THÁI TỬ PHI CÓ BỆNH

Editor: Mứt Chanh


Lục Diễn: "..." Hắn muốn hỏi Thái Sử Tiệp một chút xem thu bao nhiêu ngân lượng mới đề cử cho hắn thứ đồ chơi gạt người này!


May mắn là hương của hắn không bỏ ly thảo nhiều lắm. Mọi người náo loạn một trận, lúc này Thẩm Tân Di cuối cùng mới dừng hắt xì lại nhưng bây giờ nàng thấy Lục Diễn thì trốn: "Điện hạ thiếp và người có thù oán sao?"


Lục Diễn: "..." Hắn hết lần này đến lần khác đánh Thái Sử Tiệp một trăm lần trong lòng.


Thái Sử Tiệp còn có mặt mũi tới hỏi hắn: "Điện hạ, Thái Tử Phi đồng ý chưa?"


Lục Diễn dùng ánh mắt giết người nhìn lão, tiện tay ném hương trong quả cầu bạc vào ngực lão: "Thái Sử Công tự mình đi dùng đi!"


Thái Sử Tiệp rất là vô tội: "Lão cũng nghe nói..."


Lục Diễn cảm nhận sâu sắc rằng lão không đáng tin cậy ở chuyện này, cầu người không bằng cầu mình.


Một trận ầm ĩ như thế lại đến lúc dùng bữa tối, Thẩm Tân Di là người làm việc rất có trật tự, đều là tại Lục Diễn làm hại nàng không làm xong công việc hôm nay, bởi vậy trên bàn cơm nàng trừng mắt nhìn hắn vô số lần.


Lục Diễn bình tĩnh mà bắt đầu uống canh thảo dược, nửa đường còn bị người ta kêu đi ra ngoài một lát. Chờ lúc hắn vào nhà lại thì Thẩm Tân Di thuận miệng hỏi: "Chuyện gì thế? Buổi tối rồi còn có người kêu chàng ra ngoài."


Lục Diễn cân nhắc một lát nhưng vẫn quyết định nói cho nàng: "Có liên quan tới Trần Viễn."


Chiếc muỗng trong tay Thẩm Tân Di rớt ở trong chén một tiếng ' leng keng ' .


Thật ra trước đó vài ngày nàng đã nói cho Thẩm Quế Kỳ về chuyện của Trần Viễn, tin tưởng anh trai nàng hẳn là đã truyền tin đến Giang Nam nhưng cơ hội đầu tiên đã bị bỏ lỡ, thắng bại cuối cùng khó mà nói. Nhưng... làm sao Lục Diễn lại nói cho nàng như vậy, hắn thật sự như vậy sao?


Lục Diễn nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng thì sắc mặt không thay đổi mà chỉ thản nhiên nói: "Nàng có cái gì muốn hỏi thì có thể hỏi ta."


Thẩm Tân Di im lặng một lát mới khẽ hỏi: "Nếu thiếp hỏi điện hạ muốn đối phó thế nào với cha thiếp thì điện hạ cũng sẽ nói cho thiếp sao?"


Ngón tay của Lục Diễn gõ nhẹ lên bàn trà: "Ta đã căn dặn Trần Viễn để y không thể làm bậy, còn bởi vậy mà mất đi một cơ hội tuyệt vời."


Biểu cảm của Thẩm Tân Di chậm rãi chuyển dần từ sững sờ sang nghi ngờ: "Điện hạ làm như vậy thật sự khiến thiếp ngoài ý muốn."


Lục Diễn nhìn sắc mặt của nàng đã biết nàng không tin: "Trần Viễn hồi âm ở thư phòng, nếu nàng không tin thì ta sai người mang tới để nàng xem qua."


Thẩm Tân Di lắc đầu: "Không cần, thiếp tin điện hạ." Nếu Lục Diễn định nói dối thì không cần thiết phải báo cho nàng chuyện này, tùy tiện tìm cái lý do qua loa lấy lệ thì không phải xong rồi sao. Nàng lại khó hiểu: "Điện hạ vì sao..." Vì sao đột nhiên buông tha cho nhà nàng thế?


Nửa câu sau nàng không hỏi ra nhưng vẻ mặt đã lộ vẻ xúc động.


Lục Diễn chỉ cần nhìn vẻ mặt của nàng đã biết nàng đã giác ngộ: "Nàng hiểu là tốt."


Tâm trạng của Thẩm Tân Di rất phức tạp, từ sau khi nàng biết Lục Diễn thích nàng đến giờ thì vẫn luôn ở giữa vui sướng đắc ý và nho nhỏ trả thù. Nhưng chuyện hắn thích nàng khiến nàng cảm thấy nở mày nở mặt, nàng cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ bởi vì thích nàng mà từ bỏ một lần cơ hội quan trọng.


Nàng không thể không động lòng.


Lục Diễn mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, đã làm thì sẽ không bày ra dáng vẻ thâm cừu đại hận ở trước mặt nàng, bởi vậy bình tĩnh mà hỏi nàng: "Nàng có cái gì muốn nói?"


Thẩm Tân Di chần chờ một chút mới đặt tay lên lòng bàn tay to của hắn: "Đa tạ điện hạ." Nàng do dự một chút mới nhẹ giọng nói: "Thiếp biết làm như vậy đối với điện hạ mà nói rất là không dễ."


Tâm trạng của nàng bây giờ không thể nói là cảm động nhưng tóm lại cũng là bất ngờ đan xen, lại nhìn Lục Diễn lại hơi khang khác, nàng biết làm ra hành động này với hắn mà nói có bao nhiêu khó khăn.


Lục Diễn lặng im một lát: "Xác thật không dễ."


Thẩm Tân Di không khỏi tăng thêm sức lực trên tay, ngón tay móc chặt lấy lòng bàn tay của hắn. Hắn tạm dừng một lát, lúc này mới nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi cúi đầu hôn môi nàng trước, sau đó hôn từ khóe môi đến chân mày, cuối cùng là hôn môi, tiến quân thần tốc.


Đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn nàng, lần này lại đặc biệt khác. Lúc đầu hắn hiếm khi dịu dàng, càng về sau thì ngày càng vội vàng tựa như đang khát cầu gì đấy. Nàng không khỏi buồn bực, hắn gấp cái gì?


Không đúng, sự nóng nảy của hắn như vậy không phải bắt đầu từ giờ mà hình như hơi khác với bắt đầu từ mấy ngày trước cho nên hắn đến cùng là làm sao vậy?


Lục Diễn tựa như nhận thấy được sự không chuyên tâm của nàng nên khẽ cắn một chút ở cánh môi của nàng, nghe nàng khẽ hừ một tiếng thì lúc này hắn mới thoáng thối lui. Cánh mũi của hắn phập phồng, đáy mắt lại như có hai đám lửa hừng hực.


Thẩm Tân Di càng mờ mịt hơn nên không khỏi gọi: "Điện hạ?"


Lục Diễn đã bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó, đặc biệt là sau khi nghe một tiếng ' điện hạ ' của nàng, hắn không khỏi nghĩ tới nếu nàng trên giường chỉ kêu một tiếng này thì không khỏi quá mức khô khan chính thức, mất tình thú. Hắn nhíu mày ngẫm nghĩ: "Ta là Tiểu Bạch Cảnh." Hắn lại bổ sung một câu: "Hoặc kêu ta là Thái Tử ca ca, không phải nàng thích kêu như vậy sao?"


Mọi chuyện còn chưa có gì nhưng hắn thậm chí đã nghĩ kỹ xưng hô rồi


Thẩm Tân Di nhịn cười: "Thái Tử ca ca."


Lục Diễn bình tĩnh nhìn nàng trên dưới vài lần, lúc này hai người mới bắt đầu ăn cơm.


Thẩm Tân Di nhớ thương chuyện hôm nay chưa làm xong nên nói với Lục Diễn: "Điện... chàng đi rửa mặt trước đi, thiếp còn một vài sổ sách chưa đối chiếu xong."


Rửa mặt? Lục Diễn hôm nay vẫn luôn cân nhắc đến chuyện viên phòng, bị nàng nhắc nhở một câu mới hiểu ra vấn đề, trước chuyện giường chiếu xác thật là phải rửa mặt, hắn cân nhắc xong mới chạy tới gian tắm, chờ hắn tắm xong thì thấy nàng còn đang đối chiếu sổ sách. Hắn không khỏi nhíu mày thúc giục: "Mau đi rửa mặt đi, những việc này ngày mai lại làm."


Thẩm Tân Di nhìn lên sắc trời không còn sớm thì nhẹ nhàng vươn vai, cũng đến gian tắm tắm gội.


Lục Diễn tranh thủ thời gian nàng tắm rửa thì cúi đầu đánh giá mình một chút. Hắn quanh năm tập võ, tuy rằng mấy năm nay sinh bệnh nhưng vẫn chưa từng lơi lỏng chuyện luyện võ, chỉ là cường độ có giảm bởi vậy vẫn là dáng người tốt vai rộng eo thon, da thịt trơn bóng che phủ bên trên gân cốt cường tráng thon dài. Không nói đến ngoại hình và cách nói chuyện, hắn cũng không phải loại người không tự biết vẻ ngoài, bởi vậy tuyệt đối có tự tin với bản thân.


Hắn trời sinh giống vị Hoàng Hậu phong hoa tuyệt đại mất sớm kia. Ban đầu hắn vẫn luôn không thể hiểu được bản thân đường đường là một chàng trai hiên ngang, sinh ra đẹp như vậy thì có ích lợi gì, hắn lại không cần dựa mặt ăn cơm. Nhưng hiện giờ, hắn tìm được tác dụng của nó. Tóm lại Thẩm Tân Di là người mê sắc đẹp, hắn chú ý tới nàng thường xuyên nhìn mặt mình mà thất thần, nếu như vậy có thể giúp bản thân viên phòng thì hắn không ngại dùng một phen mỹ nhân kế.


Dù sao liêm sỉ đã sắp không có, lại rớt một chút thì đã sao?


Hắn rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy buổi sáng nàng không phản ứng đều là do mình mặc quá nhiều, cho nên lúc này hắn trực tiếp trần trụi người sải bước lên giường La Hán, tính toán dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất khiến nàng động lòng.


Lúc Thẩm Tân Di tắm gội ra thì phát hiện Lục Diễn đã quấn chăn nằm đọc sách ở trên giường, hắn nghe được tiếng bước chân của nàng thì nhìn qua khuôn mặt ửng hồng vì hơi nước nóng của nàng, lại dường như không có việc gì mà dời tầm mắt.


Nàng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc hoàn thành những việc của ngày hôm nay, do dự một lát vẫn nói: "Thiếp đối chiếu sổ sách xong mới đi ngủ."


Trên mặt Lục Diễn xẹt qua một chút kinh ngạc và buồn bực, thậm chí còn hơi bực bội: "Không cần đúng, lại đây."


Thẩm Tân Di đi đến mép giường, định truyền thụ nguyện tắc làm việc của mình với hắn. Hắn lại đột nhiên vươn tay, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà túm nàng vào trong ổ chăn, hai người cùng nhau lăn lộn trên giường, đồng thời lăn vào ổ chăn.


Nàng gục đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn rồi hơi bực: "Lục Diễn, chàng..."


Nàng chạm vào một bộ ngực trần trụi, lời mắng chửi người phía sau lập tức bị nghẹn lại, hắn lại không mặc quần áo! Ít nhất nửa người trên là không có mặc, nàng không còn lời để nói: "Chàng lại làm cái gì... con mẹ nó!!!"


Nàng nhanh chóng sửa lại sự hiểu biết của mình, hắn không chỉ là nửa người trên không mặc mà cả người dưới cũng chưa... Cứng, vẻ mặt của nàng càng thêm quỷ dị.


Thẩm Tân Di: "..." Nàng nhớ rõ hình như Lục Diễn không có thói quen ngủ khỏa thân?


Lục Diễn hừ nhẹ một tiếng, xách tay nàng ra, còn làm người xấu cáo trạng trước, rõ ràng đã sớm hận không thể hủy nàng đi nuốt vào bụng lại còn lạnh mặt tựa như cực kỳ không vui: "Ai cho nàng lá gan cợt nhả ta như vậy?"


Thẩm Tân Di biết bản thân không nên đắc tội với người bị hại, nhưng... "Chàng làm gì mà không mặc quần áo!!!"


"Nàng có ý gì?" Lục Diễn nheo mắt lại với vẻ mặt lạnh hơn: "Chẳng lẽ là ta cố ý để nàng khinh bạc?"


Thẩm Tân Di: "... Như vậy không ra sao cả." Hắn còn mặt mũi mà nói không phải hắn cố ý ư?


May mắn Lục Diễn đã quen với việc nàng ra bài không dựa theo kịch bản nên xoay người ấn nàng xuống giường: "Toàn thân trên dưới đều bị nàng sờ soạng rồi, nàng còn muốn chống chế hay sao."


Hỏi là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại là trần thuật, Thẩm Tân Di dần dần phẩm ra chút cách thức mà tới phối hợp: "Điện hạ muốn như thế nào?"


Lục Diễn đang chờ câu này nên khẽ cắn lên vành tai của nàng một chút, thấy cơ thể nàng mẫn cảm mà run lên: "Ta không thể ăn mệt mà không trả tiền, miễn cưỡng bắt nàng gán nợ đi."


Thẩm Tân Di: "..." Chỉ thấy qua ăn vạ trên xe, không nghe nói trên giường cũng có thể ăn vạ...


Nàng bị cốt truyện bổ ra trong đầu chọc cười, không biết sống chết mà cười lên. Vẻ mặt của Lục Diễn không tốt: "Nàng cười cái gì?"


Nàng ra sức nhịn xuống, mím môi dưới mà nói: "Thiếp còn nhớ thì ra chuyện thiếp sinh bệnh, lấy kim châu đổi chàng cởi quần áo, nói một viên kim châu cởi một món. Lúc ấy chàng còn không vui, bây giờ không liếm được tiền ngược lại cởi cái sạch sẽ."


Quả nhiên là mệt nhọc cho yêu tinh bé nhỏ, lúc trước luôn giả bộ trung trinh tiết liệt, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn bò giường sao. Nàng hết sức vui mừng trước cốt truyện của bản thân tưởng tượng ra.


Lục Diễn: "..." Hắn ra vẻ nguy hiểm, bắt được cổ tay của nàng ấn ở đỉnh đầu: "Ai nói ta không cần thù lao?" Cái động tác này làm dáng người yểu điệu xinh đẹp của nàng biểu lộ ra, phía trước theo hô hấp phập phồng, áo ngủ rộng thùng thình tựa như bất cứ lúc nào muốn tản ra.


Thẩm Tân Di trêu ghẹo mà vươn tay nhéo mặt hắn: "Hiện giờ thiếp không có tiền. Vậy điện hạ có thể cho thiếp giá rẻ tí được không."


Lời này vốn là một câu vô tâm trêu chọc nhưng lúc này nghe thấy không hiểu sao lại mập mờ. Lục Diễn nhìn nàng chằm chằm, đôi môi không tự chủ được mà mím chặt, đã chẳng quan tâm trả lời.


Hắn buông tóc đen xuống, giữa mày nhíu lại, làm như chịu đựng gì đấy. Thẩm Tân Di hiểu rõ mọi chuyện, nàng ngừng một lát, phảng phất như chỉ là một cái chớp mắt lại tựa như qua nhiều năm, nàng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ muốn viên phòng sao?"


Lục Diễn không trực tiếp trả lời mà khẽ hôn lên khóe môi nàng rồi lại nói bên tai nàng: "Ta khó chịu." Giọng hắn mang theo vài phần bất mãn và bị đè nén, hắn nhấn mạnh: "Rất khó chịu..."


Hôm nay hắn vốn định quên đi, dù sao hắn mới nói qua tạm thời không đối phó Thẩm Hầu, bây giờ lại đưa ra viên phòng, luôn có ý tứ uy hiếp ép bức. Tuy rằng hắn cực kỳ muốn nàng nhưng cũng khinh thường lấy ân tình bức nàng đi vào khuôn khổ, nhưng tối nay không khí của hai người cực tốt, hắn cầm lòng không đậu...


Hắn lại dừng một chút, giọng nói khàn khàn khiến người ta đỏ mặt tim đập: "Ta nhớ kỹ nhũ danh của nàng là Tố Tố?"


Thẩm Tân Di gật đầu.


Hắn cúi đầu, sự lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày vô tình tan thành nước suối chảy róc rách. Hắn vùi mặt ở cổ nàng, giọng điệu buồn triền miên: "Tố Tố, chúng ta làm vợ chồng chân chính, như thế nào?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi