THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Bậc mười lăm của cầu thang Thiên Bi, Tần Vấn Thiên ngừng bước, mọi người nhìn bóng lưng hắn, trong lòng không thể nhịn được rung động.

Thiên phú của Tần Vấn Thiên có thể vượt qua người đã bước lên bậc thang Thiên Bi cao nhất, bậc thang thứ mười tám trong mười năm qua hay không?

Trên người Tư Đồ Phá, ba loại võ đạo ý chí vô cùng kinh khủng, sao hắn có thể lui bước, tương tự, hắn liên tục bước chậm mà sinh, niềm tin, sự kiên định không gì sánh kịp.

Tư Đồ Phá hắn không được thua, cũng không có khả năng thua.

Trong nháy mắt, Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên bước song song nhau, đều ở trên bậc thang thứ mười lăm.

Đám người Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong trên Thiên Mệnh bảng sao có thể yếu hơn hạng tiểu bối, bọn họ bước một bước vào Thiên Mệnh bảng, hôm nay ở trên cầu thang Thiên Bi này, tuy nói mở ra là vì sự tranh đấu của Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên nhưng bọn họ đã đến, sao có thể thua.

Bọn họ là người có thứ hạng trong Thiên Mệnh bảng, trước mắt bao người, cũng không được thua.

Trận chiến này là trận chiến thiên phú, là trận chiến niềm tin.

Bọn họ đều muốn phá kỷ lục cũ, thậm chí, vượt qua bậc thang mười tám, như vậy, sẽ vô cùng có ích đối với con đường võ đạo của họ về sau.

Bên phía điện Huyền Nữ, Lý Thi Ngữ cũng đã bị hất văng khỏi bậc thang Thiên Bi cổ, chỉ có hai vị công chúa, Huyền Yên và Huyền Tâm còn đang kiên trì.

Đoạn Thanh Sơn cũng đang kiên trì.

Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc vẫn còn đó.

Còn có một người làm người ta bất ngờ, Vương Tiêu, hắn cũng đã đi tới bậc thứ mười ba, ý niệm cường đại, tranh phong với cổ niệm.

- Những người này đều lợi hại, trừ người trên Thiên Mệnh bảng, vẫn còn có một số người như thế.

- Nhưng Tần Vấn Thiên và Tư Đồ Phá đều dừng lại rồi, chắc là bậc mười lăm kia rất khó.

Mắt Tần Vấn Thiên nhắm chặt, lúc này, trên Thiên Bi, cổ niệm mãnh liệt, lực lượng khổng lồ kinh khủng điên cuồng càn quét, trong đầu hắn giống như xuất hiện một tà yêu khủng bố, muốn xé rách cả người hắn, cái đó giống như không phải hư ảo mà là tồn tại chân thật, đồng thời, còn có một sức mạnh giấc mộng đáng sợ, muốn làm hắn ngủ say.

Lần đầu tiên, Tần Vấn Thiên cảm nhận được công kích từ võ đạo ý chí của mình, võ đạo ý chí của hắn hóa thành cổ niệm kinh khủng, muốn xóa sạch ý niệm của hắn.

Tần Vấn Thiên lúc này giống như đặt mình trong một vùng không gian độc lập, vùng không gian kia là ý niệm võ đạo của hắn biến thành, hắn khoanh chân ngồi, còn ở trên không có ba tà niệm của hắn, bóng người của hắn.

Ngay lúc này, ý niệm của hắn đang chống lại ba tà niệm của chính hắn.

- Cổ niệm như lực, cổ niệm như mộng, cổ niệm như yêu.

Trong không gian ý niệm này, Tần Vấn Thiên nhìn cái bóng ngăn cản ở trước mặt hắn, giống như khó mà vượt qua.

- Nếu ngươi lên thêm một bước, sẽ cắt đứt võ đạo ý chí của ngươi, cắt đứt ý niệm của ngươi, hủy diệt tính mạng của ngươi.

Chỉ thấy cổ niệm tà ác như yêu kia nói ra, yêu khí đáng sợ, giống như đang uy hiếp Tần Vấn Thiên.

Bản thân Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy mỗi một bước hắn đi lên, cổ niệm càng mạnh, như lại lên một bước nữa, chỉ sợ cái cổ niệm này sẽ đến cấp độ cực điểm.

Tần Vấn Thiên chấp niệm nhắm đôi mắt lại, trên người hắn có ba loại võ đạo ý chí, không để ý tới đối phương chút nào, vẫn ngồi xếp bằng như cũ.

Hồi lâu sau, mắt hắn bỗng nhiên mở ra, chấp niệm vô cùng kinh khủng, muốn xông ra khỏi tầng mây này, vang lên một tiếng bịch, cuồng phong gào thét, thân thể Tần Vấn Thiên, lại không có chút dao động nào, ở trong khoảng không gian kia, cổ niệm như lực lại mạnh lên lần nữa, trấn áp xuống, giống như hóa thân thành một dãy núi cổ, một vùng trời, nghiền ép ý niệm của hắn.

Bịch! Ý niệm của Tần Vấn Thiên điên cuồng chấn động, luồng cổ niệm như mộng kia xâm nhập tới, lúc này lại muốn kích thích Tần Vấn Thiên chìm vào giấc ngủ.

Yêu niệm lại công kích lần nữa, võ đạo ý chí của Tần Vấn Thiên đang run rẩy nhưng hắn vẫn mở mắt ra, hé miệng, giống như gầm thét, giống như gào thét, lực phá trời đất, vững vàng đạp mạnh về phía trước, bịch một tiếng, ý chí hắn không khuất phục.

Tầng mười sáu, bước qua, vững vàng như núi, thân thể bất động.

- Giữ vững.

Lòng mọi người rung động, Tần Vấn Thiên đã xông lên tầng mười sáu, lên trên trước hắn có ba người Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong, Tư Đồ Phá cũng đã ở tầng mười sáu.

- Tiếp theo con đường của ngươi đã đến cuối cùng.

Tư Đồ Phá khẽ mở miệng, vẫn có thể nói chuyện, mặc cho ai cũng biết lời của hắn là nói với Tần Vấn Thiên.

Lời nói thốt ra, bước chân của hắn đặt lên bậc thang thứ mười bảy.

Trong lòng mọi người chấn động, Tư Đồ Phá đã bước lên bậc mười bảy, còn một bậc cuối cùng nữa thôi là sẽ đuổi kịp kỷ lục xưa. Ở bậc này, bóng người Tư Đồ Phá ngừng lại, giống như ngừng lại ở đó, nhưng vẫn là cao nhất.

- Chỉ sợ lần tranh đấu Thiên Mệnh bảng cuối năm nay, Tư Đồ Phá sẽ tham gia một cách mạnh mẽ, với thực lực của hắn, nếu như có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín sẽ có cơ hội được xếp vào mười hạng đầu.

Tư Đồ Phá không hổ là thiên tài yêu nghiệt nhất của Tuyệt Sanh kiếm phái những năm gần đây, hắn giành được quyền tu hành ở ba mươi sáu ngọn núi trong Vô Song giới, cảnh giới Nguyên Phủ của Tuyệt Sanh kiếm phái nhanh chóng bị cắt đứt, không có Nguyên Phủ thiên kiêu, Tư Đồ Phá sẽ mạnh mẽ bước vào.

Tiếp theo, Âu Dương Chấn cũng bước lên bậc mười bảy.

Tang Lãnh Phong không cam lòng yếu thế, phóng thích võ đạo ý chí đến mức tận cùng, có thể trở thành nhân vật thiên kiêu, không thể nghi ngờ thiên phú và ý chí mạnh mẽ của bọn họ.

Thân thể Tần Vấn Thiên cũng đã động, bước về phía bậc mười bảy, bước lên một bước này, khoảnh khắc hắn đặt chân vào bậc mười bảy, thân thể hắn giống như ngừng lại đó, không còn chuyển động dù hắn vẫn duy trì động tác, giống như ngay cả hít thở cũng phải dừng lại.

- Chuyện gì vậy?

Vẻ mặt mọi người khựng lại, mấy người trước đó không giống Tần Vấn Thiên, giống như đã chết.

Một canh giờ qua đi, hai canh giờ qua đi, Tần Vấn Thiên vẫn duy trì một động tác kia.

Mãi đến một ngày sau, Vương Tiêu cũng bị đánh ngã khỏi cầu thang Thiên Bi, Đoạn Thanh Sơn lúc đang xông lên bậc thứ mười tám như bị điện giật, bị bắn rơi xuống, bị thương rất nặng.

Tần Vấn Thiên vẫn còn bất động ở đó.

Người trên cầu thang Thiên Bi càng lúc càng ít, một đám nhân vật thiên tài chói mắt kia đều đã bị đánh ngã xuống, trong Thiên Mệnh bảng cũng chỉ còn lại có mấy người chói mắt nhất còn đang kiên trì.

Hơn nữa cũng đã san bằng kỷ lục mười năm qua.

Trong mười năm qua, cầu thang Thiên Bi cổ đã mở ra ba lần, trong đó mười tám bậc thang là con số cao nhất, nhưng không chỉ một người bước lên bậc mười tám, bọn họ đều ở bậc mười tám, không thể tiếp tục đi lên trên.

Mười tám chia hai, chính là con số chín nhân đôi, số chín thứ hai.

- Ta muốn đi tiếp.

Vẻ mặt Huyền Tâm đau khổ nói, nàng cảm giác mình đã sắp không thể chống đỡ nổi, bậc mười bảy đã là cực hạn của nàng. Nếu nàng tiếp tục đi về phía trước, có hai khả năng, đột phá sự cực hạn của mình hoặc là bị thương nặng.

Hơn nữa nàng cảm giác, khả năng cái sau lớn hơn, đối với Huyền Tâm mà nói, chấp niệm của nàng cũng không mạnh như người khác, dù sao nàng cũng là nữ tử, hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi.

Nói xong, hai bàn tay Huyền Tâm đẩy ra, một lực lượng mạnh mẽ phản lại đẩy nàng về.

Khi bước chân rơi trên mặt đất, thân thể của nàng không ngừng lui về phía sau, nhưng chưa bị thương, đây chính là nàng chủ động xuống chứ không phải bị đánh xuống.

- Tiểu công chúa Huyền Tâm của điện Huyền Nữ, bậc mười bảy đã rất tốt rồi.

- Phàm Nhạc vẫn còn kiên trì ở bậc mười bảy, còn có Tần Vấn Thiên, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh, bọn họ đều ở bậc mười bảy, giống như bị kẹt ở đó, khó có thể tiến lên.

- Huyền Yên đã lên bậc mười tám, võ đạo ý chí của nàng cũng là đại viên mãn, vô cùng mạnh mẽ.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía bóng người Huyền Yên, lại nhìn Phàm Nhạc một cái, chỉ sợ bằng hữu mập mạp này của Tần Vấn Thiên đã tới cực hạn, phải thua Huyền Yên, dù sao Huyền Yên cũng là nhân vật thiên kiêu của thành Thương Châu, xếp hạng mười bảy trên Thiên Mệnh bảng.

- Phá.

Một tiếng gào giận dữ rung trời truyền ra, mọi người đột nhiên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh Phàm Nhạc, dáng người Sở Mãng cường tráng mái tóc dài bay lên, thấy hắn mở mắt, trong đôi mắt có mũi tên xuyên thấu Thiên Bi, có búa lớn bổ vỡ trời đất, bước chân của hắn đi lên, trên người, một võ đạo ý chí làm người ta sợ hãi bùng nổ.

Kiên trì tâm chí, không gì không phá.

Trước nay điều Sở Mãng hắn theo đuổi rất đơn giản, mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, mới có thể làm đại ca tu hành, để đại ca không già đi.

Cổ niệm khủng bố chấn động trong đầu Sở Mãng, chỉ thấy hai mắt hắn vô cùng đỏ rực, đứng ở đó, ngửa mặt lên trời gào thét, chấp niệm còn, Thiên Bi có thế nào, ai có thể diệt hắn?

- Víu!

Giống như có từng mũi tên ý chí kinh khủng bùng nổ trên người hắn, hóa thành những tia sáng lấp lánh, đó là hơi thở đại viên mãn.

Hắn muốn dùng một hệ đại viên mãn phá vỡ cổ niệm trấn áp.

Cổ niệm này, gặp mạnh thì mạnh, chỉ có chấp niệm mạnh nhất thủ vững, mới có thể không bị khống chế, hoặc là đột phá bản thân, nếu thua, sẽ rất thê thảm. Với sự điên cuồng của Sở Mãng, nếu hắn không đột phá, chỉ sợ sẽ bị cổ niệm giết chết.

- Giữ vững rồi, Sở Mãng, san bằng kỷ lục.

- Ta sẽ không thua.

- Ta sẽ không thua.

Giờ phút này, trong miệng Phàm Nhạc cũng phun ra một tiếng, hắn mở mắt ra, ánh mắt kia lúc này lại vô cùng yên tĩnh, trên Thiên Bi, giống như có dung nhan thanh thuần của Huyền Tâm.

Mặc dù bình thường Phàm Nhạc cười toe toét, nhưng hắn biết bề ngoài mình xấu xí Huyền Tâm vẫn lựa chọn hắn, vì thế hắn bị người lên án, chế nhạo, thậm chí liên lụy Huyền Tâm cũng bị chế nhạo, hắn luôn cười, giống như chẳng hề để ý nhưng mà tim của hắn lại quan tâm.

Vì tranh một hơi, hắn cũng không thể để Huyền Tâm bị người khinh thường, bị người lên án.

Hắn không muốn để Huyền Tâm bị người điện Huyền Nữ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người xem, Huyền Tâm không có nhìn lầm hắn.

Hắn là thiên tài Phàm Nhạc.

Bước một bước lên, giống như thân thể Phàm Nhạc hiện ra ngọn lửa màu vàng, một luồng nóng kinh khủng tràn ngập, bước chân của hắn đạp lên tầng thứ mười tám.

- Oong!

Lửa cháy tràn ngập hơi thở khủng bố đốt cháy thân thể của hắn, từ trong đôi mắt điên cuồng bộc phát ánh vàng lấp lánh, ý chí tinh thần mạnh mẽ, nhìn lên Thiên Bi, ba loại võ đạo ý chí thăng hoa trong lửa.

Phàm Nhạc hắn, Phàm Nhạc mập mạp, Phàm Nhạc thiên tài.

Hắn đắm chìm trong lửa, đứng ở trên bậc thang thứ mười tám.

- Ha ha, thật sảng khoái.

Âu Dương Cuồng Sinh nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy mái tóc dài của hắn bay lên, Phàm Nhạc và Sở Mãng cũng đã làm được, sao hắn có thể tụt lại, bước ra một bước, hắn cũng xông lên.

Nếu không thành công, trọng thương thì có làm sao, mặc dù không đột phá, lấy ý niệm chống lại cổ niệm, thua nữa, sao hắn xứng là Âu Dương Cuồng Sinh, chết không đáng tiếc.

Âu Dương Cuồng Sinh đi lên bậc mười tám, san bằng kỷ lục.

- Lợi hại!

Mọi người than thở trong lòng, hôm nay, trên cầu thang Thiên Bi, người đã không nhiều, chỉ còn lại có Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong, Huyền Yên, Nhạc Bất Phàm, bốn đại thiên kiêu xếp ba mươi sáu hạng đầu của Thiên Mệnh bảng cùng với Tư Đồ Phá, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh, Tần Vấn Thiên.

Chín người, tám người ở bậc mười mười tám, chỉ có Tần Vấn Thiên còn ở bậc mười bảy vẫn không hề động đậy.

- Lợi hại, đương nhiên bốn người bọn Âu Dương Chấn không cần phải nói, Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên là tới cạnh tranh, nhưng mấy người Sở Mãng, Phàm Nhạc, Âu Dương Cuồng Sinh đều theo Tần Vấn Thiên mà đến, vậy mà đều đáng sợ như thế, sau trận chiến hôm nay e là sẽ có rất nhiều thế lực lớn mời chào.

Nhưng thắng bại vẫn chưa phân.

Thắng bại của Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên, thắng bại của Huyền Yên và Phàm Nhạc, thắng bại của Âu Dương Chấn và Tang Lãnh Phong, bọn họ vẫn mang theo tín niệm vô cùng mãnh liệt, có thể tiếp tục đi về phía trước hay không.

Kế tiếp, ngoại trừ Tần Vấn Thiên, người khác, chỉ cần một bước là có thể vượt qua kỷ lục mười năm qua!

Ai có thể phá!

Tần Vấn Thiên hắn vẫn còn dừng ở bậc mười bảy, còn có cơ hội có thể thắng Tư Đồ Phá hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi