THÂM TÌNH TRONG MẮT ANH

Châu Vũ nói số tiền bán đồng hồ đã tiêu hết rồi, thật lòng xin lỗi Diệp Mông.

Diệp Mông sau khi nhận được lời xin lỗi từ Châu Vũ vẫn kiên quyết báo cảnh sát, nhưng điện thoại vừa đưa lên tai đã bị Lý Cận Dữ rút lấy, không cho gọi. Cô quay đầu định trách anh sao lại dung túng cho Châu Vũ như vậy! Nhưng chỉ nghe anh nói: “Anh có chuyện muốn hỏi cậu ta trước.”

Hai người dựa trước cửa xe đỗ trong ngõ, trước ngực Châu Vũ là một balo đen, cậu ta giờ mới hoàn hồn lại, ngồi co rúm ở góc tường. Khung cảnh này không khác gì hai người cậy lớn ức hiếp học sinh cấp ba trói gà không chặt.

Cả con hẻm bốc lên mùi hôi nồng nặc, Châu Vũ cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi. Nhưng nhìn vẻ mặt của vị thiếu gia giàu có kia lại thản nhiên như không, mày cũng không hề chau lại. “Anh ta nhịn giỏi thật đấy”, Châu Vũ thầm nghĩ.

Lý Cận Dữ vứt điện thoại của Diệp Mông vào trong xe, hai tay khoanh trước ngực, vừa thản nhiên vừa tò mò hỏi: “Ngủ với gái thôi mà hết tận 30 vạn? Cậu làm như tôi chưa trải đời bao giờ.”

Diệp Mông theo bản năng liếc nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm Châu Vũ như thể rất tò mò.

Châu Vũ cúi đầu, môi như bị dính keo, mím chặt không chịu nói một câu. Lúc này cậu ta hận không thể hòa vào nước cống rồi trôi dạt về đâu thì về.

Lý Cận Dữ nhìn cậu ta, cười cười: “Theo như tôi biết, một đêm ở đây là 300 tệ, nói khó nghe thì là, nếu cậu tìm gái trinh đi nữa cũng không đến 1000 chứ nhỉ? Hửm?”

Nói xong, anh đứng thẳng dậy, bước về phía Châu Vũ. Châu Vũ lùi về sau hai bước.

“Chuộc thân cho người khác?”

“Lấy tiền đi chuộc thân?”

Lý Cận Dữ vừa rất lịch sự vừa rất hung dữ, mỗi câu nói ra đều chậm rãi nhưng khí thế bức người.

Châu Vũ thấy đã hết đường lui, ánh mắt lén lút xem xét tìm cơ hội chạy trốn nhưng bị từng câu từng chữ của Lý Cận Dữ làm cho chết trân.

“Đừng tính toán nữa, đường 9 hẻm 18 Sính Lâm Động này tôi đều nắm rõ từng ngóc ngách, cũng thừa biết đứng đâu để chặn được cậu. Có chạy nữa cũng vậy thôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu không chịu nói thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Số tiền này không nhỏ, nếu cậu cầm đi để dùng vào việc phạm pháp, sau này cảnh sát tìm đến tôi sẽ rất rắc rối. Nói thật, nếu cậu không phải do cô ấy nhặt về, cậu nghĩ cậu còn cơ hội đứng ở đây sao? Từ cái hôm cậu lén lấy thuốc của tôi là tôi đã ném cậu ra đường rồi.”

Tại sao nơi này lại hỗn loạn như vậy? Bởi vì Sính Lâm Động có 18 con hẻm thông với nhau, nhìn từ trên xuống thì không khác nào mê cung. Nếu không phải là người am hiểu địa hình sẽ rất dễ bị lạc. Cho nên nơi này mới tổ chức mại dâm, mua bán gái bất hợp pháp. Ở nơi đây lâu sẽ thông thạo địa hình, nên dù cảnh sát có đến bọn chúng cũng dễ dàng trốn thoát.

Châu Vũ đương nhiên không tin, cho rằng Lý Cận Dữ đang dọa mình mà thôi, bèn ôm balo lùi về phía sau tường, lắp bắp nói: “Người....người như mày, chắc chắn chưa đến đây lần nào, sao có thể quen đường được.”

“Nghe đến phương pháp loci chưa?” Không đợi Lý Cận Dữ nói, Diệp Mông đã bước đến, lạnh lùng nói: “Anh ấy chỉ cần nhìn bản đồ một lần là đã nhớ rồi, không cần phải đến tận đây. Cho nên cậu vẫn không chịu nói đúng không? Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, không phải dọa cậu đâu. Tôi cũng hết kiên nhẫn rồi.”

Châu Vũ không hiểu tại sao, cậu ta còn sợ Diệp Mông hơn cả Lý Cận Dữ. Chị gái này nhìn như bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ.

Châu Vũ cuối cùng hết đường lui, đầu đụng vào bờ tường, rồi như một đống bùn nhão từ từ trượt cả người xuống đất. Cậu ta ôm đầu, thấp giọng nói: “Tôi không tìm gái, tôi đi tìm một người tên là “Dẫn Chân Đại Sư”.

.....

Châu Vũ nhìn y hệt Lý Cận Dữ phiên bản bần cùng. Trừ chuyện gia đình không giàu như Lý Cận Dữ ra thì đều bị bạo lực gia đình như nhau. Diệp Mông cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc đó lại quyết định đưa cậu ta về cùng, thậm chí trong lòng còn cho rằng đây là do trời sắp đặt, thực ra là bởi lúc đầu Thai Minh Tiêu có nói một câu nhưng cả hai đều không chú ý đến, đó là Châu Vũ nhìn hơi giống Lý Cận Dữ, đặc biệt là đôi mắt. Nhưng không giống Lý Cận Dữ ở chỗ, cậu ta u ám, yếu đuối hơn nhiều.

Bố Châu Vũ nghiện cờ bạc, cứ hai ba ngày là lôi vợ con ra đánh. Châu Vũ có 6 đứa em cả trai lẫn gái, nhưng bố Châu Vũ không đánh ai, chỉ nhằm đúng Châu Vũ và mẹ cậu mà đánh. Vì Châu Vũ trời sinh giống con gái, tính cách lại dịu dàng, yếu đuối, giọng nói cũng lanh lảnh nữ tính, nhìn quá ẻo lả. Trong trấn đều nói đứa trẻ này đầu thai nhầm, là báo ứng của bố nó, còn đồn thổi là Châu Vũ không phải con ruột của ông ta. Vì thế bố Châu Vũ lúc nào cũng đánh cậu để trút giận. Năm Châu Vũ 10 tuổi, bố cậu ta bị điên, nói phải giết chết mẹ cậu. Mỗi ngày bố cậu ta đều dồn cơn thịnh nộ lên người mẹ cậu, nắm tóc bà ra sau rồi đập trán bà vào tường, mẹ cậu khóc đến khàn cả giọng, nhưng bất kể có cầu xin thế nào, bố cậu cũng nhất quyết không tha, thậm chí còn hung dữ hơn. Âm thanh đó, như thể người ta lấy một cái gậy sắt nặng đập mạnh vào tường, cậu không thể tưởng tượng nổi mẹ mình đã đau đớn thế nào!

Mấy đứa em của cậu đều cho rằng bố chỉ đang trút giận, nhẫn nhịn rồi sẽ qua nên không ai dám lên tiếng. Dù gì bố cũng chưa đánh bọn chúng bao giờ.

Châu Vũ rất tuyệt vọng, vì chỉ có cậu ta nghe được tiếng cầu xin và tiếng khóc nỉ non của mẹ mình. Cậu ta cũng hiểu được bố mà đã đánh thì đau đến nhường nào. Thế là đêm đó cậu lén đi báo cảnh sát, cảnh sát đến rồi mẹ cậu mới nhặt được cái mạng về. Nhưng sau đó thì sao? Lúc ấy Châu Vũ chỉ mới 10 tuổi, lại đi báo cho cảnh sát là bố cậu bạo lực gia đình, mà mẹ cậu ngược lại, chỉ giữ im lặng, nhất quyết không hé nửa lời, nhìn như một xác chết còn độ ấm mà thôi. Lúc đó cảnh sát sao có thể tin được lời của một đứa nhóc 10 tuổi, nên hỏi qua loa vài câu là đi.

Sau đó thế nào nghĩ thôi cũng biết. Vì sự nhu nhược của mẹ mình mà Châu Vũ bị bố ruột đánh cho thừa sống thiếu chết. Ông ta đánh cậu suốt một tiếng đồng hồ không nghỉ tay, vừa đánh vừa mắng cậu là đ* hèn hạ. Mẹ cậu vẫn im lặng, như một xác chết. Châu Vũ thầm nghĩ, chắc đêm nay mình sẽ chết mất.

Nhưng Châu Vũ không ngờ, lên đến cấp ba, ác mộng của mình mới thật sự bắt đầu. Lúc đầu vì giọng nói lanh lảnh như con gái mà cậu bị đám bạn cùng lớp cười cợt. Dần dần, sự cười cợt biến thành những trò đùa ác ý. Thứ bọn chúng muốn nghe nhất chỉ đơn giản là tiếng thét phát ra từ cổ họng yết ớt của Châu Vũ: “Các cậu đùa đủ chưa!!”

Bọn chúng chọc giận cậu, ức hiếp cậu, chỉ để xem tên ẻo lả này sẽ nổi nóng kiểu gì. Niềm vui mỗi ngày của bọn chúng chính là đem cậu ra làm trò hề. Đối với Châu Vũ mà nói, những điều này không là gì so với những trận đánh điên cuồng của bố mình. Bọn chúng thích thì để bọn chúng cười, cậu tự cho rằng mình chỉ là kẻ khác loài, nên sống một cách thấp hèn mà thôi. Cho đến một ngày, cậu xảy ra xung đội với một thiếu gia nhà giàu.

Mà phương pháp tra tấn của tên thiếu gia này này vô cùng đa dạng.

Tên thiếu gia này muốn tìm kiếm cảm giác kích thích nên ép Châu Vũ đi ăn trộm tiền, đi tốc váy con gái rồi quay video lại đăng lên diễn đàn, để cậu trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Nếu Châu Vũ không chịu, hắn sẽ lập tức đạp cậu vào WC rồi đánh cậu một trận tơi bời. Đánh xong còn tiểu lên mặt cậu. Nếu cậu vẫn không chịu liền nhấn cả mặt cậu vào bồn cậu.

Tuổi 17, đáng ra phải là thiếu niên đường hoàng sống với ánh sáng trong tim, nhưng với Châu Vũ chỉ là những ngày bị tên ác ma này từng bước kéo xuống vực sâu.

Cuối cùng, Châu Vũ bỏ học, nhưng lại dần quen với việc trộm vặt. Có lần một thì sẽ có lần hai, rồi lần ba, rồi nghiện hẳn, Châu Vũ nhận ra mình không bỏ được nữa. Cậu thậm chí không phát hiện ra mình đã trộm món đồ này từ khi nào, nhưng lại bất tri bất giác thò tay ra lấy trộm.

Có một lần, cậu trộm đồ của một người tên là “Dẫn Chân Đại Sư”, bị ông ta bắt ngay tại trận. Lúc đó tay nghề của cậu đã vô cùng lão luyện, chưa bao giờ bị phát hiện. Đấy là lần đầu tiên.

Dẫn Chân Đại Sư thấy cậu còn trẻ, không so đo với cậu, thậm chí còn tận tình khuyên bảo cậu quay đầu là bờ. Trước khi đi còn lấy ra một quyển sách tặng cho cậu.

Nghe đến đây, Lý Cận Dữ đang dựa vào xe, gạt tàn thuốc, hỏi: “Sách gì?”

Quyển sách này như vật bất ly thân của cậu, mỗi ngày đều phải đọc đi đọc lại mấy lần, bên trong có rất nhiều câu nói đi vào lòng cậu. Nhưng Châu Vũ không biết có nên lấy ra không, chần chừ nhìn hai người họ.

Lý Cận Dữ nhíu mày, hết kiên nhẫn rồi.

Châu Vũ lật đật lấy sách ra: “Chính là quyển “Môn”(cánh cửa) này.”

Bìa sách chỉ có duy nhất một màu trắng, không có bất kỳ thiết kế, bố cục gì đặc sắc, ở chính giữa viết một chữ “Môn”, thậm chí còn không có tên tác giả. Thiết kế thì đơn giản nhưng nhìn cũng rất giống sách lậu. Lý Cận Dữ dựa vào xe, cúi đầu nhìn, một tay đút vào túi, một tay lật vài trang sách, rồi lập tức cạn lời: “Cậu từng đi học mà không nhận ra đây là sách lậu, xuất bản phạm pháp sao?”

Cậu ta đương nhiên biết thừa đây là sách lậu. Châu Vũ đang định nói, thì người bên cạnh đã xen vào.

“Sao em lại thấy quyển sách này rất quen mắt nhỉ?” Diệp Mông lấy quyển sách lại nhìn.

Lý Cận Dữ bỗng thấy có lẽ kiến thức mình quá nông cạn, anh ung dung dựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực, ra vẻ chăm chú lắng nghe: “Nào, hai vị huynh đài nói xem, đây là tác phẩm kinh điển nào thế?”

Diệp Mông lật qua lật lại hai trang, soi dưới ánh đèn đường: “Không, em chưa đọc quyển này bao giờ, nhưng bìa sách thì hình như đã thấy ở đâu đó rồi ấy. Anh đừng ồn, để em nghĩ lại xem.”

Lý Cận Dữ sợ cô đọc nữa sẽ hỏng mắt, liền giật sách lại vứt vào ngực Châu Vũ, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao, tại sao phải tìm “Dẫn Chân Đại Sư?”

Châu Vũ nói: “Dẫn Chân Đại Sư” nói con người sống cần phải có tín ngưỡng, không thể sống mất phương hướng như tôi được. “Dẫn Chân Đại Sư” nói nếu tôi đọc xong quyển sách này mà muốn gia nhập thì có thể đến Sính Lâm Động để tìm ông ấy.”

Lý Cận Dữ nói: “Cho nên là? Cậu đưa đồng hồ cho ông ta rồi? Làm phí nhập môn?”

Châu Vũ lắc đầu: “Dẫn Chân Đại Sư” là người tốt, ông ấy sẽ không cần đồ của tôi, hơn nữa tôi chưa gặp ông ấy. Tôi chỉ gặp một người đầu trọc, nhìn cũng giống “Dẫn Chân Đại Sư”, nhưng tôi chắc chắn hai người không phải là một.”

“Đồng hồ đâu?” Diệp Mông chỉ quan tâm đến chuyện này.

Châu Vũ nói với Lý Cận Dữ: “Tôi không cố ý lấy đồng hồ của anh đâu, Tôi chỉ muốn lấy áo sơ mi của anh để mặc. Lúc đó anh vứt áo trên máy giặt, tôi vội vã nhét hết vào balo, lúc mở ra mới biết trong đó có cả đồng hồ. Người đàn ông đó nói, trước khi nhập môn phải ném một thứ giá trị nhất trên người vào cái khung để thể hiện thành ý. Tôi không dám ném đồng hồ của anh nên mới ném miếng ngọc bội của mẹ vào đó, nhưng đám người đó lại cho rằng tôi không có thành ý, nên lấy đồng hồ đi mất.”

“Đi thôi, báo cảnh sát.” Lý Cận Dữ không nhiều lời, xoay người lên xe.

Diệp Mông không đi theo, mà cúi đầu dựa vào cửa, bất động. Diệp Mông không nhúc nhích, Châu Vũ càng không dám động đậy, ánh mắt dè dặt nhìn cô. Cuối cùng Diệp Mông lạnh lùng liếc cậu ta một cái, không nói gì.

Cô mở cửa xe, ngồi vào, lãnh đạm nhìn cậu ta: “Lên xe.”

Sau khi ba người ngồi yên vị rồi, một lúc sau, Diệp Mông mới nói với Lý Cận Dữ: “Em nhớ ra đã nhìn thấy cuốn sách đó ở đâu rồi.”

Lý Cận Dữ quay đầu nhìn cô: “Ở đâu?”

“Mẹ em.” Diệp Mông nói: “Sau khi mẹ mất, cảnh sát giao di vật của mẹ cho em, trong đó có quyển sách này, nó được tìm thấy trong xe của mẹ em.”

“Mẹ em theo đạo sao?”

Diệp Mông lắc đầu: “Em không biết nữa, nhìn mẹ không giống người theo đạo. Chỉ có điều sau khi em đến Bắc Kinh học đại học thì không còn biết được nhiều chuyện trong nhà.”

Lý Cận Dữ không quay đầu lại, chỉ đưa tay về phía Châu Vũ: “Đưa sách cho tôi.”

Châu Vũ ngoan ngoãn đưa sách cho anh.

Lý Cận Dữ lật lật vài trang.

Diệp Mông lái xe, lâu lâu lại liếc mắt nhìn anh, bộ dáng chăm chú đọc sách lúc này của anh như hồi còn ở Ninh Tuy. Anh đọc sách, cô nằm dài trên bàn nhìn anh, đếm từng sợi lông mi trên mắt anh, nghịch tay anh.

Lúc đó anh vừa ngoan vừa hay dỗi hờn, không hề mang bộ dáng khí thế bức người như bây giờ, chỉ giống một chú mèo, lúc thì lạnh lùng, lúc lại quấn lấy người ta.

Lý Cận Dữ đọc vài ba trang, không thấy có gì bất thường, đều là những triết lý viết đầy trong sách hạt giống tâm hồn, trên mạng cũng không thiếu những câu nói thế này. Mẹ Diệp Mông bị gạt thì bình thường, nhưng người trẻ như Châu Vũ mà cũng bị lừa, anh rất ngạc nhiên trả sách lại cho cậu ta: “Không phải thanh niên như cậu rất hay lên mạng sao? Nếu cậu muốn đọc mấy câu an ủi bản thân như trong này thì chị gái bên cạnh đây có thể xuất bản cho cậu ba cuốn nữa trong vòng một nốt nhạc.”

Diệp Mông trợn mắt: “Anh đang chửi khéo em à?”

“Đâu có, anh đang khen em mà.” Lý Cận Dữ kiễng chân, khóe mắt lãnh đạm nhìn cô, bày ra vẻ tính nợ với cô: “Không phải em giỏi nói mấy câu kiểu này lắm sao, không phải còn đòi giành cả thế giới cho anh à? Thế giới đâu? Ở đâu nào?”

Đầu Châu Vũ mông lung, lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Hai người là gì của nhau?”

Lý Cận Dữ làm ra vẻ bị người ta dối gạt, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, buông một câu: “Đoán xem.”

Kết quả, điện thoại Diệp Mông reo lên, là Thai Minh Tiêu gọi đến.

Nói chuyện xong cô cúp máy, tháo tai nghe xuống, nói với Lý Cận Dữ: “Giờ em phải đi đón Câu Khải, em thả anh và Châu Vũ trước đồn công an?”

“Về lại Phong Hối Viên.”

Diệp Mông ngây người: “Anh không báo cảnh sát à? Đám người kia rõ ràng là tổ chức bán hàng đa cấp.”

Lý Cận Dữ thản nhiên nói: “Em đừng quan tâm nữa, đi theo việc đi.”

.............

Hai người xuống xe, Lý Cận Dữ và Châu Vũ đứng trước cửa lớn.

Trong vườn có cây thạch lựu tỏa hương thơm ngát. Lý Cận Dữ vừa đứng mở khóa, vừa nói với Châu Vũ: “Muốn dùng cái gì thì nói với tôi một tiếng rồi hẵng lấy, còn trộm một lần nữa thì ném thẳng cậu vào đồn, tôi để cậu ở lại không phải là cứu vớt cậu. Tôi muốn gặp “Dẫn Chân Đại Sư”, cậu phải nghĩ cách giúp tôi.”

Châu Vũ thực ra là kiểu gọi dạ bảo vâng, cậu ta chống đỡ không lại khí thế của Lý Cận chỉ đành gật đầu nói: “Biết rồi.”

“Còn nữa, chuyện này đừng để chị ấy biết.” Lý Cận Dữ vừa tiến vào phòng ngủ vừa dặn cậu một câu.

*

Lương Vận An hoàn toàn không ngờ đến, anh trai nặc danh gửi hồ sơ báo chuyện camera lại chủ động tìm đến mình.

Trong lòng Lương Vận An có rất nhiều giả thuyết, nào là anh trai này có lẽ là một người am hiểu về kỹ thuật nhưng chỉ nằm ở nhà, không giao du bên ngoài, cũng có thể anh này là một chàng trai mụn đầy mặt, thậm chí là một ông chú mặt láng bụng phệ.

Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ đến, trước mắt mình là một người đàn ông đẹp trai, đẹp đến không dùng từ ngữ nào để hình dung được. Anh rất gọn gàng, sáng sủa, người hơi gầy, khuôn mặt lãnh đạm, đuôi mắt lộ vẻ thản nhiên, nhìn vô cùng cao quý.

“Cảnh sát Lương, tôi là Lý Cận Dữ.” Anh đứng trước cửa, lịch sự giới thiệu.

Lương Vận An có cảm giác quen quen nhưng lại không nhớ đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

“Là nhân chứng trong vụ án của mẹ Diệp Mông.” Anh bổ sung một câu.

“A! Đúng rồi, đúng rồi.” Lương Vận An đập tay lên đầu, vội vàng nói: “Tôi nhớ ra anh rồi! A, là Diệp Mông kêu anh tới tìm tôi đúng không? Hai người là gì với nhau vậy?”

“Vợ chồng.”

Lương Vận An kinh ngạc, con mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài: “Chả trách hôm đó cô ấy lại phản ứng ghê như vậy.”

“Tạm thời tôi không muốn để Diệp Mông biết chuyện mình tới tìm anh, cho nên mạo muội tìm riêng anh.”

“Tại sao?”

“Vào nhà đã rồi nói.” 

Hai người ngồi xuống sofa, Lương Vận An mới nhận ra trong nhà còn có một người khác, liền sửng sốt hỏi Lý Cận Dữ: “Đây là?”

Lý Cận Dữ vẫn đang mang bộ đồ ngủ thoải mái, tay đút vào túi: “Châu Vũ, chào hỏi đi.”

Châu Vũ tuân lệnh: “Chào cảnh sát Lương, tôi là Châu Vũ.”

............

Ánh sáng chỉ còn lại một nửa, chậm rãi dừng dưới chân trời, hoàng hôn mờ ảo xuyên vào khu vườn, len lỏi qua từng nhành cây thạch lựu. Lương Vận An đọc hết số tư liệu mà Lý Cận Dữ cung cấp, trầm ngâm một hồi mới nghiêm túc nói: “Chuyện này quá lớn, tôi phải báo lên công an thành phố xử lý.” Nói xong anh ta nhìn Châu Vũ, ánh mắt có vẻ quan tâm: “Nếu cậu nhóc này không nói dối thì phía cảnh sát chúng tôi cũng có để mắt đến Sính Lâm Động nhưng chưa hề nghe đến cái danh “Dẫn Chân Đại Sư” bao giờ.”

Châu Vũ bị chất vấn, lòng nóng như lửa đốt: “Tôi không nói dối, tôi thề mỗi câu tôi nói đều là sự thật.”

Lương Vận An nói với Lý Cận Dữ: “Anh còn manh mối nào không?”

Lý Cận Dữ liếc mắt nhìn Châu Vũ, cậu ta tự hiểu đi ra vườn ngồi. Lúc này anh mới nói: “Đêm mẹ Diệp Mông tự sát, trên xe bà ấy có một người đàn ông, chính là Vương Hưng Sinh. Nhưng chuyện này tôi không muốn để Diệp Mông biết, vì tối hôm đó Vương Hưng Sinh và mẹ Diệp Mông đã làm chuyện ấy trên xe.”

Lương Vận An sửng sốt: “Anh thấy sao?”

“Ừm.” Lý Cận Dữ cúi đầu nói.

Anh cong lưng, khuỷu tay đặt lên đùi, vùi đầu xuống, một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Chính xác hơn thì là tôi và anh trai đều nhìn thấy. Sau khi biết mẹ cô ấy chết, anh tôi không chịu báo cảnh sát, tôi không dám nói chuyện mình đã thấy, nên lúc đó chỉ khai rằng  trong xe có một người đàn ông. Sau đó tôi thấy Vương Hưng Sinh xuất hiện trong nhà mình, sợ mẹ sẽ gặp rắc rối nên tôi nghe lời anh trai, đến đồn cảnh sát sửa khẩu cung.”

“Cảnh sát lúc đó chắc vui lắm.” Lương Vận An hừ một tiếng: “Bọn họ chỉ mong kết thúc án cho sớm mà thôi.”

Lý Cận Dữ dường như không nghe thấy: “Mấy ngày nay tôi đọc đi đọc lại cuốn sách lậu này, bỗng dưng phát hiện ra một vấn đề, những triết lý được đề cập trong cuốn sách đều hướng đến một tư tưởng – làm tan đi nỗi sợ hãi về cái chết. Đối với người bình thường mà nói, sau khi chết chính là địa ngục, nhưng đối với những người có tín ngưỡng này thì sau khi chết có thể sẽ được đến cánh cửa thiên đường. Giống như Châu Vũ, mẹ của Diệp Mông...và vô số những người đang chán ghét cuộc sống này, có khi nào đã tin vào lời tẩy não của “Dẫn Chân Đại Sư”, nên những ai đi theo tín ngưỡng này, cuối cùng đều sẽ bị bọn chúng dụ dỗ tự sát.”

Lương Vận An cảm thấy Lý Cận Dữ quá sức thông minh, anh ta nghe phân tích mà nổi cả da gà: “Thế còn Vương Hưng Sinh? Ông ta có tiền có quyền, chắc sẽ không bị “Dẫn Chân Đại Sư” tẩy não chứ. Hay là vụ án của Vương Hưng Sinh không liên quan đến “Dẫn Chân Đại Sư?”

“Không, vụ án của Vương Hưng Sinh còn kỳ lạ hơn. Như anh nói đây, ông ta có quyền có tiền, cũng không mắc bệnh trầm cảm, ông ta không có lý do nào để tự sát cả. Bây giờ đến cả camera cũng bị người ta cắt ghép, và cả chuyện ông ta mất tích nguyên ngày 17 nữa, tất cả những chuyện kỳ lạ này nói lên rằng ông ta không chỉ đơn giản là tự sát. Tôi luôn cảm thấy, hình như Vương Hưng Sinh muốn nói với chúng ta điều gì đó.”

.........

Tối đó, Lương Vận An vội vã ra khỏi nhà Lý Cận Dữ. Hai hôm sau, anh ta gọi điện thoại cho anh, giọng nói rất kích động, khó kìm được cảm xúc: “Hôm qua chúng tôi phái một nhóm đến nhà Vương Hưng Sinh, trong nhà ông ta quả nhiên có cuốn sách lậu đó. Còn có một tin tốt muốn báo cho anh, vì hai vụ án này có nhiều điểm tương đồng nên chúng tôi sẽ xin điều tra lại vụ án của mẹ vợ anh.”

Lý Cận Dữ cúp điện thoại, đứng trong vườn, nhìn ánh sáng hắt trên cây thạch lựu. Trái tim thăng trầm bất định nhiều năm nay, ngay giây phút này như được uống một viên thuốc an thần.

Châu Vũ vẫn còn kinh hãi, chưa hoàn hồn sau mọi chuyện: “Cho nên, nếu tôi gia nhập vào “Môn” tức là tìm đến cái chết?”

Tuy rằng cuộc sống với cậu ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Châu Vũ cảm thấy mình có thể sống leo lắt đến bây giờ cũng không dễ dàng gì. 

Lý Cận Dữ dựa vào cửa, cúi đầu nhìn cậu ta, rồi lại nhìn lên cây thạch lựu, chậm rãi nói: “Theo nhận định trước mắt thì là thế, nhưng bất luận thế nào cũng phải gặp được vị “Dẫn Chân Đại Sư” kia đã. Cảm ơn chị gái đi, nếu không có cô ấy, chắc giờ cậu đã bị “Dẫn Chân Đại Sư” tẩy não rồi.”

*

Thứ năm, Hạn Hải Lan Can tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, nghe nói là Lý Lăng Bạch muốn tổ chức buổi đấu giá này để bù đắp cho vụ “Trường Chung Đỉnh” thất bại. Nghe nói cả Lý Trường Tân và Lý Cận Dữ cũng sẽ tham gia.

Buổi sáng, vừa vào văn phòng, Thai Minh Tiêu đã vứt giấy mời lên bàn Diệp Mông: “Đấu giá từ thiện, Lý Lăng Bạch muốn cứu vãn danh tiếng đây mà.”

Diệp Mông lười biếng dựa ra sau ghế, lật tờ giấy mời lên: “Tôi rất tò mò, nhà họ Lý rốt cuộc giàu đến mức nào? Năm ngoái đã mở đến ba buổi đấu giá từ thiện trong vòng một năm, bây giờ kinh doanh đồ cổ giàu đến thế sao?”

Thai Minh Tiêu ngồi lên bàn cô: “So sánh cho cô dễ hiểu nhé, nhà tôi và Câu Khải cộng lại còn chưa bằng một nửa nhà Lý Cận Dữ. Lý Trường Tân có ¼ dòng máu Anh, ông ta còn nho nhã, lịch thiệp hơn Oliver gấp mấy lần. Đã sắp 80 rồi mà vẫn phong độ ngời ngời.”

“Tôi hỏi là kinh doanh đồ cổ giàu lắm sao? Liên quan gì huyết thống ở đây?” Diệp Mông cười nhìn anh ta.

Thai Minh Tiêu thở dài: “Cô tưởng là đồ cổ Trung Quốc đều nằm ở Trung Quốc hết chắc? Có nhiều món đồ giá trị lớn từ lâu đã lưu lạc sang nước ngoài, hơn nữa ở nước ta nó là bảo vật quốc gia, nhưng phải đóng góp vào kho bạc nhà nước, còn đồ nằm trong tay người nước ngoài mới thật sự là những bảo vật được có quyền sở hữu riêng hẳn hoi. Cho nên bọn họ kinh doanh được là nhờ gia thế của Lý Trường Tân.”

“.............”

Thai Minh Tiêu lại nói: “Tôi nghe nói, tối nay nhà họ Lý sẽ đại chiến. Lý Lăng Bạch muốn lấy cổ phần trong tay Lý Trường Tân, nhưng tất cả cổ phần của Lý Trường Tân đều giao lại cho con trai cả, Lý Lăng Bạch không nhận được đồng nào. 10% cổ phần còn lại, cô đoán xem là giao cho ai?”

Tim Diệp Mông bỗng khựng lại.

“Là Lý Cận Dữ đó, từ nay về sau, cậu ta chính là thiếu gia giàu nhất Bắc Kinh rồi.” Thai Minh Tiêu cảm thán.

“Thiếu gia giàu có nhất mà chỉ nắm chừng ấy cổ phần thôi sao.”

Thai Minh Tiêu tỏ vẻ cô đúng là không hiểu gì: “Chị gái à, vào cái tuổi này của chúng ta thì đa số những cô dì chú bác đều còn đó, dù có tiếp quản công ty của gia đình đi nữa thì còn bao nhiêu người vẫn đứng xếp hàng ra đấy. Để được chính ông mình giao lại cổ phần cho đã ít, lại còn là ông ngoại giao cổ phần cho cháu ngoại thì còn ít hơn.”

Thai Minh Tiêu vỗ đầu, mắt sáng lên: “Tôi phải bảo Ương Ương nắm chặt con mồi này mới được.”

Tai Diệp Mông căng lên: “Ương Ương gì?”

“Thai Ương Ương, em gái tôi. Nếu không phải hồi đó tôi không chịu để em gái yêu sớm nên đi phá đám thì giờ hai người họ đã thành đôi từ lâu rồi. Vì chuyện này mà Lý Cận Dữ ghi thù tôi đến tận mấy năm đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi