THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Trong đình Tiên Ba, làn gió nhẹ thổi lướt qua làm lay động mái tóc dài của nữ tử yếu đuối kia. Hình ảnh của Lâm Tiên Nhi lúc này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tần Vấn Thiên. Trước đó chỉ nghe mọi người nói thì trong lòng Tần Vấn Thiên chỉ nghĩ Tiên Nữ Giáo đó là một nữ nhân am hiểu mị thuật, có ánh mắt ma mị làm say mê lòng người, một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng cũng có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.

Nhưng sự thật lúc này lại hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đó của Tần Vấn Thiên. Tiếng đàn của Lâm Tiên Nhi cực kỳ ưu nhã trong trẻo như dòng nước nhỏ chảy róc rách, dường như có khả năng đi vào lòng người. Dung nhan của nàng làm say lòng người nhưng không có một chút ma mị, một đôi mắt trong veo thanh thuần, giống như từ ánh mắt của nàng, người ta có thể nhìn thấy sự kiên cường và yếu đuối.

Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên nhìn thấy một nữ tử như vậy, dường như nàng hoàn toàn khác với tất cả nữ tử trên thế gian này, trong ánh mắt yếu ớt của nàng lại mang theo sự kiên cường. 

Lúc này không chỉ có Tần Vấn Thiên mà tất cả những người khác, trong lòng ai nấy cũng đều âm thầm run lên. Hiển nhiên trong lòng mọi người đều cảm nhận được sự tương phản mạnh mẽ này. Trong đám người này có rất nhiều nhân vật thiên kiêu có thân phận cao quý mang theo lòng cao ngạo mà đến. Tuy nhiều người cũng không phải đến đây để chinh phục Lâm Tiên Nhi mà chỉ là muốn nhìn thử một chút xem vị Tiên nữ của Tiên Nữ Giáo này có bản lĩnh gì mà có thể làm điên đảo đám thiên kiêu, thử xem nử tử này có thể mê hoặc ý trí cứng cỏi của bọn họ không.

Bọn họ đều tự cho mình là người có tâm chí cực kỳ kiên định, sao có thể bị mị thuật của một mỹ nhân làm cho mê hoặc được. Bởi vậy khi đám thiên kiêu này đến đây thì trong lòng đều mang theo lòng xấu xa muốn xem trò, bọn họ muốn xem liệu nữ nhân này có thể mê hoặc được mình hay không.

Cuối cùng, không thể nghi ngờ là bọn họ đã thua rồi mà lại thua cực kỳ thảm. Lý do là vì từ đầu đến cuối Lâm Tiên Nhi đều không có thể hiện ra vẻ muốn mê hoặc bọn họ, trong sự yếu đuối động lòng người của nàng luôn luôn chứa sự kiêu ngạo của mình. 

- Haiz...

Sau khi hít sâu một hơi, trong lòng những nhân vật thiên kiêu này lại thầm xấu hổ, khi Tần Vấn Thiên tới đây, không phải là không mang suy nghĩ khác gì những người khác, chính vì như vậy nên trong lòng hắn lúc này càng kinh hãi, chỉ một cái liếc mắt của nữ nhân này đã làm cho bọn họ sinh ra cảm xúc như vậy.

- Các vị đi đường xa tới, Tiên Nhi đón chào. 

Lâm Tiên Nhi khẽ cười nói, trên gương mặt lộ ra nụ cười trong trẻo và yên lành nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút cô đơn, dường như từ khi sinh ra nàng đã như vậy rồi.

- Tiên tử cũng khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, chỉ một ánh mắt đã đủ rồi, chuyến đi này không tệ.

Thương Đồng cảm khái một tiếng, trong lòng phát ra sự bội phục, trong giọng nói của hắn còn mang theo chút áy náy. 

- Lâm Tiên Nhi, quả nhiên ngươi lợi hại, ngươi vừa mới lộ diện đã khiến cho đám thiên kiêu kia không nói nên lời.

Lúc này có một giọng nói từ xa truyền tới, sau đó mọi người thấy được một luồng yêu khí dày đặc đáng sợ ập đến. Mọi người nhìn theo hướng đó thì thấy một chiếc xe do Đại Yêu Huyết Mâu Ma Lang kéo tới, gào thét trong không trung, sau một thoáng thì đáp xuống nơi này.

Vang lên một tiếng ầm, chiếc xe đã bị vỡ tan thành phấn vụn, một bóng người thanh niên yêu dị không gì sánh được rồi lại vô cùng bá đạo đi ra, bóng người này bước lên trên lưng Đại Yêu Huyết Mâu Ma Lang, lộ ra phong thái trác tuyệt. 

- Thánh tử Thái Yêu Giới.

Mọi người vừa thấy thanh niên này này thì ngầm run sợ trong lòng. Thánh tử Thái Yêu Giới là nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nhưng mà Lâm Tiên Nhi lại chỉ tùy ý nhìn vị Thánh tử Thái Yêu Giới một cái rồi chậm rãi mở miệng nói: 

- Hôm nay các vị thiên kiêu đến đây, nói vậy là có không ít người có ý muốn tới xem Tiên Nhi làm trò cười. Đã vậy, ta sẽ tặng thêm cho các vị một khúc nữa, mong rằng mọi người vui vẻ nhận cho.

Lời nói vừa dứt, khí chất của Lâm Tiên Nhi có sự thay đổi, trong hơi thở của nàng mang theo một sự kiêu ngạo, mười ngón tay nàng khẽ vuốt trên cổ cầm rồi mở miệng nói lần nữa:

- Ai không liên quan thì nhanh chóng rời khỏi đây để tránh bị Tiên Nhi ngộ thương. 

- Khẩu khí của tiên tử thật là lớn.

Lại có một bóng người khác xuất hiện, mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra. Trên đỉnh một tòa kiến trúc ở phía bắc có một bóng người mặc thanh y đang đứng ở đó, người này có tóc dài tung bay, bộ dạng vô cùng phóng khoáng, hiển nhiên cũng là nhân vật phi thường, tuyệt đối là một thiên kiêu trong một phái lớn của Hoàng Cực Thánh Vực.

- Hôm nay Tiên Nhi muốn nhìn thử một chút, xem xem người nào có thể đạt được thứ hạng cao trên cổ bia Tiên Võ Giới trong số các vị thiên kiêu ở đây. 

Lâm Tiên Nhi thản nhiên nói, dứt lời thì lập tức tiếng đàn đột nhiên vang lên rồi như có từng luồng sáng lưu động từ mười đầu ngón tay của nàng, kéo dài ra phía xa. Trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, cả không gian đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, dường như bỗng nhiên rơi vào một ý cảnh nào đó.

Yên tĩnh, yên bình như là đã khiến người ta lọt vào một loại ý cảnh biến ảo khôn lường nào đó. Tần Vấn Thiên lẳng lặng lắng nghe, rất nhanh trong lòng hắn lại sinh ra một loại ảo giác, đó là trong vùng không gian này chỉ còn lại có hai người là hắn và Lâm Tiên Nhi.

Lâm Tiên Nhi ngồi đó đánh đàn, Tần Vấn Thiên thì ngồi đối diện nghe đàn, giống như giữa trời đất chỉ còn lại có hai người bọn họ vậy. 

- Huyễn cảnh.

Lòng Tần Vấn Thiên sáng như gương, hắn biết tiếng đàn đã đưa hắn vào trong một loại huyễn cảnh, nhưng hắn cũng không cố gắng thoát đi vì nghe ý của Lâm Tiên Nhi thì dường như nàng ta muốn bàn luận với mọi người. Như vậy thì hắn cũng muốn xem thử xem vị Lâm Tiên Nhi này có thủ đoạn gì.

Tiếng đàn lượn lờ cực kỳ ưu nhã và động lòng người. Tần Vấn Thiên cứ ngồi bầu bạn với nàng như vậy, một mực lắng nghe và đắm chìm trong khúc đàn đó. Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, hai người đã thành tri tâm tri kỷ, tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Đây là thứ tình cảm thuần phác không có bất kỳ tạp chất gì, tiếng đàn hoàn toàn đưa Tần Vấn Thiên vào một thế giới an bình, bỏ lại sau lưng tất cả ưu phiền và phân tranh của thế gian, nơi này chỉ còn lại một mỹ nhân đánh đàn. Loại cảm giác tâm hồn được giải thoát này thật sự là tuyệt diệu. 

Tần Vấn Thiên cảm giác mình như đã làm bạn với Lâm Tiên Nhi rất lâu rồi, hai người không nói gì mà lại dường như sinh ra cảm giác tri kỷ. Chẳng qua là một khúc đàn mà đã có thể khiến cho người ta rơi vào hoàn cảnh này.

- Công tử có thể nói chuyện với ta, ta có thể nghe được tiếng lòng của công tử.

Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên rồi mỉm cười nói, nụ cười của nàng làm cho lòng Tần Vấn Thiên mãnh liệt run lên. 

- Huyễn cảnh của Tiên tử thật lợi hại.

Tần Vấn Thiên như đang mở miệng nói chuyện trong huyễn cảnh, việc này khiến lòng hắn càng chấn động. Lúc trước hắn đã từng có một giấc mộng trong hoàng lặng Đại Hạ, không phân biệt được thật giả, bây giờ Tần Vấn Thiên lại thấy được cảm giác lúc đó trong huyễn cảnh này, xem ra huyễn cảnh ở đây cực kỳ mạnh mẽ.

- Nhưng mà nếu công tử muốn thoát khỏi nơi này thì cũng không khó. 

Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói:

- Ta còn chưa thỉnh giáo danh tính của công tử.

- Tần Vấn Thiên. 

- Hóa ra là Tần công tử của Trượng Kiếm Tông, Tần công tử đã có vợ là Thánh nữ, khó trách không có một chút yêu mến đối với cái túi da này của Tiên Nhi, hơn nữa tâm chí lại còn cứng cỏi như vậy, nói vậy chắc là công tử đã trải qua huyễn cảnh tương tự rồi.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp, xét ngữ khí thì dường như nàng ta có khả năng nhìn thấu Tần Vấn Thiên.

- Ta đã từng trải qua một giấc mộng như vậy rồi, còn mạnh hơn so với huyễn cảnh của Tiên tử. 

Tần Vấn Thiên cũng không giấu diếm nói.

- Thì ra là thế, Tần công tử chưa từng có danh tiếng ở Hoàng Cực Thánh Vực, nay lại đột nhiên nổi lên, hơn nữa còn lấy được trái tim của Thánh nữ, chắc là người từ phương xa mà đến. Công tử có khả năng đi đến bước này thì chắc chắn đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ, cũng khó trách tâm chí lại cứng cỏi như vậy, làm sao mà những thiên kiêu của các đại thế lực bình thường kia có thể so sánh được.

Giọng nói của Lâm Tiên Nhi rất chân thành, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn mà thôi. 

- Tiên tử quá khen rồi, ở Hoàng Cực Thánh Vực có vô số thiên kiêu của các phái lớn. Mặc dù chắc chắn Tần mỗ sẽ không tự coi nhẹ mình nhưng cũng không dám xem thường anh hùng thiên hạ, ví dụ như Tiên tử cũng đã đủ làm cho Tần mỗ được mở rộng tầm mắt rồi.

Tần Vấn Thiên nói lời tự trọng lòng.

- Trong số những người này, Tiên Nhi có chút hợp ý với Tần công tử, tuy sau này khó tránh được việc đao kiếm đối nhau, nhưng sao ta có thể xuống tay được. 

Giọng Lâm Tiên Nhi vừa dứt thì âm điệu biến đổi theo đó, vẻ yên tĩnh yên bình hoàn toàn biến mất, mà mơ hồ có tiếng chết chóc truyền ra, giống như là từ tri kỷ hóa kẻ thù, không thể không có cảnh đao kiếm đối nhau, đầy vẻ không có cách nào.

- Tiên tử nói tự tin như vậy, liệu có thể thắng được Tần mỗ hay không đây?

Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Lâm Tiên Nhi dám nói là nàng không đành lòng xuống tay với hắn, loại ngữ khí kiêu ngạo không giống như là lời của một nữ nhân có bộ dạng nhu nhược nói ra. 

Tuy Lâm Tiên Nhi không trả lời nhưng tiếng đàn càng ngày càng nhanh, lúc này tiết tấu của tiếng đàn cực kỳ nhanh, tiếng giống như cuồng phong bão táp, như kỵ binh lao nhanh, cả trời đất như đột nhiên bị sát ý bao trùm. Tần Vấn Thiên cảm thấy toàn bộ trời đất lộ ra vẻ chém giết, nữ tử nhu nhược kia vẫn cúi đầu đánh đàn, gảy một khúc tiêu điều chết chóc.

- Công tử cẩn thận đó.

Lâm Tiên Nhi khẽ mở miệng, trong phút chốc, từng lưỡi dao sắc bén bắn ra, tất cả đều không chút tiếng động, chém về phía Tần Vấn Thiên nhanh như tia chớp. 

Hơi thở trên ngườ iTần Vấn Thiên bùng nổ, khí chất cũng có chỗ thay đổi, hắn giơ tay lên đánh ra một chiêu long ấn, trong phút chốc xuất hiện từng tiếng rồng gào, đánh cho những lưỡi dao sắc bén kia bị cuốn ngược lại.

Đồng thời Tần Vấn Thiên giẫm mạnh một cái, trong nháy mắt kiếm khí gào thét lao ra, kiếm uy đáng sợ tràn ngập giữa trời đất, lao về phía Lâm Tiên Nhi đang đứng yên. Tần Vấn Thiên cũng là người vô cùng quyết đoán, Lâm Tiên Nhi đã có ý muốn thăm dò thì hắn sẽ trực tiếp ra tay.

Mỗi một bước đi đều có kiếm khí ngập trời nhưng mà tiếng đàn của Lâm Tiên Nhi thì càng ngày càng nhanh, có thể nói là ùn ùn kéo đến. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bản thân mình như là bị bao phủ bên trong một sức mạnh thần bí nào đó. Toàn thân sinh ra một loại cảm giác vô cùng thống khổ nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng cứng cỏi, mỗi một bước đạp xuống đều mang theo kiếm uy ngập trời. 

Lâm Tiên Nhi đứng dậy, trên người nàng có vầng sáng kỳ diệu bao phủ. Sau đó bóng người Lâm Tiên Nhi từ một phân thành hai, sau đó lại lập tức từ hai phân thành bốn, cứ như vậy trong nháy mắt xung quanh đều là bóng người Lâm Tiên Nhi, mà mỗi một Lâm Tiên Nhi kia đều đang đánh đàn. Lúc này Tần Vấn Thiên cảm thấy ý chí của mình sắp bị làm cho rối loạn, sắp bị chìm đắm trong đó.

- Thật là lợi hại.

Huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên rít gào, ở vị trí mi tâm xuất hiện một con mắt dựng thẳng, bên trong mắt có ánh sáng rực rỡ, hắn vươn bàn tay ra, ngưng tụ Phương Thiên Họa Kích màu máu ra, vừa xuất hiện nó đã để lộ ra huyết uy ngập trời. 

- Ầm!

Kiếm khí đầy trời tàn sát bừa bãi, kiếm khí hóa thành gió dữ sóng lớn, kiếm uy vô tận như từ trên trời giáng xuống chém về phía từng phân thân của Lâm Tiên Nhi.

- Ong! 

Rất nhiều bóng người của Lâm Tiên Nhi cùng vung tay lên, phía trên cổ cầm, từng cây châm nhỏ bé yếu ớt mang theo tia sáng chết chóc bay về phía Tần Vấn Thiên, dường như không có chỗ nào có thể trốn được.

- Giết!

Lúc này Tần Vấn Thiên đã thi triển kiếm thuật Thất Sát đến mức cực hạn, một bước đạp xuống, kiếm âm tàn sát cả không gian. Những bóng người Lâm Tiên Nhi như bị xé rách, nhưng vào lúc này trên không trung lại có một bóng người lao tới. Giống như trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên có mắt vậy, hắn bước một bước, Phương Thiên Họa Kích màu máu giận dữ mà ra, ngay lúc này, chuôi Phương Thiên Họa Kích im hơi lặng tiếng, nhanh như tia chớp. 

- Phập...

Thân thể Lâm Tiên Nhi bị đâm thủng, nhưng cùng lúc này, một cảm giác nguy hiểm đáng sợ ập xuống, Tần Vấn Thiên trực tiếp đánh một chưởng ra phía sau.

Ánh sáng bùng ra, vật đổi sao dời, sau đó bóng người Tần Vấn Thiên trực tiếp biến mất và hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía trước. Trong tay hắn, Phương Thiên Họa Kích vẫn đâm về phía trước, thẳng tiến không lùi, mà vị trí hắn công kích chính là nơi Lâm Tiên Nhi ngồi đánh đàn lúc trước, nhưng mà lúc này nơi đó đã không có một bóng người. 

Sau lưng Tần Vấn Thiên, bóng người Lâm Tiên Nhi đang đứng, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong con ngươi xinh đẹp lại xuất hiện tia sắc bén.

- Ông!

Bỗng nhiên, chỗ không có ai lại xuất hiện một chút chấn động, rồi bóng người Lâm Tiên Nhi hiện ra lần nữa, nhưng nàng nhanh chóng lùi ra sau. Ngay lúc nàng xuất hiện thì Phương Thiên Họa Kích lại như biến mất, sau đó chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Lâm Tiên Nhi ở đằng sau lộ vẻ khiếp sợ, rồi lập tức biến thành không khí biến mất, còn ở phía trước, một thanh Phương Thiên Họa Kích xuất hiện ở vị trí trái tim của Lâm Tiên Nhi. 

Lâm Tiên Nhi bị đâm trúng ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:

- Sao Tần công tử phát hiện ra được?

- Quả nhiên Huyễn thuật của Tiên tử rất kinh người. 

Tần Vấn Thiên cảm thán một tiếng nhưng lại chưa đáp lại lời của đối phương. Lực cảm tri của Tần Vấn Thiên cực kỳ mạnh mẽ, trước kia khi còn ở Nguyên Phủ cảnh đã có thể thăm dò Lạc Hà, hôm nay lại suýt nữa bị Lâm Tiên Nhi lừa dối. Trong khoảnh khắc Lâm Tiên Nhi đứng dậy hắn đã lợi dụng mắt của mình để lừa dối cảm nhận của hắn.

- Nhưng ta vẫn bại.

Lâm Tiên Nhi cười nói một tiếng. Đúng lúc này tất cả đều biến mất. Tần Vấn Thiên phát hiện ra hắn vẫn đứng tại chỗ, Lâm Tiên Nhi vẫn ngồi ở trên đình Tiên Ba, dường như tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ như là một giấc mộng mà thôi. 

Không chỉ có Tần Vấn Thiên, lúc này tất cả mọi người đều đã tỉnh lại, sau khi thoát ra từ trong huyễn cảnh, tất cả bọn họ đều chấn động trong lòng. Thậm chí khóe miệng của một số nhân vật thiên kiêu còn chả̉y máu, sắc mặt thì tái nhợt., đám đệ tử Trượng Kiếm Tông bên cạnh Tần Vấn Thiên, cũng có mấy người mặt không còn chút máu, trong ánh mắt lộ vẻ xấu hổ. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên hiểu rõ, vừa rồi Lâm Tiên Nhi đã đồng thời giao thủ với các nhân vật thiên kiêu.

- Chưa phân thắng bại, vì sao Tiên tử lại rút lui.

Khí thế Thánh tử Thái Yêu Giáo hăm hở, chiến ý hùng mạnh, như còn chưa chiến đủ nói. 

- Tiên Nhi đã bại một trận rồi.

Lâm Tiên Nhi khẽ nói rồi lại đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên:

- Ánh mắt của sứ giả Tiên Võ Giới thật lợi hại, trong số các vị thiên kiêu ở đây, vị trí thứ nhất thuộc về Tần công tử" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi