THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Được tự do ngồi ở núi tu đạo, lúc thì tìm động phủ để tu hành và lĩnh ngộ, lúc thì tìm một núi tu đạo nghe các bậc tiền bối giảng giải võ đạo, Tần Vấn Thiên rất thích hưởng thụ quá trình này. Mỗi ngày thực lực đều tăng tiến dần lên từng chút một, mặc dù cảnh giới không tăng lên quá nhanh nhưng nước chảy đá mòn, từ lượng biến đến chất biến, chỉ mới tăng lên một chút này đã khiến hắn mạnh hơn rất nhiều người vừa tới Vô Song giới.

Nhưng theo thời gian biến hóa, tốc độ tiến bộ của hắn cũng bắt đầu dần dần trở nên chậm lại.

Một ngày kia, Tần Vấn Thiên đi vào một tòa núi cổ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi xa xa, thấy một bóng dáng áo trắng chậm rãi bước đến, bóng dáng ấy thanh lệ thoát tục, giống như băng sơn tuyết liên, rõ ràng chính là nữ tử mà Tần Vấn Thiên đã từng giao đấu.

Nữ tử này đã giao đấu với Tần Vấn Thiên trong vòng khảo sát để bước vào Vô Song giới, thực lực rất mạnh. Hơn nữa, nàng ta có vẻ khá là đặc biệt, hắn giành được quyền tu hành ở ba mươi sáu núi chính là do nữ tử này báo cho, như vậy, người ra lệnh là ai?

Người có được tư cách để ra lệnh, cho phép hắn tu hành ở ba mươi sáu núi hẳn là địa vị của người này ở Vô Song giới có thể thấy được đôi phần.

Nữ tử áo trắng cũng chú ý tới sự hiện diện của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy nàng dừng chân lại nhìn Tần Vấn Thiên sau đó thấp giọng hỏi:

- Mấy ngày nay thực lực của ngươi đã tiến bộ được chừng nào rồi?

- Có chút tiến bộ, ta có còn cơ hội được luận võ với ngươi nữa không?

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, không phải là hắn háo thắng nhưng nữ tử này có thực lực rất mạnh, Nguyên Phủ tầng tám, còn có một võ đạo ý chí đại viên mãn, điều này làm cho Tần Vấn Thiên rất muốn biết, hắn chênh lệch bao nhiêu với nhân vật như thế này.

Lần trước lúc hắn vô tình gặp được Thương Lan ở trên núi, nàng ta đã nói về thực lực của Tư Đồ Phá, người đứng phía sau lưng Nhạc Băng Ảnh, chắc hẳn là cũng không cách biệt với nữ tử trước mắt này.

- Được!

Thiếu nữ mặc áo trắng nhìn Tần Vấn Thiên rồi nàng khe khẽ gật đầu:

- Ngươi ra tay toàn lực đi.

Tinh Thần Nguyên Lực trong cơ thể Tần Vấn Thiên cuồn cuộn gầm thét, lực lượng huyết mạch di chuyển quanh thân, máu trong người hắn như đang sôi trào lên, chiến ý xông thẳng lên trời, một luồng yêu khí mạnh mẽ đáng sợ tràn ngập ra, còn chưa ra tay, khí chất của Tần Vấn Thiên đã lột xác, thật giống như hóa thành một con mãnh thú hồng hoang đầy sức mạnh.

Hắn không hề khách sáo với đối phương, trong nháy mắt đã lao thẳng tới, hắn biết đối thủ là một cường giả cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám, cao hơn hắn hai cảnh giới, đồng thời, Băng Tuyết võ đạo ý chí đại viên mãn, chỉ riêng ở võ đạo ý chí thôi cũng đã có thể dễ dàng áp chế hắn.

Một luồng ánh sáng lấp lánh yêu dị khủng khiếp, yêu khí trên cánh tay Tần Vấn Thiên ngập trời, loáng thoáng hiện lên mãnh thú chi vận, thật giống như có một con Kỳ Lân đang tức giận gầm thét, khí lưu đáng sợ trong thiên địa cũng chuyển động theo hắn, hung mãnh đánh về phía nữ tử áo trắng. Luồng uy thế kinh khủng này khiến cho không gian dường như cũng muốn bể tan tành, nếu như nữ tử áo trắng bị đánh trúng, sợ rằng nàng có thể sẽ bị xé nát chỉ trong nháy mắt.

Nữ tử đánh bàn tay về phía trước, giống như trước đó có một luồng vận luật kỳ diệu, lấy nàng làm trung tâm, cả không gian như ngưng tụ thành băng sương. Những nơi bàn tay nàng lướt qua đều bị đóng băng, gió lạnh băng tuyết càn quét qua. Tần Vấn Thiên cảm nhận được một luồng khí lạnh mãnh liệt nhưng nắm đấm của hắn vẫn như thế chẻ tre, thậm chí còn vượt quá khả năng phát huy trước kia.

- Gràooo...

Một tiếng gầm khủng khiếp lại tràn ra từ trong một quyền của hắn, vẻ mặt nữ tử kia vẫn lạnh lùng như băng, nàng dùng băng lạnh ngăn một chưởng kia lại ngay phía trước người mình.

Bành!

Hai người công kích qua lại trên hư không, hàn băng khí hóa thành từng nhũ băng sắc bén đầy đáng sợ, đâm thẳng về phía cơ thể của Tần Vấn Thiên. Một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ thông qua nắm đấm của hắn, truyền thẳng vào trong thân thể hắn.

Tần Vấn Thiên lui về phía sau, đưa tay trái về phía trước, nhũ băng bể tan tành, bóng dáng nữ tử kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, sự lạnh lẽo đầy đáng sợ khiến cho Tần Vấn Thiên rùng mình một cái.

Lực lượng công kích thế này mà cũng bị nàng ta hóa giải?

Tần Vấn Thiên lộ vẻ khiếp sợ, tốc độ của nữ tử cực nhanh, phía sau Tần Vấn Thiên lập tức xuất hiện cánh chim đại bàng, giống như là đã hóa thân thành yêu thú, bay vút lên trên trời.

Nữ tử áo trắng quay người lại, bay múa theo gió, Tần Vấn Thiên phát hiện xung quanh thân thể của nàng tựa như như có được ảo ảnh của gió, thân thể nàng ảo diệu, được một luồng Phong lực lượng kỳ diệu bao phủ, khiến cho tốc độ của nàng lại càng nhanh hơn.

Nhẹ nhàng chuyển động bàn tay, hàn băng ý chí đại viên mãn như bao trùm cả khoảng không gian này. Tất cả đều bị đông cứng, một chiếc lá cây bay múa trên không trung trong phút chốc cũng bị đóng băng, thân thể Tần Vấn Thiên trong nháy mắt cũng sắp bị chôn vùi trong băng tuyết.

Võ đạo ý chí của ta không bằng nàng, vì vậy võ đạo ý chí bị khắc chế, nếu không… Nếu như Thụy Mộng võ đạo ý chí của ta cũng đạt tới đại viên mãn, có lực lượng võ đạo ý chí mạnh hơn nàng thì có thể làm cho nàng ngủ say, chứ không phải là bị nàng đóng băng.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, cơ thể phóng ra kiếm khí ngập trời, tiếng vang rầm rầm truyền ra, hàn băng bể tan tành nhưng bóng dáng đối phương lại hạ xuống ở trước người của hắn.

Bàn tay vừa động, yêu khí bắt đầu chuyển động một cách dữ dội, đôi mắt Tần Vấn Thiên như yêu, tung ra chỉ pháp, trong phút chốc hư không thật như có luồng yêu khí vô tận bộc phát, hội tụ thành xoáy nước khủng khiếp, hung mãnh đánh về phía đối phương.

Vẻ mặt nữ tử thoáng thay đổi, sau đó nàng hợp hai tay lại, thoáng chốc thân thể của nàng liền bị băng tuyết bao trùm, cả người như bị đông lại, hóa thành một tầng băng, giống như là có một lớp áo giáp bằng băng bao phủ lên thân thể. Đoạn Thiên chỉ đánh vào áo giáp hàn băng, tiếng răng rắc bể tan vang lên không ngừng, một tiếng ầm nổ vang, lúc chiếc áo giáp bằng băng hoàn toàn tan tành, lực lượng của Đoạn Thiên chỉ cũng đã tiêu hao gần như không còn, hiển nhiên, chiêu thức phòng ngự của nữ tử áo trắng cũng rất mạnh.

Nhưng Tần Vấn Thiên thân thể đã hạ xuống, Nguyên Phủ bạo động, Thần Nguyên trong cơ thể cũng bộc phát ra, một quyền này ẩn chứa lực công kích quá mức kinh khủng. Hắn tin tưởng rằng với cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám, đối phương hoàn toàn có năng lực hóa giải mà sẽ không bị hắn làm cho bị thương.

Đối phương cũng chỉ nhìn Tần Vấn Thiên, mắt thấy luồng công kích khủng khiếp sắp phủ xuống, ánh mắt Tần Vấn Thiên vô cùng sắc bén, phóng ra Thụy Mộng ý chí. Mặc dù đã đến giờ phút này, hắn vẫn không hề có ý định thu tay lại, muốn xem thử thực lực của đối phương mạnh đến mức nào.

- Oong!

Hào quang hiện lên, giống như là có một ngọn gió thổi phật qua người Tần Vấn Thiên, làm cho người ta không thế tóm được.

Đoàng...

Lực công kích khủng khiếp gây chấn động cả hư không nhưng Tần Vấn Thiên cũng lộ ra vẻ dao động. Một đòn mạnh nhất đánh vào không trung. Hắn thà rằng đối phương dùng thủ đoạn mạnh hơn để hóa giải, so với tình hình giờ phút này sẽ khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút vì không ngờ rằng hắn lại không thể thấy được thân thể của đối phương.

Thu hồi hơi thở, Tần Vấn Thiên nghiêng người nhìn về phía thiếu nữ đứng ở ngay bên cạnh hắn, lộ ra nụ cười khổ. Loại cảm giác bị thất bại này khiến cho cảm xúc hưng phấn vì mấy ngày qua thực lực tiến bộ của hắn biến mất chỉ trong nháy mắt. Nếu như vừa rồi đối phương ra tay hắn cũng đã thua, nữ tử áo trắng này vẫn chưa dùng hết toàn lực để chiến đấu.

- Ngươi đã rất mạnh rồi, Phong võ đạo ý chí của ta là nhất cảnh, Phong tốc độ ý chí là đại viên mãn.

Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, đây cũng là do võ đạo ý chí trấn áp, võ đạo ý chí đại viên mãn chống lại hắn có ưu thế tuyệt đối. Mặc dù lực lượng của hắn hoàn toàn không thua gì đối phương, thậm chí có khả năng là mạnh hơn nhưng dù thế thì sao chứ!

Man Vương nói Lực võ đạo ý chí là một loại võ đạo ý chí cực kỳ mạnh, thật ra thì võ đạo ý chí đúng là rất mạnh, cảnh giới càng cao thì càng mạnh.

- Băng tuyết võ đạo ý chí có khả năng đóng băng tốc độ hành động của người khác, hơn nữa Phong võ đạo ý chí còn phủ xuống ngay lập tức, phối hợp võ đạo ý chí như vậy tạo thành uy lực rất đáng sợ.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, nữ tử áo trắng đáp lại:

- Bất kỳ loại võ đạo ý chí nào mạnh phối hợp lên đều tạo ra uy lực đáng sợ. Nếu Thụy Mộng võ đạo ý chí của ngươi chiếm được ưu thế, làm người ta ngủ say, lại dựa vào lực lượng công kích của ngươi, liệu ai có thể ngăn cản?

- Cũng đúng, đa tạ ngươi đã luận võ với ta.

Thật ra thì Tần Vấn Thiên cũng không quá để ý đến chuyện thắng bại, hắn nhìn nữ tử áo trắng cười nói:

- Ta tên là Tần Vấn Thiên, còn chưa biết ngươi tên gì?

Nữ tử áo trắng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Vấn Thiên liền nhẹ nhàng trả lời:

- Vân Mộng Di.

- Tiểu tử kia, muốn cua mỹ nữ hả?

Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột truyền vào trong tai Tần Vấn Thiên, hắn giật mình liếc mắt nhìn sang, trong mắt bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe rồi biến mất.

Bay ở gần phía trên hắn là một lão giả ăn mặc tùy ý, mái tóc dài cũng có đôi phần xốc xếch, lão giả xuất hiện ở trên một tảng đá, cười như không cười mà nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc.

Với lực cảm nhận rất mạnh của Tần Vấn Thiên ở hiện tại, đối phương xuất hiện khi nào hắn lại không hề phát hiện ra, hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.

- Ta đi đây!

Vân Mộng Di trợn mắt liếc nhìn lão giả một cái, ngay sau đó liền rời đi khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt, nhìn lại lão giả, hắn đành cười một tiếng nói:

- Tiền bối là sư tôn của Vân Mộng Di?

- Sao nào, lại muốn chuyển hướng lên người ta hả?

Lão giả nheo mắt lại làm cho người ta cảm nhận được một sự gian trá.

Tần Vấn Thiên im lặng, có lẽ là lão đầu này là người không thèm để ý đến hình tượng của bản thân nhất trong Vô Song giới, so với Man Vương còn đáng gờm hơn.

- Chỉ với chút thực lực này của ngươi, muốn theo đuổi nữ hài tử cũng không đủ xem đâu!

Lời lão giả nói khiến cho Tần Vấn Thiên hoàn toàn phải câm nín, hắn cũng lười phải cãi lại.

- Nếu tiền bối không có chuyện gì, vãn bối xin được cáo lui trước.

Tần Vấn Thiên khẽ khom người với lão giả, sau đó lập tức xoay người rời đi khiến lão giả sững sờ đứng đó.

- Tiểu tử ngươi đi rồi thì đừng có hối hận!

Lão giả “uy hiếp” hắn.

- Cáo từ!

Tần Vấn Thiên quay lưng về phía ông ta mà phất phất tay, tăng tốc độ bước chân, trong nháy mắt đã đi xuống chân núi, khiến cho lão giả nháy mắt vài cái, còn cá tính hơn cả ông cơ đấy…

- Nhìn cái gì mà nhìn, đều cút đi ngay cho ta!

Lão giả bất chợt quát lên, lập tức có vài bóng dáng thoáng hiện ra nhìn lão giả kia, bọn họ đều phải cố nhịn cười.

- Ai dám cười thêm một cái nữa xem!

Lão giả giận dữ, bước một bước chân, đột nhiên, cả khoảng hư không như khựng lại, những người đang cười kia trong nháy mắt trở nên lúng túng, run rẩy thu lại nụ cười nhưng trong lòng lại tràn ngập sự khinh bỉ vô hạn với lão nhân này. Tự mình bị một tên tiểu tử hậu bối làm cho mất mặt lại dùng bọn họ để xả giận, thật là quá đáng.

- Tiểu Man, ngươi nói ta nghe một chút, tiểu tử này là kiểu người thế nào?

Lão giả đứng ở trên tảng đá chỉ vào một bóng dáng cường tráng hỏi, có mấy phần khí khái chỉ điểm núi sông, mỗi lần Man Vương nghe thấy lão giả gọi mình như thế đều thầm nguyền rủa đối phương trong lòng một vạn lần.

Hắn đường đường là Man Vương, lại bị gọi là Tiểu Man?

May mắn không có hậu bối ở đây, nếu không thể diện của hắn sẽ mất sạch.

- Thiên phú của tiểu tử này cũng tạm coi là cao, cũng có một chút kỳ ngộ mới có thể xông qua không ít vòng kiểm tra, chắc chắn là không lọt được vào được mắt thần của ngài, cho dù muốn ta dạy hắn, ta cũng không muốn đồng ý.

Man Vương nghiêm trang nói khiến lão giả đứng trên tảng đá trợn mắt nói:

- Cút đi, cái tên tiểu tử nhà ngươi xéo ngay đi cho ta, không có lời nào là thật, cút đi cút đi, mau cút đi hết cho ta, chuyện ngày hôm nay không được nói lung tung!

- Vâng!

Đám người Man Vương gật đầu, sau đó lập tức chạy đi thật nhanh, lão giả kia ngồi ở trên tảng đá, cặp mắt nhỏ lóe lên, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi