THÁI THƯỢNG KIẾM TÔN


 
 
- Âm Dương Quỷ Đồng, ngươi muốn qua sông đoạn cầu?
 
Trong rừng cây cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ, cơ hồ là trong nháy mắt, liền kéo lực chú ý của đám người Dương Nghiên qua.

 
- Xuỵt!
 
Con ngươi của Dương Nghiên co rụt lại, cổ tay đè ép xuống, cẩn thận đi về phương hướng âm thanh truyền tới.

 
Mặc dù cách có chút xa, nhưng bốn chữ Âm Dương Quỷ Đồng này, hắn lại nghe rõ ràng, với hắn mà nói, không có gì mẫn cảm hơn cái tên này.

 
Phải biết, những ngày này, toàn bộ đệ tử Linh Tê Kiếm Tông đều đang tìm kiếm Âm Dương Quỷ Đồng.

 
Trong khoảnh khắc, đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân liền xuyên thấu qua rừng cây, thấy được vị trí thanh âm truyền đến.

 
- Qua sông đoạn cầu? Hắc, tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi tính là thứ gì?
 
Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc mở miệng nói.

 
- Giá trị tồn tại duy nhất của ngươi là giúp chúng ta tìm được Côn Ngô Kiếm, bây giờ đã tìm được kiếm! Ngươi thật sự cho rằng, sẽ để cho ngươi còn sống rời đi sao?
 
Trong lúc nói chuyện, quỷ đồng bên người đã hung hăng nhào tới trên người Bạch Nhạc, dù Bạch Nhạc liều chết chống cự, nhưng sao có thể đỡ nổi nhiều quỷ đồng như vậy vây công, trong nháy mắt đã bị quỷ đồng cắn máu me đầm đìa.

 
- Hèn hạ! Ma đầu, ngươi chết không yên lành!
 
Tròng mắt Bạch Nhạc muốn nứt, căm hận nguyền rủa nói.

 
Chỉ là ở dưới tuyệt cảnh như vậy, dạng uy hiếp này tự nhiên lộ ra rất bất lực.


 
- Ta có chết không yên lành hay không, ngươi là không thấy được, bất quá ta cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ chết không yên lành.

 
Âm Dương Quỷ Đồng khinh thường nhìn Bạch Nhạc, sâm nhiên mở miệng nói.

 
- Nếu không cắn từng khối từng khối thịt trên người ngươi xuống, ta sao xứng hai chữ ma đầu mà ngươi mắng.

 
Nhưng ngay thời điểm Âm Dương Quỷ Đồng tra tấn Bạch Nhạc, lông mày không khỏi vẩy một cái, đột nhiên xoay người lại, quát lạnh nói.

 
- Ai?
 
Dù đám người Dương Nghiên đã rất cẩn thận, thế nhưng một khi tiếp cận lại há có thể giấu giếm được Âm Dương Quỷ Đồng cảm giác, cơ hồ là trong nháy mắt liền bị phát hiện, một con quỷ đồng bay ra, lao đến vị trí đám người Dương Nghiên ẩn thân.

 
- Ầm!
 
Cơ hồ là trong nháy mắt, một vòng khói lửa xinh đẹp phóng lên tận trời.

 
Trước đó nếm qua một lần thua thiệt, lần này Dương Nghiên đâu dám có lòng cầu may, trong nháy mắt xác định thân phận của Âm Dương Quỷ Đồng, liền phát ra tín phù.

 
Khói lửa đưa tin nổ tung, nhất nhiều mấy phút, tất nhiên sẽ có cao thủ của Linh Tê Kiếm Tông chạy đến.

 
- Cứu người!
 
Sau khi phát ra tín phù, Dương Nghiên trầm giọng quát, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm xuất hiện, đã dẫn đầu giết về phía Âm Dương Quỷ Đồng.

 
Dương Nghiên khẽ động, đám người Liễu Như Tân và Đinh Tuấn không thể không xuất thủ, bất luận có phải thật muốn cứu người hay không, loại tình huống này, giống như tên đã lên dây không thể không bắn, nếu không Dương Nghiên chết, bọn hắn cũng trốn không thoát, sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.

 

Huống chi tín phù đã ra, không bao lâu sẽ có cao thủ tông môn chạy đến, loại thời điểm này nếu không lên, lưng cõng tội danh tham sống sợ chết, hãm hại đồng môn, kết cục chỉ sẽ thảm hại hơn.

 
- Nguyên lai là đám rác rưởi các ngươi!
 
Âm Dương Quỷ Đồng quay đầu, nhìn thấy đám người Dương Nghiên, lập tức cười lạnh một tiếng, thân hình thoắt một cái, bàn tay nho nhỏ lật qua lật lại, bỗng nhiên hóa thành một bàn tay lớn màu đen, hung hăng đánh về phía Dương Nghiên.

 
- Phốc!
 
Cơ hồ căn bản không có bất luận sức hoàn thủ gì, chỉ một kích, Dương Nghiên liền bị một chưởng này đánh bay, phun ra một ngụm máu.

 
Nếu chỉ có Dương Nghiên, chỉ sợ một chưởng này đã đủ để trí mạng.

 
Cũng may, ngay lúc này Liễu Như Tân, Đinh Tuấn, Phong Thần đã đuổi tới.

 
Ba người liên thủ ra tay, ngạnh sanh lấy kiếm khí phá hết một chưởng này, cứu lại Dương Nghiên.

 
- Không biết sống chết!
 
Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh một tiếng, ngón tay đột nhiên điểm ra, mấy quỷ đồng nguyên bản vây quanh Bạch Nhạc bỗng nhiên rút ra, trực tiếp nhào về phía đám người Dương Nghiên.

 
Đối với Âm Dương Quỷ Đồng mà nói, những quỷ đồng này mới là sát chiêu chân chính của hắn.

 
Trong nháy mắt, đám người Dương Nghiên lại cùng những quỷ đồng này dây dưa chung một chỗ.

 
Trong lúc nhất thời, tình thế bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột, bất quá trong chốc lát, mấy người liền bị đánh không có sức hoàn thủ.

 
Nhưng đạt được đám người Dương Nghiên trợ giúp, Bạch Nhạc rốt cục rảnh tay, ổn định thân hình.


 
Mấy quỷ đồng liên thủ, Bạch Nhạc khó có thể ứng phó, nhưng nếu chỉ có một con, uy hiếp liền không lớn như vậy.

 
Bạch Nhạc có thể thi triển y nguyên chỉ có một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, nhưng mà dùng cái phòng thủ là đủ rồi.

 
Ông!
 
Đột nhiên, thanh âm phi kiếm phá không vang lên, cho dù đạo thanh quang kia ở trong rừng cây, nhưng có thể thấy rõ ràng.

 
Trong nháy mắt, sắc mặt của Âm Dương Quỷ Đồng đại biến.

 
Mặc dù biết đối phương phát ra tín phù, nhưng hắn không nghĩ tới, người của Linh Tê Kiếm Tông sẽ tới nhanh như vậy!
 
Hắn muốn giết mấy người này dễ dàng, nhưng một khi bị ngăn chặn, chờ cao thủ của Linh Tê Kiếm Tông chạy đến, lại muốn đi đã không còn kịp rồi.

 
Trong điện quang hỏa thạch, trong mắt Âm Dương Quỷ Đồng lộ ra sát cơ ác liệt, lại bỗng nhiên bỏ qua đám người Dương Nghiên, lao về phía Bạch Nhạc.

 
Rất hiển nhiên, so với mấy tiểu nhân vật này sinh tử, giết Bạch Nhạc diệt khẩu mới là chuyện trọng yếu hơn.

 
Âm Dương Quỷ Đồng khẽ động, quả thực là nhanh như quỷ mị!
 
Đám người Dương Nghiên ở dưới Âm Dương Quỷ Đồng công kích, chèo chống cũng đã không dễ dàng, cho dù đoán được mục đích của Âm Dương Quỷ Đồng, cũng không kịp cứu viện.

 
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

 
Cơ hồ là trong nháy mắt, Âm Dương Quỷ Đồng đã xuất hiện ở trước người Bạch Nhạc, ngón tay như móc câu, hung hăng chụp vào cổ họng Bạch Nhạc.

 
Nếu một trảo này chộp trúng, cổ của Bạch Nhạc trong nháy mắt sẽ bị vặn xuống.

 
Thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc cũng cảm nhận được nguy cơ to lớn, cơ hồ là bản năng, mũi kiếm hất lên, một tia kiếm ý bén nhọn bạo phát ra, trong nháy mắt chuyển thủ thành công.


 
Cô Vân Xuất Tụ!
 
Linh Tê Kiếm Quyết thức thứ hai, chuyển thủ thành công!
 
Một kiếm này, như linh dương móc sừng, không có dấu vết mà tìm kiếm, từ thủ chuyển công, chuyển hóa vô cùng tự nhiên, thật giống như vốn nên như vậy.

 
Đương nhiên, nếu dưới tình huống bình thường, cho dù Bạch Nhạc học xong một kiếm này, cũng không có cách nào uy hiếp Âm Dương Quỷ Đồng.

 
Nhưng vấn đề ở chỗ, một kiếm này ra thực quá đột nhiên.

 
Âm Dương Quỷ Đồng căn bản không nghĩ tới Bạch Nhạc lại còn có thể phản kích, vội vàng không kịp chuẩn bị, lại muốn biến chiêu đã không còn kịp rồi.

 
Càng quan trọng hơn là, kiếm khí ở nơi xa đã tới gần, Âm Dương Quỷ Đồng thậm chí có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.

 
Nếu như một trảo này tiếp tục, Bạch Nhạc tự nhiên hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng hắn cũng sẽ bị một kiếm này kiềm chế lại, kể từ đó, tiếp xuống sẽ không cách nào thoát thân.

 
Giết Bạch Nhạc diệt khẩu tự nhiên là trọng yếu, nhưng làm thế nào cũng không có khả năng để hắn dùng mạng đi đổi.

 
Cơ hồ là bản năng, thân thể Âm Dương Quỷ Đồng vặn một cái, ngạnh sanh dừng tay, như quỷ mị sát qua bên người Bạch Nhạc, trực tiếp trốn vào rừng cây.

 
- Hô!
 
Bạch Nhạc thở phào một cái, cả người cơ hồ hư thoát, đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, lại không có một chút khí lực.

 
Ngay lúc đó, Từ Phong rốt cục thu hồi kiếm quang, rơi xuống ở bên người Bạch Nhạc.

 
Vừa rồi hết thảy, Từ Phong cũng nhìn ở trong mắt!
 
Lần này thật là mạng sống như treo trên sợi tóc, nếu không phải Bạch Nhạc lâm trận đột phá, thay đổi kiếm chiêu, chỉ sợ bây giờ đã bị giết, cho dù là hắn cũng không kịp cứu viện.

 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi