THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên nhớ lại hài cốt trong huyết trì, ngoại trừ bộ hài cốt kia ra xung quanh cũng không có gì cả. Một vị nhân vật cấp độ truyền thuyết như vậy vẫn lạc ở đây tất nhiên là đã trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, người chiến bại thì vật trên người hắn làm sao có thể giữ được, cũng không phải tất cả cường giả sau khi chết đều sẽ lưu lại di tích truyền thừa, may ra thì chỉ còn thi cốt mà thôi.

Về phần Thiên Tượng thụ sinh ra thuần túy là bởi vì huyết mạch vị cường giả kia quá mạnh, vô số năm vẫn luôn tồn tại ở nơi này thai nghén ra Thiên Tượng cổ thụ, sinh ra Thiên Tượng quả.

Tạ Vũ biết yêu thú mắt đỏ kia cường hoành, Tần Vấn Thiên có khả năng giữ được tính mạng làm hắn cảm thấy khá là bất ngờ, bây giờ lại nói ra một câu như vậy thì không thể nghi ngờ là dẫn mọi ánh mắt về phía Tần Vấn Thiên, như vậy ánh mắt tập trung trên Thiên Tượng thụ sẽ bớt đi một ít. 

- Tần huynh vẫn luôn bị cường yêu truy sát, mới qua chốc lát làm sao có thể biết được cái gì. Tạ Vũ, lời của ngươi hơi quá nham hiểm rồi đó.

Ánh mắt Cơ Tuyết nhìn Tạ Vũ chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ. Vừa rồi nếu không phải Tần Vấn Thiên dẫn yêu thú mắt đỏ rời đi, chỉ sợ bọn họ đều khó thoát khỏi cái chết.

Bây giờ Tần Vấn Thiên bò ra từ đống hoang tàn, vô luận làm sao hắn thoát được một kiếp thì hiển nhiên cũng sẽ không dễ chịu, nhất định đã trải qua chém giết thảm liệt. Nếu như dựa theo lời hứa hẹn của Tạ Vũ và bọn họ thì khi phát hiện bảo vật phải phân cho Tần Vấn Thiên một phần, bây giờ không nói đến chia của, Tạ Vũ này lại trực tiếp đưa Tần Vấn Thiên vào tuyệt địa. 

Tạ Vũ vừa cười vừa nói:

- Ta chỉ tùy ý hỏi một chút mà thôi, huống hồ vừa rồi chỉ có hai con đường, chúng ta đi con đường kia lại đúng lúc đến bên dưới cây cổ thụ này, Tần huynh đi con đường nọ, nếu có kỳ ngộ gì cũng chẳng có gì lạ.

- Câm miệng. 

Từ Lam quát lạnh một tiếng, giận dữ khiển trách Tạ Vũ. Trường thương của hắn chỉ ra, mũi nhọn lấp lánh, mũi thương nhắm thẳng vào Tạ Vũ:

- Thật xấu hổ khi nhập bọn với ngươi.

- Từ Lam huynh, đừng vì ta khách khí với ngươi mà càn rỡ như thế, chẳng qua ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn Thanh Hoa sơn, ta muốn lấy được thân phận này cũng không khó. 

Trong mắt Tạ Vũ hiện lên hàn mang. Lời của hắn cũng là sự thật, lấy thực lực của Tạ Vũ thì vẫn có cơ hội đạt được thân phận đệ tử ngoại môn của Thanh Hoa sơn, chẳng qua nơi La Hầu môn của Tạ Vũ tọa lạc chính là thế lực trong thành Huyễn Vương, thuộc về hoàng triều Đại Thương.

Giữa hoàng triều Đại Thương và Thanh Hoa sơn cũng không quá hữu hảo. Ở cảnh nội hoàng triều Đại Thương, hoàng triều hiển nhiên càng cường thế hơn chút. Huống hồ, trừ hai thế lực lớn ra cũng không thiếu thế lực có thể cung cấp sự lựa chọn, vì vậy rất nhiều nhân vật thiên kiêu đều không vội đưa ra chọn lựa.

- Không cần tranh cãi, giết chết kẻ này thì sẽ biết hắn có được di vật của chí cường giả hay không. 

Một giọng nói lạnh như băng truyền ra, người nói chuyện chính là Ân Đình của Ân gia. Hắn biết Tần Vấn Thiên chính là người từng ức hiếp Ân Thành, hắn vốn đã hạ lệnh giết chết đối phương. Đối phương không chết là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ Tần Vấn Thiên xuất hiện ở nơi này thì không thể không chết.

Thân hình Cơ Tuyết lóe lên, rơi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên:

- Tần huynh và ta chính là minh hữu, nếu có người ra tay với hắn, ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. 

Trường thương trong tay Từ Lam khẽ xoay, ánh mắt nhìn về phía chỗ Ân Đình, động tác nhỏ nhặt lại tỏ rõ thái độ của hắn, khiến người ta có chút bất ngờ.

- Ta nợ hắn một mạng.

Khóe mắt Từ Lam lóe lên một tia sắc bén, vô luận Tần Vấn Thiên xuất phát từ nguyên nhân gì mà dẫn yêu thú mắt đỏ đi thì suy cho cùng điều đó cũng đã cứu mạng hắn. 

- Ta không giúp bên nào cả.

Lãnh Đồ cho thấy thái độ của mình. Muốn hắn giúp Tần Vấn Thiên, hắn không làm được, nhưng bảo hắn bỏ đá xuống giếng, hắn còn chưa ti tiện cỡ đó. Nghe nói người này đắc tội Thương Duyệt, Kim Chiến, Ân Thành, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết.

Ân Đình nghe được lời Lãnh Đồ nói, vừa liếc nhìn Tạ Vũ. Sức chú ý của đối phương dường như cũng không đặt toàn bộ trên người Tần Vấn Thiên. Điều này làm trong lòng hắn đã có phỏng đoán đại khái. 

Vù!

Cuồng phong nổi lên, yên lặng bị phá vỡ. Thân thể Phong Vân Hạc của thế gia Phong Bằng tựa như một con chim đại bàng phóng lên cao, lao thẳng tới Thiên Tượng quả ở trung tâm Thiên Tượng cổ thụ trong hư không.

- Hừ. 

Thương Thích hừ lạnh một tiếng, thân hình run lên hóa thành lưu quang xông thẳng về phía Thiên Tượng quả.

Thấy vậy đoàn người cũng không rảnh chú ý đến Tần Vấn Thiên nữa mà rối rít xông về Thiên Tượng thụ, nhất là khi chứng kiến Tạ Vũ và Lãnh Đồ đều làm ra động tác giống nhau thì bọn họ càng thêm xác định Tần Vấn Thiên tuyệt đối không có được cái gì, bằng không làm sao những người này có thể lạnh nhạt bình tĩnh mà buông tha hắn như vậy.

Dù có di vật hay không thì cứ tạm thời để sang một bên, lúc này tranh đoạt Thiên Tượng quả trước mắt mới là trọng yếu nhất. 

Thiên Tượng quả trên Thiên Tượng thụ theo thứ tự mà có màu sắc khác nhau, Thiên Tượng quả ở tầng thấp nhất có màu vàng đất, màu sắc hơi tương tự Đại Địa quả. Khi mọi người tới gần nó, thân hình đồng thời ngừng lại, một luồng trọng lực khủng bố áp bách xuống, bọn họ đều không thể đi về phía trước mảy may.

Đương nhiên cũng có người từ bên cạnh bay thẳng đến Thiên Tượng quả ở tầng thứ khác, dọc theo cổ thụ từ ngoài vào trong, thế nhưng bọn họ đều gặp các loại trở ngại bất đồng.

Thí dụ như Thiên Tượng quả có màu đỏ máu, khi bọn họ đến gần thì lập tức sẽ cảm thấy huyết dịch không khống chế được, dường như muốn bạo thể mà chết. Thậm chí càng đi về phía trước, thân thể bọn họ sẽ trực tiếp chảy ra máu tươi, vô cùng thê thảm. 

Thiên Tượng thụ nương theo huyết mạch của cường giả trong truyền thuyết thai nghén mà mọc lên, sản sinh ra Thiên Tượng quả ẩn chứa ý chí võ đạo đáng sợ, há lại dễ dàng đoạt được như vậy. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi bọn họ vẫn không ra tay, nếu trong nháy mắt có thể hái được Thiên Tượng quả, những người này căn bản sẽ không xuất hiện tình huống giằng co, ra tay hái xuống luôn cho rồi.

- Đi.

Từ Lam liếc nhìn Cơ Tuyết, cầm trường thương trong tay lao thẳng tới Thiên Tượng thụ trong hư không. Cơ Tuyết lại nhìn Tần Vấn Thiên, nói: 

- Tần huynh, ngươi nên rời đi trước đi, cũng đừng tham dự tranh đoạt Thiên Tượng quả này.

Nói xong thân thể cô cũng vọt lên, theo cô thì Tần Vấn Thiên tiếp tục lưu lại là rất nguy hiểm, sẽ bị giết chết.

Người của chín phe thế lực đồng thời ra tay, ai vì chủ nấy, trong chốc lát trên Thiên Tượng cổ thụ, tất cả đều là bóng người. 

Lực cảm tri của Tần Vấn Thiên phóng ra, cảm nhận ý chí võ đạo ẩn chứa trong những Thiên Tượng quả kia.

Thiên Tượng quả màu vàng đất hẳn là ẩn chứa ý chí võ đạo đại địa.

Thiên Tượng quả màu đỏ máu hẳn là ẩn chứa huyết chi ý chí võ đạo. 

Trừ những quả đó ra, còn có Thiên Tượng quả ẩn chứa yêu chi lực lượng, lực lượng không gian, kim chi lực lượng.

Thiên Tượng quả tầng cao nhất kia có màu đỏ thẫm, lúc lực cảm tri phóng tới lại khiến trái tim Tần Vấn Thiên nhảy lên theo, cảm giác giống như khi đối mặt với yêu thú mắt đỏ kia vậy.

Yêu thú mắt đỏ chính là do huyết mạch thai nghén sinh ra, bởi vậy trong cơ thể nó trời sinh ẩn chứa rất nhiều lực lượng bất phàm, chẳng qua là nó không phát huy ra được. 

Thiên Tượng thụ tựa như một ngọn núi lượn vòng trên hư không, chia làm sáu tầng, mỗi một tầng kết một quả khác nhau, nhưng dù là Thiên Tượng quả thuộc tầng nào thì cũng không dễ hái.

Lúc này, một vị cường giả đi tới tầng cao nhất muốn ngắt lấy Thiên Tượng quả màu đỏ thẫm ấy vậy mà thân thể lại trực tiếp rơi từ cây cổ thụ xuống, đầu cắm xuống dưới đất, hiển nhiên đã bỏ mạng. Điều này khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Hái quả cũng có thể mất mạng. 

Tần Vấn Thiên xoa xoa đều Tiểu Hỗn Đản bên cạnh, thấp giọng nói:

- Ngươi giúp ta hái những quả chứa yêu chi ý chí đi.

Thân hình tiểu gia hỏa kia lóe lên, phá không mà ra, vọt thẳng về phía Thiên Tượng quả ẩn chứa yêu chi ý chí. 

Huyết mạch trên người Tần Vấn Thiên điên cuồng gầm thét, một luồng yêu khí kinh người lan tràn ra từ thân thể hắn. Toàn thân hắn tựa như bị một cỗ huyết khí đáng sợ bao vây lấy, khí thế tràn ngập trên người lại điên cuồng kéo lên.

Ngẩng đầu, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thiên Tượng thụ, huyết khí quay cuồng xông phá trói buộc cảnh giới, yêu khí bốc lên.

Thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao, trực tiếp rơi vào trên nhánh cây thuộc tầng thứ nhất đi về phía một quả. 

Ân Đình, Tạ Vũ, Kim Diễm, ba đại cường giả thiên kiêu đều ở tầng này, trừ bọn họ ra thì cũng có không ít nhân vật Thiên Cương cảnh cường đại, Tần Vấn Thiên lại dám đi lên.

- Cút xuống đi!

Bàn tay Ân Đình vỗ ra, một đại chưởng ấn lôi đình dẫn theo uy áp vừa dày vừa nặng, tựa như một phiến đại địa càn quét xuống, áp bách Tần Vấn Thiên. 

Tần Vấn Thiên giơ tay lên, yêu khí quay cuồng, thần nguyên rít gào, một quyền đánh ra, một tiếng ầm vang nổ lên, trực tiếp phá vỡ đại chưởng ấn.

Chân bước lên một bước, Tần Vấn Thiên dùng lực lượng mạnh mẽ cứng rắn thừa nhận lực áp bách từ Thiên Tượng quả, khoảng cách đến Thiên Tượng quả gần thêm một bước, chỉ cần năm bước nữa là có thể hái được.

Nhưng ba người Ân Đình, Tạ Vũ và Kim Diễm chỉ cách bốn bước, càng gần hơn so với hắn. Bên cạnh Tần Vấn Thiên còn có mấy vị cường giả đều cách năm bước, bọn họ thấy Tần Vấn Thiên đi qua, trong mắt đều lóe ra ánh sáng lạnh. 

- Niệm tình ngươi giúp ta một lần, cút!

Ánh mắt Tạ Vũ quét qua, nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm. Trên người hắn xuất hiện chín cánh tay tựa như quái vật vậy.

Kim Diễm chính là nhân vật thiên kiêu của Kim Diễm thế gia, trước đó cũng bởi vì Kim Chiến bị Tần Vấn Thiên đánh bại đã muốn dạy dỗ Tần Vấn Thiên một phen, bây giờ người này dám tới tranh Thiên Tượng quả, hỏa diễm màu vàng đáng sợ lượn lờ quanh ngón tay hắn, Võ Mệnh Thiên Cương nở rộ ra, từng luồng kim diễm rực rỡ hóa thành lưu quang phủ xuống nhảy múa trên đầu ngón tay. 

Ngón tay Kim Diễm ấn một cái về phía Tần Vấn Thiên, luồng hỏa quang đánh về phía Tần Vấn Thiên. Bàn tay Tần Vấn Thiên run lên, tức khắc một chưởng ấn khổng lồ chụp lấy kim diễm đang nhảy lên kia, nhưng hắn lại phát hiện kim diễm kia dường như hóa thành ngọn lửa hư ảo, chưởng ẩn trực tiếp xuyên thấu qua, nó tựa như không tồn tại, tiếp tục đâm về phía Tần Vấn Thiên.

- Phập!

Hỏa quang trực tiếp chui vào bên trong nắm đấm của Tần Vấn Thiên, một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt đột nhiên tàn phá bừa bãi cánh tay Tần Vấn Thiên, thiêu hủy cánh tay Tần Vấn Thiên. 

- Ầm!

Từng cỗ lực lượng đáng sợ xông vào cánh tay dập tắt lực lượng hỏa diễm. Hỏa diễm này có thể hóa thành vật hư ảo không tồn tại, công kích vô hình, hơi không chú ý là bị đánh trúng, nhưng lực hủy diệt lại tương đối yếu, bị lực lượng trong cơ thể Tần Vấn Thiên lau đi, nhưng cánh tay hắn vẫn có khói cháy khét bốc lên.

Chân bước lên một bước, Tần Vấn Thiên thừa nhận sức mạnh kinh người chèn ép, khoảng cách đến Thiên Tượng quả màu vàng đất chỉ còn bốn bước. 

- Không biết sống chết!

Ân Đình lạnh băng quát lên, lực lượng mênh mông càng thêm bạo phát trên người hắn, tựa như có từng đạo ánh sáng sấm sét xuyên thấu qua, thắp sáng thân thể hắn. Hắn tựa như một vị lôi thần quan sát Tần Vấn Thiên, toàn thân ánh lên uy nghiêm vô thượng.

Thần sắc Tạ Vũ cũng băng giá giống vậy, chín cánh tay đồng thời phát ra tiếng rít gào, nhằm vào Tần Vấn Thiên. 

Vậy mà vào lúc này Tần Vấn Thiên tựa như không nhìn thấy, ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói:

- Tần mỗ ở đây, Thiên Tượng quả nơi này không có phần các ngươi!

Dứt lời, hắn bất chấp tất cả, không để ý công kích của đối phương uy hiếp, không quan tâm chuyện gì nữa, lần nữa bước lên một bước! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi