THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Thời gian dần dần trôi qua, rất nhiều người đã rời đi.

Đám người Âu Dương Chấn, Tang Lãnh Phong tiến về bế quan tu hành, không tiếp tục ở lại nơi này, không ít người của các đại thế lực cũng đều tự rời đi.

Trên bậc thang Thiên Bi cổ, chỉ còn hai người, Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên. Bất kể Tư Đồ phá có thể đến được một bước nào, bọn họ đều biết được, bọn họ không cần canh chừng mỗi ngày ở đây, trừ những người có quan hệ thân thiết với Tư Đồ Phá.

Ví dụ như người Tuyệt Sanh kiếm phái, người Thương Vương cung.

Ngoài ra, đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc cũng ở lại, qua gần hai tháng, những người bị thương đều đã khỏi nhưng Tần Vấn Thiên vẫn thờ ơ ở đó, để đám Phàm Nhạc có chút bất đắc dĩ, bây giờ, tiếng chất vấn đối với Tần Vấn Thiên không ngừng, chẳng lẽ, hắn định một mực kéo dài, không xông lên? Mãi đến khi Tư Đồ Phá rời đi sao?

Bây giờ, Tư Đồ Phá đã lên tới bậc thang thứ hai mươi ba, giống như đang nhắm mắt tu hành trên cầu thang.

Đã không có người có thể tin tưởng Tần Vấn Thiên có thể thắng lợi, trận đánh cược này kết cục đã định, từ bậc thang mười tám xông lên bậc thứ hai mươi ba rất là khó khăn.

- Tần Vấn Thiên muốn tu hành bao lâu?

Huyền Tâm ở bên cạnh Phàm Nhạc, nói nhỏ một tiếng, nàng cũng ở cùng Phàm Nhạc, còn người điện Huyền Nữ vì Phàm Nhạc biểu hiện xuất sắc, cũng không có ý làm khó hắn và Huyền Tâm. Tuy nhiên không có nghĩa là bọn họ đồng ý hắn yêu đương với Huyền Tâm, nhưng ít ra cũng chứng minh Phàm Nhạc đi lên trước một bước khiến điện Huyền Nữ không lập tức chia rẽ bọn họ.

- Chẳng lẽ hắn là cố ý muốn đợi tới cuối năm hay sao, khi đó, tất nhiên Tư Đồ Phá sẽ tới thành Khâm Châu, như vậy mặc dù Tần Vấn Thiên thua cũng có thể kéo dài hơi tàn, đòi về một cái mạng.

Cách đó không xa, Nhạc Băng Ảnh lạnh lùng mở miệng, nàng ta luôn luôn ở đó, chú ý Tư Đồ Phá, niềm kiêu ngạo của nàng ta.

Đồng thời, nàng ta muốn nhìn thấy kết cục, nhìn thấy Tần Vấn Thiên thua.

- Oành!

Ngay lúc này, trên cầu thang Thiên Bi, trên người Tư Đồ Phá tràn ngập ra một hơi thở mạnh mẽ, chỉ thấy thân hình hắn thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Thiên Bi.

Tu vi, Nguyên Phủ tầng chín, ba loại võ đạo ý chí đều là viên mãn.

Từ hôm nay trở đi, hắn thật sự có tư cách xông lên Thiên Mệnh bảng rồi, hắn hôm nay đã không thua quá nhiều người.

- Đột phá rồi.

Trong mắt Nhạc Băng Ảnh lấp loé tia sáng kỳ lạ, chứa ý cười. Từ hôm nay, Tư Đồ Phá sẽ không còn là chuẩn thiên kiêu nữa, mà là nhân vật thiên kiêu thật sự, thậm chí có khả năng là thiên kiêu thiên phú mạnh nhất Tuyệt Sanh kiếm phái.

Huyền Yên và Lý Thi Ngữ cũng đều có mặt, bọn họ nhìn thấy Tư Đồ Phá đột phá, trong lòng có chút cảm thán, Tư Đồ Phá thật lợi hại.

- Nói ra, ta cần cảm tạ ngươi. Nếu như không có ngươi thì không có bậc thang Thiên Bi cổ này ta cũng không đạt tới võ đạo ý chí viên mãn nhanh vậy, đồng thời tiến vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín. Ta vốn tưởng rằng cái này cần khi tới thành Khâm Châu mới có thể đạt được, bây giờ ta đã có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.

Tư Đồ Phá bình tĩnh mở miệng khiến mọi người thở dài, Tần Vấn Thiên và Tư Đồ Phá tranh đấu khiến Vô Song lão nhân mượn Thiên Bi, không ngờ lại tạo cơ hội cho Tư Đồ Phá đạt thành tựu.

- Tư Đồ Phá quả thực ngươi phải cảm ơn Tần Vấn Thiên.

Lý Thi Ngữ bình tĩnh nói, Huyền Yên khẽ gật đầu, chỉ sợ Tư Đồ Phá hôm nay đã có thể trực tiếp uy hiếp đến nàng.

Người này lúc ở Nguyên Phủ tầng tám, sức chiến đấu đã cực kỳ đáng sợ.

Lúc này chỉ nghe Tư Đồ Phá mở miệng lần nữa:

- Tuy phải nói ta cảm tạ ngươi nhưng hết bậc thang Thiên Bi cổ, ta vẫn muốn lấy mạng ngươi.

Dứt lời, Tư Đồ Phá lại bước về phía trước một lần nữa, chấp niệm trong lòng vô cùng đáng sợ, Tư Đồ Phá đi lên bậc thang thứ hai mươi tư, tới một độ cao đáng sợ.

- Bậc thang Thiên Bi cổ quá khó, một bước này có thể thấy bao nhiêu anh hùng.

Tư Đồ Phá thở ra một tiếng thật sâu, sau đó chỉ thấy hắn ngồi khoanh chân, ngồi trên bậc thang trời.

- Bậc thứ hai mươi tư trên cầu thang Thiên Bi cổ.

Nụ cười trên mặt Nhạc Băng Ảnh dày đặc:

- Ngoài Tư Đồ Phá ai có thể làm được.

Lời của nàng ta vừa dứt, lại thấy ở chỗ xa, một bóng người áo trắng bước chậm rãi đến, bóng người áo trắng này như người thế ngoại, phiêu nhiên xuất trần, trên người giống như mang theo vài phần hơi thở lạnh băng.

Chỉ thấy nàng bước chậm rãi, đi về phía cầu thang Thiên Bi.

Một bước, một bậc thang, chín bậc thang, đi chín bước, dù nàng phun ra máu tươi cũng chưa dính lên áo trắng.

- Là nàng.

Đôi mắt đẹp của Nhạc Băng Ảnh co lại, đám người Lý Thi Ngữ, tất cả ánh mắt đều khựng lại ở đó.

Vân Mộng Di toàn thân áo trắng như tuyết, lạnh lùng như băng.

Thanh nhã như nàng, như băng sơn tuyết liên, không dính trần thế, nhưng hôm nay nàng lại xuất hiện ở đây, bước về phía bậc thang Thiên Bi cổ.

Trong nháy mắt đã tới bậc thang thứ mười tám, sóng vai với Tần Vấn Thiên.

- Thật mạnh.

Mọi người thấy cảnh như vậy, ánh mắt thất thần một chút. Vân Mộng Di cũng vậy, có được quyền tu hành ở ba mươi sáu ngọn núi, nàng đi lên bậc thang thứ mười tám, chỉ dùng thời gian cực ngắn, lòng nàng phải cứng cỏi cỡ nào, võ đạo ý chí của nàng phải vững chắc cỡ nào.

Hơn nữa, nàng vẫn chưa dừng bước mà tiếp tục bước về phía trước, đi lên bậc thang thứ mười chín, bậc thang thứ hai mươi... Rất nhanh, nàng đã đi tới bậc thang thứ hai mươi tư, ngang với Tư Đồ Phá.

Con ngươi Tư Đồ Phá co rút lại, trong lòng chấn động nhìn về phía Vân Mộng Di rung động, sao có thể?

Không lâu trước đó hắn còn mở lời, bậc thang Thiên Bi cổ khó cỡ nào, một bước này, có thể nhìn thấy bao nhiêu anh hùng.

Vân Mộng Di chưa dừng bước, nàng tiếp tục đi lên trên, bậc thang hai mươi lăm, bậc thang hai mươi sáu, cuối cùng nàng ngừng lại, đứng ở đó, giống như tiên tử trong trần thế, không ai bì nổi.

Tư Đồ Phá đi đến bước đó, đã tốn bao nhiêu tinh lực, đánh bại bao nhiêu anh hùng, cuối cùng đi đến bậc thang Thiên Bi thứ hai mươi tư, nhưng Vân Mộng Di lạnh lùng kia, không đến nửa canh giờ đã vượt qua hắn.

Cảnh như vậy làm tất cả người ở lại đều ngây ra, Tư Đồ Phá hắn không phục, hắn còn muốn tranh. Mang theo chấp niệm vô cùng mãnh liệt, hắn tiếp tục đi lên, hắn bước lên bậc thang hai mươi lăm, cách Vân Mộng Di chỉ có một bước nhưng một bước này, hắn lại do dự.

Lúc này, Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng động đậy.

- Tần Vấn Thiên, hắn đã động đậy, hắn chuẩn bị bước lên tầng mười chín rồi.

Ánh mắt mọi người trong phút chốc rơi vào người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trên người hắn yêu khí mạnh hơn so với trước kia, cảm giác này giống như mạng hắn như yêu.

Đi lên một bước, đặt chân vào bậc thang thứ mười chín.

Chín tia sáng từ Thiên Bi chém xuống, hạ xuống người Tần Vấn Thiên, chín tia sáng này tránh không hết.

Phập...

Tiếng vang khẽ truyền ra, chín tia sáng chém xuống, thân thể Tần Vấn Thiên hơi co quắp, cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao nhiều thiên tài như vậy tất cả đều bại ở tầng này, không cách nào vượt qua.

Thân thể máu thịt, ý niệm phàm tục, sinh mệnh yếu ớt, lại có thể không sợ sinh tử? Thử hỏi, ai có thể có dũng khí này, có sự cố chấp này?

Một sự đau đớn dữ dội truyền vào thân thể, trong lòng Tần Vấn Thiên chợt lạnh, trong phút chốc, từ bộ phận nào đó ở ngực, máu tươi bắn ra, nơi đó xuất hiện một vết máu.

Cuối cùng hắn biết Phàm Nhạc đã trải qua cái gì, đón nhận cái gì.

Đây là thực hay là giả?

Nếu là thực vì sao không chết, nếu là giả máu tươi từ đâu ra, đau đớn vì sao mà sinh?

Thật giả vốn là ở trong một ý niệm.

Tần Vấn Thiên hắn lại đi về phía trước, bước ra bước thứ hai, lên bậc thang thứ hai mươi.

Không hề nghi ngờ, Tần Vấn Thiên làm được, trở thành người thứ ba sau Tư Đồ Phá, Vân Mộng Di, Phàm Nhạc, có thể đứng vững ở bậc thang thứ mười chín.

Bậc thứ hai mươi, một luồng ánh sáng xuyên qua ngực Tần Vấn Thiên, xuyên qua trái tim hắn, chưa từng trải qua cảm nhận như vậy, không thể hiểu được. Lúc này là ý niệm của hắn, quyết định sinh tử của hắn.

Lùi một bước chính là chết.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước, hắn đã hiểu, giờ phút này hắn gặp phải cổ niệm kinh khủng như thế nào.

Tâm không đủ vững, chắc chắn sẽ chết, tâm niệm dao động, chắc chắn sẽ chết.

Mỗi một bước, đều tiếp xúc với tử thần.

Nếu vừa rồi, tín niệm của hắn có chút dao động, vậy thanh đao sắc đâm vào trái tim hắn sẽ trở thành sự thật, hắn sẽ chết thật, giống như những người đó bị thương vào lúc đột phá bậc thang mười chín.

Khó trách, các thiên tài lùi bước, khó trách, Âu Dương Cuồng Sinh chửi ầm lên, khó trách Phàm Nhạc vì một luồng chấp niệm kia, dùng hết tất cả, bị thương rất nặng.

- Sao có thể chứ, hắn lại làm được.

Người phía dưới rung động, bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi lên trên từng bước một, không hề dừng lại, hắn đi tới bậc hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi tư, hai mươi lăm... Hắn và Vân Mộng Di giống nhau, đi lên một hơi, lúc này, hắn và Tư Đồ Phá song song.

Ai nói hắn thua?

Liên tục bị Vân Mộng Di vượt qua, bị Tần Vấn Thiên vượt qua, nụ cười của Tư Đồ Phá biến mất, hắn đã không còn loại thần thái tự tin không lâu trước đây. Kinh ngạc, chấn động, sao có thể, tín niệm của họ sao cũng có thể mãnh liệt như thế, ý chí của họ vì sao cũng cứng cỏi như vậy.

- Ngươi đã thua.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng nói, vẻ mặt Tư Đồ Phá biến đổi, lạnh lùng nói:

- Cho dù ngươi đến đây thì có tư cách gì nói ta đã thua.

- Tín niệm của ngươi đã dao động.

Tần Vấn Thiên dứt lời, hắn bước về phía trước, bậc thứ hai mười sáu, hắn đã đi lên, trong chớp mắt, hắn và Vân Mộng Di ngang nhau, vượt ngược lại Tư Đồ Phá.

- Lợi hại.

Phàm Nhạc hô nhỏ một tiếng, trả đòn như vậy, thật sự là sảng khoái.

- Trên cầu thang Thiên Bi cổ, không phải chỉ có Tư Đồ Phá, hôm nay hắn lại là người cuối cùng.

Phàm Nhạc nhìn về phía Nhạc Băng Ảnh, giống như đang phản bác câu nói vừa rồi của đối phương, bậc thang hai mươi tư của cầu thang Thiên Bi cổ, ngoài Tư Đồ Phá ai có thể làm được.

- Ngươi có thể làm được, sao ta có thể thất bại.

Tư Đồ Phá mở miệng nói, sau đó hắn cũng bước lên trên.

Bậc thứ hai mười sáu, cơn đau phải chịu không thể nói rõ, ý niệm bị chặt đứt từng chút một, chấp niệm bị bóc ra từng chút một, Nhưng hắn vẫn đứng vững.

- A…

Một tiếng kêu thống khổ thảm thiết truyền ra, mắt Tư Đồ Phá có máu tươi chảy ra, hắn không cam lòng. Trong mắt hắn có sự cố chấp vô cùng mãnh liệt, cuối cùng máu tươi ngừng, hắn đã đứng vững.

Thở sâu, thân thể Tư Đồ Phá khẽ run, hắn đứng ở bậc hai mươi sáu cầu thang Thiên Bi cổ, hắn đã làm được.

Ba người sánh vai, bậc hai mươi sáu cầu thang Thiên Bi cổ.

- Bậc cuối cùng! Trong lòng người phía dưới vô cùng run rẩy, bọn họ chứng kiến một cảnh có tính lịch sử, may mà bọn họ chưa rời đi.

Ba người, cách điểm cao nhất của cầu thang Thiên Bi cổ chỉ có một bước, nhưng một bước này ai dám bước lên?

Vân Mộng Di dẫn đầu đi trước, trong phút chốc, ba khối Thiên Bi, cổ niệm vô tận đổ ập xuống, rơi vào thân thể mềm mại của nàng. Trong phút chốc, mọi người thấy được một cảnh kinh hãi muốn chết, thân thể Vân Mộng Di giống như đang bị bóc ra từng chút một, vô số ánh sáng rơi lên thân thể của nàng, muốn hủy diệt thân thể nàng, muốn hóa nàng thành tro tàn.

- Phụt...

Huyết quang nở rộ, thân thể Vân Mộng Di ngã xuống, cuối cùng máu tươi nhuộm đỏ quần áo màu trắng, nàng ngã từ cầu thang Thiên Bi xuống, lăn từng bậc xuống, cả người hóa thành người máu.

Vân Mộng Di có thể nói là người chói mắt nhất từ lúc Thiên Bi cổ mở ra tới nay, nàng dùng thời gian ngắn nhất, cách tầng cuối cùng chỉ có một bước, nhưng nàng cũng là người thê thảm nhất, không ngừng lăn từ cầu thang xuống, áo trắng nhuộm máu, làm người ta không đành lòng nhìn xem nàng, sống hay chết?

Lòng Tư Đồ Phá run rẩy, tình cảnh bi thảm của Vân Mộng Di làm cho tín niệm của hắn dao động một lần nữa, bậc thứ hai mười sáu, hắn đã thiếu chút nữa sụp đổ nhưng lúc Vân Mộng Di bước lên tầng này tình huống tốt hơn so với hắn nhiều, nhưng lúc này còn như thế, nếu hắn lên thêm một bước sẽ như thế nào?

Tín niệm có kiên định đi nữa, trước sinh tử vẫn sẽ dao động.

- Ngươi sợ hãi.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt Tư Đồ Phá khựng lại, hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên bên cạnh, nói:

- Một bước cuối cùng này, không ai có thể làm được.

- Ít nhất ta muốn thử một lần.

Tần Vấn Thiên chưa từng bình tĩnh như vậy, hắn muốn lọt vào ba hạng đầu của Thiên Mệnh bảng, hắn muốn đi tới điện Đan Vương, tương lai của hắn sẽ có bao nhiêu chông gai, ít nhất hôm nay, hắn không thể thua.

Hắn sao có thể thua.

- Ngươi có biết ngươi là ai không?

Một giọng nói vang vọng trong đầu Tần Vấn Thiên, trên mặt hắn lộ ra một ý cười, hắn là ai? Hắn là Tần Vấn Thiên.

Hắn đi lên bậc cầu thang cuối cùng, hắn đã gặp phải những thứ Vân Mộng Di gặp được, cổ niệm vô tận bóc thân thể ra, hắn đứng mỉm cười, nhìn lên Thiên Bi.

- Ý niệm của ngươi không hủy được thân ta; ý niệm của ngươi không diệt được ý của ta; ý niệm của ngươi, không động được tâm ta.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thiên Bi, chậm rãi mở miệng:

- Ta là Tần Vấn Thiên, mệnh ta như yêu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi