mất bốn mươi đến năm mươi phút.”
“Chú nghe thấy không? Tôi tính giúp chú, từ người chết thứ hai, bác sĩ Vu Ba của phòng y tế, thời gian tử vong là 2:30, tính luôn thời gian uống thuốc ngủ thì phải có mặt lúc 1:20, lúc đó người chết đầu tiên là Hoa Lương vẫn còn chưa chết, chú làm cách nào giết người trước mặt Vu Ba?”
Lương Văn Siêu đổ mồ hôi, ấp úng nói, “Tôi, vợ tôi sau khi cho họ uống thuốc ngủ xong, tôi dẫn hắn vào trong phòng học.

Sau đó lúc Vu Ba tới, vợ của tôi vẫn có ở đó, hẹn cô ta ở phòng khác, Vu Ba không phát hiện ra tôi và Hoa Lương.”
“Chú còn dám nói dối!” Lâm Diêu tức giận vỗ bàn, lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Lương Văn Siêu, “Chú xem đi, đây là ghi chép cuộc gọi từ số điện thoại di động, nhà riêng và cơ quan của năm người chết.

Từ đầu tháng này cho tới ngày xảy ra vụ án, mỗi một cuộc gọi chúng tôi đều điều tra xác định, căn bản không có của chú!”
“Tôi dùng điện thoại công cộng.”
“Nói bậy! Trên ghi chép cuộc gọi, chúng tôi có thể tìm ra số đó của ai, chú nói xem, cuộc gọi của chú sẽ tự nhiên biến mất à?”
Lương Văn Siêu nhất thời á khẩu không trả lời được.

Ông nhìn mọi người, rất lâu sau, không biết người cha mất con đột nhiên nghĩ cái gì, tất cả nét dữ tợn đều biến mất, trông qua như già thêm mười tuổi.
Linh hồn của người này đã chết, để lại thể xác không hồn ngồi trong phòng thẩm vấn, thở dài nói, “Tôi và mẹ nó đều là người gần đất xa trời, mất đi con gái rồi, còn sống để làm gì nữa? Những người trong trường đều là do tôi giết, còn một tên là Mã Đào cũng là do tôi giết.


Tuy rằng không giết được tên súc sinh Hạ Khải, nhưng cũng coi như làm được chút chuyện cho Tiểu Tuyết.

Các cậu hỏi đủ chưa, tôi không muốn nói gì thêm.”
Lâm Diêu vỗ bàn, quát hỏi, “Không tính tới mấy người chết ngày 13, tại sao chú lại giết Mã Đào?”
“Thằng đó không chịu thừa nhận mình bị Hạ Khải mua chuộc, còn tuyên bố phải báo cho nhà trường với cảnh sát, tôi giận quá nên đánh chết hắn.”
“Trải qua giám định của pháp y chúng tôi, trên người Mã Đào có ba vết thương khác nhau, ba vết thương này đến từ ba người.

Trừ chú và Cung Nghiên ra, còn có ai nữa?”
“Chỉ có hai người chúng tôi, không có người thứ ba.

Các người hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ giết tôi cho xong!”
Lâm Diêu nhịn xuống cục tức trong lòng, nhìn chằm chằm Lương Văn Siêu, “Ngay ngày hôm qua, Chung Giai Nam và Thư Nhã đã nói với chúng tôi chuyện xảy ra vào tối ngày 12, Lương Văn Siêu, chuyện này chú có biết không?”
Rất rõ ràng, Lương Văn Siêu ngây ra một lúc.

Ông cúi đầu, hai bàn tay đầy vết chai sạn nắm chặt lại, giọng nói bắt đầu run rẩy, gần như là nghẹn ngào, “Hai đứa bé đó đều là người tốt, chúng tôi không thể liên lụy tới tụi nó.

Thư Nhã vẫn luôn đi theo chúng tôi, lúc đi tới căn nhà kế biển, nó và Chung Giai Nam đột nhiên xông ra khuyên chúng tôi đừng làm chuyện điên rồ.

Nhưng mà…” Nói tới đây, Lương Văn Siêu đột nhiên ngẩng đầu, “Các cậu có con chưa? Các cậu có biết tâm trạng của người gần đất xa trời phải đưa tiễn con mình không? Đó là đứa con chúng tôi nuôi nấng yêu thương, chúng tôi cực nhọc ngày đêm để làm cái gì? Chính là vì con.

Cho dù con tôi nó biến thành cái gì, nó vẫn là con của tôi, tôi không thể chịu nổi, không có cách nào trả lại sự trong sáng cho nó, cho nên, tôi và mẹ nó đã sớm không muốn sống nữa! Các cậu nói đi, tôi sống để làm gì? Tôi sống còn có ý nghĩa gì?” Nói tới đây, Lương Văn Siêu lau nước mắt, “Muốn bắn muốn chém gì tùy các cậu.”
Sau đó Lương Văn Siêu không lên tiếng nữa, tựa như đang chờ giây phút đi ra pháp trường.
Đối mặt với Lương Văn Siêu sống chết không mở miệng, mọi người đều bó tay.

Lâm Diêu đề nghị để Lương Văn Siêu tỉnh táo hơn, bây giờ qua xem tình hình của Cung Nghiên trước.
Trong lúc Cát Đông Minh và Lâm Diêu còn chưa kịp qua phòng thẩm vấn số hai, Đàm Ninh đã mở cửa vội vàng chạy ra, nói, “Đưa bà ta tới bệnh viện đi.”

“Cái gì? Lại tự sát?” Cát Đông Minh thật sự muốn đâm đầu vô tường.
“Không phải, tôi phát hiện tinh thần của bà ta không bình thường, không tin hai người vào xem đi.”
Lâm Diêu đẩy cửa vào, chỉ thấy vẻ mặt của Cung Nghiên chết lặng, ngồi trên ghế máy móc đong đưa thân thể, miệng lẩm bẩm, “Tuyết nhi, mẹ có lỗi với con, Tuyết nhi, chờ mẹ…”
Lâm Diêu nhìn Diễm Bình cố sức đè hai tay của Cung Nghiên, hắn liền nhìn hai tay của bà, càng thêm hoảng sợ! Tay của Cung Nghiên gần như da tróc thịt bong.
“Là tự bà ta cắn, xem ra không phải chuyện ngày một ngày hai.” Diễm Bình nói với Lâm Diêu.
Tình trạng của Cung Nghiên cho thấy không thể tiến hành thẩm vấn, Lâm Diêu không thể làm gì khác hơn là kéo Cát Đông Minh ra ngoài.
“Tổ trưởng, e là chúng ta không còn thời gian.” Lâm Diêu nói.
“Tôi biết, nhưng hai ông bà đã tới tự thú, bên trên sẽ càng tạo thêm áp lực.

Cho dù cáo già có thể gánh vác thì cũng không kéo dài thêm được bao lâu.

Tư Đồ đâu? Giờ phút này hắn còn chạy đi đâu?”
“Không cần để ý tới hắn, lúc cần xuất hiện hắn sẽ xuất hiện.

Tổ trưởng, đã điều tra rõ thời gian của ba kẻ tình nghi chưa?”
Cát Đông Minh lấy notebook đưa cho Lâm Diêu, để hắn tự xem.
Hoắc Lượng: Bởi vì phải ở lại đi làm thêm, cho nên không có về quê, một mình thuê phòng gần trường.

Ngày 3 tháng 1 năm nay, từ 13:00 tới 18:00 tới siêu thị làm thêm, từ 20:00 tới 4:00 sáng thì làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, sau đó về nhà.

Lúc vụ án xảy ra, Hoắc Lượng có đầy đủ thời gian gây án.
Thư Nhã: Vì phải tham gia cuộc thi biện luận nên không trở về nhà, ở cùng Lương Tuyết tại ký túc xá của trường, căn cứ theo lời của Thư Nhã, lúc vụ án xảy ra cô đang ở trên sân thượng học tiếng Anh, không có bằng chứng chứng minh vắng mặt.
Chung Giai Nam: Không có.
Lâm Diêu cau mày, hỏi Cát Đông Minh, “Tổ trưởng, cái ‘Không có’ này là sao?”
“Chung Giai Nam trong thời gian nghỉ đông chưa từng trở về nhà, mà ở tại nhà dì.


Chúng tôi đã tới nhà dì của cô ta điều tra, người nhà đi du lịch rồi, chúng tôi không liên lạc được.

Cho nên không có chút manh mối nào.”
“Đã tra ghi chép cuộc gọi của nhà dì Chung Giai Nam chưa?”
“Điều tra rồi, không có gì đáng ngờ.

Chung Giai Nam nói, trong ngày xảy ra vụ án của Lương Tuyết, cô ta ngủ ở nhà tới chín giờ sáng, nhưng mà chuyện này chưa thể xác minh.”
Lâm Diêu hừ một tiếng, “Cô ta nhớ hơi bị kỹ rồi đó.”
Cát Đông Minh liếc một cái, cằn nhằn, “Cậu còn hừ cái gì mà hừ! Mắt thấy vụ án sắp kết thúc rồi, tới bây giờ chúng ta còn chưa thể xác minh thời gian của kẻ tình nghi, còn đứng đó lầm bà lầm bầm!”
“Đừng nóng, chờ Tư Đồ trở về, chúng ta có thể kết án.”
Cát Đông Minh bắt Lâm Diêu muốn đi lại, truy hỏi, “Hai người các cậu điều tra ra hung thủ rồi phải không?”
“Còn thiếu một chút, không nói nữa, tôi còn chút chuyện phải xử lý.”
“Cậu thật sự muốn đi? Lương Văn Siêu cũng không thẩm vấn nữa?”
Lâm Diêu có chút chán nản, “Tôi không muốn thẩm vấn ông ta.”
Cát Đông Minh có chút gấp gáp, nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 8:00 sáng, thời gian không chờ đợi ai, hắn còn định kéo Lâm Diêu thì bị Đàm Ninh ngăn lại.

Đàm Ninh nhỏ giọng nói, “Hắn là bị đuổi ra khỏi nhà, đừng đâm dao vào tim hắn nữa.”
Tổ trưởng ngẩn ra, lúc này mới nhận ra tâm trạng của Lâm Diêu.

Nghĩ lại, người cha một lòng báo thù cho con đã chạm đến trái tim của Lâm Diêu.
Cát Đông Minh theo thói quen muốn gãi đầu, tay giơ lên thì đột nhiên dừng lại, hắn khó khi nào nhẹ giọng như thế, “Đàm tử, cậu nói xem vụ án này chúng ta có khả năng tra tới cùng không?”
Đàm Ninh mỉm cười, “Anh chính là đại ca đã khiến tôi từ bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo để đi theo, chút chuyện này sao có thể làm khó được.”
“Thằng nhóc cậu học cách ăn nói láu lỉnh này từ đâu?”
Đàm Ninh kinh ngạc nhìn tổ trưởng nhà mình, hỏi, “Không đúng sao? Cho dù cấp trên không cho chúng ta điều tra nữa, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần bị lột da cùng anh.”
“Miệng quạ đen.

Mau đi uống thuốc đi, uống xong còn đi với tôi ra ngoài làm việc.”
Đàm Ninh bị Cát Đông Minh đẩy vào phòng bắt uống thuốc, trên mặt đã bớt đi một chút nghiêm trọng của cuộc chiến.
Ngày: 3 tháng X.
Thời gian: 10:30 sáng.

Vẫn là khu đèn đỏ kia, trong một quán bar xập xình.

Lâm Diêu đẩy cửa vào, nói thẳng muốn gặp Cá Mập.

Mấy người nhìn hắn từ trên xuống dưới, cho dù hắn là người của Tư Đồ, thì người này vẫn là cảnh sát nên vẫn không được hoan nghênh.

Những tiểu đệ này không nói gì, trong mắt hiện ra sự cảnh giác vá thái độ chán ghét.
Một người rất không tình nguyện đi vào trong bẩm báo, rất nhanh Cá Mập liền chạy ra đón tiếp.
“Sao chỉ có mình cậu, Tư Đồ đâu?” Cá Mập hỏi.
“Hắn còn đang bận làm việc.

Cá mập, có tin tức của Tôn Cường chưa?”
Cá Mập ngượng ngùng gãi đầu, “Có thì cũng có, nhưng mà phía sau người này có chống lưng, tôi đang dò xét.”
Lâm Diêu cười cười nói, “Tôi biết đối phương là ai, làm phiền anh nhờ anh em thuộc hạ của mình tiếp tục giám sát, đừng để hắn chạy là được.

Tư Đồ quá bận không thể ra gặp, tôi nghĩ gọi điện nói chuyện này với anh cũng không tiện, cho nên mới đến đây gặp mặt.” Nói xong, Lâm Diêu lấy ra một xấp tiền mặt để lên quầy bar.
“Lâm chú em, ý của cậu là gì? Tôi và Tư Đồ từng có giao tình, cậu làm như vậy là đang chửi tôi.”
Lâm Diêu không có ý làm hắn thấy phản cảm, nói, “Không phải cho anh, đây là tiền thưởng cho các anh em, tôi và Tư Đồ không có thời gian, nhờ anh dẫn bọn họ đi ăn uống một chầu cho đã.”
Lúc này mấy anh em đứng xung quanh đều vô cùng vui vẻ, thái độ lập tức thay đổi, nhìn Lâm Diêu vô cùng thuận mắt.
Cá Mập cười rung cả quán, nói, “Được, Lâm chú em nếu đã để mắt tới huynh đệ chúng tôi thì tôi cũng không khách sáo.

Sau này có việc gì cần cứ đến tìm tôi, cho dù là giao tình của Tư Đồ hay không, tôi cũng xem cậu là người một nhà.”
Lâm Diêu gật đầu, không nói gì thêm, rời khỏi địa bàn của Cá Mập.
Lâm Diêu vội vàng trở về tổ trọng án, trên đường đi hắn vẫn suy nghĩ về mưu tính của hai ông bà họ Lương.

Tại sao lại đột nhiên ra tự thú? Bọn họ đúng là có tham dự vào vụ mưu sát năm mạng người và Mã Đào, nhưng tại sao lại ra tự thú vào lúc này?
Trong lúc Lâm Diêu hoàn toàn chìm vào trạng thái suy nghĩ, điện thoại trong túi rung lên làm hắn giật mình, nhìn dãy số phát hiện là Tư Đồ, khiến hắn kinh hỉ vô cùng.
Hết chương 36.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi