TẤT CẢ TRA CÔNG ĐỀU ĐUỔI THEO CẦU TÁI HỢP

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Tạ Quan Sư được Nguyên Vọng dìu ra ngoài.

Ngoài sân bị vây chật như nêm cối, chuyện chỉ mới đây mà đã truyền ra toàn bộ thôn đến cả trấn trên, nơi này xuất hiện một nam nhân tuấn mỹ vạn năm khó gặp, tất cả thôn dân đều chạy tới chỉ vì muốn nhìn thấy chân dung một lần. Mà đứng giữa những thôn dân là bảy người mặc giáo phục màu trắng, giữa mày đeo đai buộc trán màu xanh lá thuộc về đệ tử tiên phái đệ nhất.

Đứng đầu là một nam nhân vạt áo phấp phới, bên eo có một thanh trường kiếm, nhìn cực kỳ tiên khí xuất trần, hẳn là người vừa nói kia, kêu Chu Kị.

Khóe miệng hắn ngậm ý cười, tay lại lặng yên đè lên kiếm của mình, cất cao giọng: "Nếu đạo hữu không ra thì chúng ta đây đành phải xông vào gặp mặt."

Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra.


Thứ lộ ra đầu tiên là chiếc giày không nhiễm bụi đất, ngay sau đó là thân ảnh thon dài như ngọc, kế tiếp nữa là khuôn mặt thần tiên bị che khuất. Tuy rằng không thấy hết khuôn mặt, nhưng vừa nhìn là đã cảm thấy phía sau người này có mây mù mờ ảo, không giống người trần thế chút nào.

Thanh âm cãi cọ ầm ĩ đột nhiên im bặt, chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, thậm chí còn có người hít một ngụm khí lạnh.

Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ —— đây đến tột cùng là nhân vật thiên tiên hạ phàm gì vậy!! Toàn thân như phát sáng, sao lại xuất hiện trong thôn trang đơn sơ này chứ!

Chu Kị cũng ngơ ngẩn một lúc lâu.

"Ngươi tìm ta?" Tạ Quan Sư hỏi.

Thanh âm cũng như có pháp thuật, khiến lòng người run lên.

Trong vài giây ngắn ngủn, những suy nghĩ trong lòng Chu Kị biến hóa muôn vàn, từ nghi ngờ đến buông lỏng cảnh giác, từ khiếp sợ đến kinh diễm. Hắn là đại đệ tử của tiên phái đệ nhất, xuống núi đã nhiều năm, cũng vào nam ra bắc, đi qua biết bao núi sông, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người tuyệt sắc như thế này.


Mặc dù nửa khuôn mặt bị một chiếc khăn thô sơ che khuất, nhưng chỉ cần nửa khuôn mặt thôi cũng đủ làm rung động lòng người.

Những mỹ nhân Giang Nam danh chấn thiên hạ kia nếu đem so sánh với người trước mắt này thì quả thật cũng chỉ là tục phẩm phàm thế!

Mà người trước mắt này không chỉ đơn giản là tuyệt sắc, dường như toàn thân y tản ra một lực hấp dẫn, tuy rằng sắc mặt thanh lãnh, sống lưng thẳng tắp, lại làm người ta không nhịn được nảy sinh ý muốn tà ác, làm bẩn y ——

Chu Kị mất nửa ngày để thu lại khiếp sợ và suy nghĩ hỗn độn của mình, cúi đầu nói: "Xin hỏi các hạ dưới toà môn phái nào? Mấy đệ tử chúng ta ở gần đây thấy linh khí dao động nên mới tìm đến."

Tạ Quan Sư trả lời: "Ta là tán tu."

Thì ra là tán tu không môn không phái, bảo sao, nếu trong môn phái có một nhân vật như vậy thì đã sớm danh chấn thiên hạ rồi.


Sáu đệ tử phía sau Chu Kị cũng ngây người, si ngốc nhìn Tạ Quan Sư.

Chu Kị cũng cố lắm mới có thể lấy lại lực chú ý của mình từ gương mặt kia, hít sâu một hơi, sau đó chắp tay nói: "Mấy ngày hôm trước có tin đại ma đầu Thẩm Nghi Đăng xuất hiện ở đây, cho nên sư phụ ra lệnh cho ta mang theo vài người đến đây tìm kiếm. Có vẻ các hạ ôm bệnh nhẹ trong người, hơn nữa hẳn là đã tích tụ khá lâu, nếu không ngại thì có thể theo chúng ta đến suối Thiên Sơn ở tiên phái đệ nhất để an dưỡng."

Nghe thấy Chu Kị mời Tạ Quan Sư đến tiên phái đệ nhất, người trong thôn đều rất thất vọng. Ài, 800 năm mới thấy được mỹ nhân như này, thế mà mới lộ mặt đã phải rời đi. Đúng là tuyệt sắc thế này thì không thể ở chỗ của bọn họ mãi.

Nghe vậy Nguyên Vọng cũng thấy hơi khẩn trương, tay đỡ Tạ Quan Sư vô thức siết chặt.
Hắn cứu người này từ sơn cốc, cõng người này khập khiễng bước từng bước dưới trời tuyết dày đặc, sau đó lại hái thuốc chăm sóc người này suốt hai tháng, nếu hôm nay y rời đi, nói hắn không cảm thấy mất mát chút nào thì khẳng định là giả.

Vốn ban đầu khi thấy mấy đệ tử tiên phái đệ nhất này, trên mặt hắn còn treo nụ cười tò mò hí hửng, nhưng vừa nghe thấy những lời của Chu Kị thì nụ cười trên mặt dần trở nên khổ sở.

Tạ Quan Sư ngước mắt nhìn Chu Kị, dường như đang suy nghĩ.

Chu Kị nhân cơ hội khuyên nhủ: "Tại hạ biết tán tu có thói quen đi lại một mình, nhưng gần đây thật sự không yên ổn, đại ma đầu Thẩm Nghi Đăng bị tổn thương nội đan sau trận đại chiến lúc trước, lại còn luyện ma công, lỡ như gặp được tu sĩ đơn lẻ rồi đoạt người hút máu thì cũng không biết chừng. Nếu ngươi gặp phải người kia thì chắc chắn rất nguy hiểm, cho nên vì an toàn, ngươi vẫn nên đi cùng chúng ta thì tốt hơn."
Tạ Quan Sư phỉ nhổ trong lòng, sao tôi không biết mình luyện ma công hút máu người vậy.

Phía sau Chu Kị có một đệ tử nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, nuốt nước miếng, nhịn không được nói: "Đúng vậy, trên đường đi có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu có xảy ra chuyện gì thì chúng ta có thể bảo hộ ngươi."

Nguyên Vọng lặng lẽ nhìn người bên cạnh.

Nhưng y vẫn đang suy xét đề nghị của Chu Kị, không chú ý tới hắn.

Tự nhiên hắn thấy hơi thất vọng. Bảo hộ...... Tuy rằng hắn cũng nguyện ý bảo hộ người này, nhưng hình như hắn không có năng lực đó......

"Ta phản đối!" Thanh âm tức giận đột nhiên truyền đến từ trong đám người.

Thôn trưởng đẩy hai người phía trước ra, gân cổ gào lên: "Chỉ bằng một đám nhóc như các ngươi thì có thể bảo hộ cái gì, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến vị tiên nhân này. Huống hồ ngươi cũng nói các ngươi đang truy tìm tên ma đầu kia, cho nên đi theo các ngươi rất nguy hiểm, ở lại trong thôn mới an toàn. Thôn dân chúng ta cũng không phải ăn chay, cũng có thể bảo hộ người!"
Lời này thốt lên, một đám thôn dân tức khắc giống như khởi nghĩa, lòng đầy căm phẫn: "Đúng vậy, đừng hòng mơ tưởng mang người đi!"

Trong số đó còn có người bấn loạn phun nước miếng vào Chu Kị, bị Chu Kị đen mặt rút kiếm đẩy ngã.

"Các ngươi náo loạn cái gì?" Chu Kị nhíu mày nói.

"Ngươi đòi mang người đi là vì muốn độc chiếm vị tiên nhân này không phải sao?" Thôn trưởng nói chanh chua, đã hoàn toàn mặc kệ mặt mũi của một thôn trưởng: "Ngươi dựa vào cái gì để độc chiếm chứ?!"

"Nếu ta nói, hôm nay thế nào cũng phải mang người đi thì thế nào!" Tay Chu Kị đè lên kiếm của mình.

Thôn trưởng hoảng sợ nhưng vẫn không chịu lui, hùng hổ trừng hắn.

Khó lắm trong thôn mới có nhân vật thần tiên như vậy, sao có thể để mấy người này nói dăm ba câu rồi mang đi, ở đâu có chuyện tốt như vậy! Cũng không phải chỉ có mấy tu sĩ mặc giáo phục trắng này muốn có được y, người muốn trong thôn cũng không ít, tuyệt đối không thể để y bị mang đi!
Người hai bên giương cung bạt kiếm, nhìn như sắp xảy ra ẩu đả.

Sự tình chuyển biến bất ngờ, 502 và Tạ Quan Sư cũng không đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, hai người há hốc mồm, đương nhiên biểu cảm trên mặt Tạ Quan Sư vẫn rất đoan ổn, không lộ dấu vết.

502:【Chật chậc chậc, đúng là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân!】

Tạ Quan Sư:【Câm miệng.】

Mắt thấy hai bên sắp lao vào đánh nhau, Tạ Quan Sư không thể không hắng giọng một cái. Hai bên vừa nghe thấy âm thanh lập tức ngừng động tác lại, nhất trí quay đầu lại nhìn y, chờ y quyết định.

Mặt và cổ thôn trưởng gồng đến nổi màu xanh tím, mà Chu Kị cũng nhìn y gắt gao, chờ y lên tiếng.

"Ta đi cùng các ngươi." Tạ Quan Sư hơi gật gật đầu với Chu Kị.

Chỉ một động tác thanh lãnh cấm dục như vậy mà cũng khiến những người phía dưới sôi máu. Chu Kị si mê nhìn y một lát, sau đó hất cằm nhìn về phía đoàn người của thôn trưởng, trong động tác là ý đắc thắng không cần nói cũng biết.
Nhóm người của tiên phái đệ nhất rất đắc ý, đám thôn dân phía sau thôn trưởng lại phiền muộn, giống như đã thất bại trong một cuộc đại chiến, hậu quả là mất một tuyệt thế mỹ nhân. Đánh mất mỹ nhân là tội lỗi, vì thế bọn họ đứng yên tại chỗ như bị đóng cọc.

"Tiên nhân, giờ thân thể ngươi có bệnh, không tiện làm gì, thế nào thì cũng nên mang theo một người đi cùng, bằng không lỡ như bị mấy tên nhãi ranh này bắt nạt trên đường đi thì làm sao bây giờ?!" Người nói chuyện là thôn trưởng.

Hắn cong eo, đầu hướng về phía Tạ Quan Sư, thiếu điều muốn viết lên mặt mấy chữ to: "Dẫn ta đi, dẫn ta đi!"

Nghe vậy, đám thôn dân cũng kích động vỗ vỗ đầu, đúng rồi, sao bọn họ lại không nghĩ ra chiêu này chứ, tuy rằng không thể giữ người lại, thế nhưng có thể đi theo vị tiên nhân này nha! Có thể ở cạnh mỹ nhân tuyệt sắc như thế này thêm một ngày cũng tốt!
"Thôn trưởng, ngươi đi rồi thì thôn chúng ta phải làm sao đây? Ta thấy ngươi vẫn nên ở lại, ta đi!" Có một nam nhân nhấc tay lên.

"Ngươi đi cái gì, ai cho ngươi đi, ta cũng không kém đâu!"

Nói rồi lại đánh nhau, vỡ đầu chảy máu.

Mặt Chu Kị đen kịt.

Trong chốc lát, ngoài sân như đang tuyển phi, tất cả mọi người đều tranh giành tiến lên, muốn Tạ Quan Sư nhìn mình một cái, chọn mình. Nếu không phải Tạ Quan Sư đứng ở nơi cao, lại được Chu Kị hạ kết giới trong suốt ngăn cách những người đó ở khoảng cách một mét, thì Tạ Quan Sư đã sớm bị những người đó nhào lên đẩy ngã rồi.

Nguyên Vọng thì không hề đề ý đến việc những người này đang la hét ầm ĩ cái gì, hắn có hơi thẫn thờ. Tuy rằng sớm biết rằng người này không phải vật trong ao, chờ thương thế tốt lên thì sẽ lập tức rời đi, nhưng nếu hôm nay phải rời đi ngay thì hắn vẫn thấy hơi khổ sở.
Hắn nhịn không được trộm nâng mắt cẩn thận nhìn người bên cạnh một cái.

Nhưng lại bất ngờ đối diện với đôi mắt câu hồn của y.

Nguyên Vọng lập tức nghẹn đỏ mặt, chột dạ dời tầm mắt, ngón tay xoắn vào nhau ——

Trời, sao hắn lại bất cẩn như vậy chứ, bị phát hiện nhìn lén rồi, rốt cuộc thì hắn có thể làm nên trò trống gì đây?

"Ngươi đi cùng ta đi." Tạ Quan Sư bỗng nhiên vỗ vỗ bờ vai hắn, khoé mắt chứa ý cười, chỉ là đôi môi giấu dưới lớp mặt nạ lại lạnh tanh không nhếch.

Nguyên Vọng mở to hai mắt, không thể tin vào lỗ tai của mình, đám người đang la hét ầm ĩ phía dưới cũng khựng lại, cái trò gì vậy, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi? Tiểu tử Nguyên Vọng kia là cọng hành nào, sao lại có thể lẻn đến bên người tiên nhân?

"Tiên nhân, đừng chọn hắn, hắn chỉ có sức lớn, phản ứng khá nhanh chứ cái gì cũng không biết, lúc trước hắn là người học thuộc tứ thư ngũ kinh chậm nhất đó!" Phía dưới có một thôn dân tức tới bật khóc.
Mặt Nguyên Vọng đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta, ta đã học thuộc lòng từ lâu rồi!"

Nói xong, tim hắn đập thật nhanh, vội vàng liếc nhìn Tạ Quan Sư, nói: "Bây giờ ta có thể đọc cho ngươi nghe!"

"Không cần." Tạ Quan Sư kéo hắn đi xuống.

Nguyên Vọng tiếp nhận ánh mắt ghen ghét lẫn hâm mộ của thôn dân chung quanh, thi thoảng còn có vài câu nhục mạ bay vào lỗ tai. Nói thật, hắn nguyện ý đi cùng người này. Từ nhỏ hắn đã là cô nhi, sống trong thôn cũng không được quá tốt, dùng lao động đổi lấy một vị trí nhỏ trong thôn, an ổn sống sót mà thôi. Hắn cũng muốn tu tiên, nếu có thể đi theo người này thì nói không chừng hắn có thể làm tiểu đồng tử ở tiên phái đệ nhất......

Nhưng mà ——

Lòng Nguyên Vọng vẫn thấy hơi âu sầu. Người trong thôn nói đúng, hắn chỉ có sức lớn, chạy trốn nhanh, ngoài ra thì không còn sở trường gì, gương mặt thì..... gương mặt thì cũng không được gọi là quá đẹp, ở trong thôn cũng không có gì đặc biệt, ngày thường không có cảm giác tồn tại gì. Vậy sao người này lại chọn hắn chứ? Chẳng lẽ thật sự là người đẹp thiện tâm, muốn tới phổ độ hắn sao?
Nguyên Vọng suy nghĩ lung tung rối loạn, cảm thấy rất khó hiểu, nhịn không được hỏi ra: "Vì sao công tử lại chọn ta?"

Tạ Quan Sư được Nguyên Vọng đỡ đi đằng trước, phía sau là một đám đệ tử tiên phái đệ nhất mang ánh mắt sáng quắc đi theo. Trong đó ánh mắt Chu Kị là chú mục nhất, hắn nhìn Tạ Quan Sư, lại nhìn sang Nguyên Vọng, yên lặng đặt tay lên thanh kiếm bên sườn eo của mình.

"Ngươi không muốn chăm sóc ta?" Tạ Quan Sư hỏi ngược lại.

Nửa khuôn mặt giấu dưới lớp khăn làm thanh âm y có hơi mơ hồ, như đang cào nhẹ vào lòng người, làm chúng đệ tử cùng thôn dân chung quanh nôn nao xao động.

Nguyên Vọng vội vàng nói: "Đương nhiên nguyện ý."

"Sao lại không được." Tạ Quan Sư nhỏ giọng nói: "Ngươi xem, ngươi có sức lớn nhất thôn này, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, nhà tranh của ngươi cũng sạch sẽ nhất thôn, ngươi còn tự đào giếng, giỏi giang như vậy, đương nhiên là ta chọn ngươi rồi."
Nguyên Vọng ngây ngốc nhìn Tạ Quan Sư, vành tai đỏ đến muốn rỉ máu. Hắn nhịn không được nhếch môi, ngay sau đó lại cảm thấy hình như mình cười có hơi ngốc, nhanh chóng quay mặt đi.

Chính hắn cũng chưa từng nghĩ mình như vậy.

Hắn gục đầu xuống, tiếng nói lí nhí như muỗi kêu nhưng lại rất kiên định: "Nếu như vậy, ta nguyện ý làm tiểu tùy tùng của công tử."

Tạ Quan Sư nghe thấy thanh âm của 502 vang bên tai:【Độ hảo cảm ban đầu của đối tượng công lược là 20, độ hảo cảm tăng 20, độ hảo cảm bây giờ là 40. Đáng nói chính là, Chu Kị is watching you, hình như độ hắc hóa có xu thế dâng lên.】

Tạ Quan Sư: "......"

______

Tiểu nữ lỡ làm bộ nail hơi dài nên gõ chữ hơi khó các cô ạ =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi