THÂM UYÊN NỮ THẦN (VỰC SÂU NỮ THẦN)

Dụ Sân đã không biết những thứ này, hắn đương nhiên cũng sẽ không nói lân thứ hai.

Hai người cùng nhau về nhà, vừa đúng lúc vào thời gian phát sóng trực tiếp cố định hàng ngày của Dụ Sân. Cô nhìn danh sách khách quý một cái, phát hiện đứng thứ nhất thứ hai bảng đợt trước không thấy nữa, nhất là gã miệng tiện Lý Phần kia, như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Nhưng những anti fan cố tình gây chuyện không thể nào khóa tài khoản hết được, vẫn còn không ít kẻ đang nhảy nhót, thậm chí có kẻ dẫn tiết tấu.

[Streammer này lừa tiền, anh em đừng tặng thưởng nữa.]

[Có tôi làm chứng, trước kia mấy người đứng đầu đứng thứ hai bảng thêm wechat cô ta cũng không đồng ý, nhưng cô ta lại ở bên một người qua đường. Nhìn thì trong sáng thuần khiết, ai mà biết được đây là thứ hàng gì chứ.]

[Dù sao tặng quà cho cô ta cũng không thể làm bạn trai, không bằng đừng tặng nữa.]

Fan của Dụ Sân nhìn thấy tức sôi máu, hai bên lao vào chửi nhau.

Mà lúc này, gã miệng tiện Lý Phần và mấy tên khác được thả ra.

Lý Phần đứng nhất bảng, không lẽ trước kia vì hắn nói bậy nên bị cấm ngôn, căn bản không hề liên quan đến bối cảnh của Dụ Sân? Nhìn thấy anti fan đang bất bình thay gã, trong lòng gã vui mừng, muốn tiếp tục quấn lấy mắng mỏ Dụ Sân, muốn đòi lại thể diện.

Phòng phát sóng bỗng lóe lên một con rồng màu vàng kim, người dùng có cấp bậc đế vương có tên gọi [Kẻ nào chọc kẻ nấy chết] vào phòng phát sóng.

Đại lão cấp bậc đế vương rất có tiền, nhưng hắn ngay đến huy hiệu của Dụ Sân cũng không có, vừa nhìn là biết đại lão vào nhầm phòng phát sóng.

Đám anti fan muốn xúi giục đại lão đốt tiền này, nói xấu nữ streammer, một tràng tặng thưởng đã nổ tung.

[Kẻ nào chọc kẻ nấy chết tặng thưởng một chiếc máy bayx1]

[Kẻ nào chọc kẻ nấy chết tặng thưởng một chiếc máy bayx1]

[Kẻ nào chọc kẻ nấy chết tặng thưởng một chiếc máy bayx1] liên kích x100

Như quần chúng đã biết, một chiếc máy bay ở Miêu Vĩ có giá một vạn hai ngàn, vị đại lão này một lời không nói, trực tiếp đập 666 chiếc máy bay, đạt tới mức tiêu phí cực hạn.

Cuối cùng cũng có người không thể tưởng tượng nổi nói: “Ôi trời ơi, lần đầu nhìn thấy, một lần tặng thưởng 800 vạn!”

Không chỉ phòng phát sóng của Dụ Sân nổ tung, mà cả Miêu Vĩ cũng nổ tung luôn.

Thường Liên vốn đang ở nhà uống trà, chuẩn bị đi tắm, không ngờ nhận được cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh gọi lại.

“Cái gì? Có người tiêu phí đạt đến cực hạn.”

Thường Liên vừa nhìn một cái suýt nữa phun ra.

Đây, đây không phải tài khoản cả vị kia sao? Tối qua đột nhiên bảo hắn mở tài khoản, trong lòng Thường Liên nghĩ lẽ nào ông chủ muốn khảo sát Miêu Vĩ bọn họ, Thường Liên lập tức tạo cho hắn một tài khoản có cấp độ cao nhất, mở cấp bậc đế vương VIP, không ngờ hôm nay ông chủ lại tạo ra tin tức bùng nổ thế này, trực tiếp ra tay tặng thưởng 800 vạn.

Thường Liên nhìn một cái, streammer quả nhiên là nữ thần điều hương.

Thường Liên đỡ trán, nếu không phải tiêu phí đến cực hạn, có lẽ ông chủ sẽ không dừng lại.

Mắt thấy đại lão [Kẻ nào chọc kẻ nấy chết] đặt tên đơn giản thô bạo, một lần tặng thưởng liền vượt qua gã Lý Phần kia, trực tiếp vọt lên đầu bảng của Dụ Sân, Lý Phân ngu người.

8,800 vạn! Kẻ này bị điên rồi sao.

Nghĩ tới trước kia vắn chỉ vì 20 vạn mà kiêu căng, hiện giờ Lý Phần thấy mặt hắn nóng rát vô cùng, đây chẳng phải là trực tiếp đánh vào mặt hắn sao!

Cả phòng phát sóng trực tiếp yên lặng như gà, ngay cả 666 cũng không dám load.

Đại lão lại đánh chữ ra.

[Người của tôi, không cần các người tặng thưởng. Kẻ nào hắc một câu, kẻ đó cút ra khỏi Miêu Vĩ, bây giờ tôi chính là đầu bảng.]

Thao tác này khiến điện thoại của anti fan bị dọa rơi xuống đất.

Cố ý hắn gõ xong câu này, giống như xác nhận lời hắn nói tài khoản của gã Lý Phần lại bị khóa lại.

Mặt Lý Phần đỏ lựng lên, cảm giác giống như hắn bị lôi ra chạy xung quanh một vòng? Khiến gã cảm nhận được sâu sắc thế nào là khác biệt.

Trong phòng phát sóng của Dụ Sân có không ít các cô gái, lúc này đồng loạt “Oa”một tiếng.

Ý nghĩa của câu [Kẻ nào chọc kẻ nấy chết] chính là nhằm vào phòng phát sóng của Dụ Sân? Kẻ nào dám phun Dụ Sân nữa, trực tiếp bị khóa tài khoản.

Người này quá điên cuồng rồi, nhưng thực lực người ta quá cứng, lần đầu tiên anti fan bị vả mặt khó coi như vậy, toàn bộ đều chạy khỏi phòng phát sóng của Dụ Sân.

Còn lại đều là fan chân ái.

[Đại lão là bạn trai của Hương Hương sao?]

[Đại lão đẹp trai quá, rõ là man.]

[huhuhu tôi cũng muốn có bạn trai như đại lão, muốn có bạn gái như tiên nữ Hương Hương.]

[Lầu trên rốt cuộc là nam hay nữ?]

……………

Dụ Sân ngây người hồi lâu, hắn rời đi quá lâu, mãi cho tới hôm nay, cô mới nhớ đến cuộc sống có Bách Chính bên cạnh.

Hắn không nhìn nổi cô chịu một chút uất ức, giống như từng dạy dỗ Triệu Thi Văn, nháo tới long trời nở đất cũng muốn bảo vệ cô.

Hắn ngông cuồng tự đại, nhưng lại dè dặt từng chút vây quanh cô.

Hồi lâu, cô mới làm động tác bắn tim lên màn hình.

“Cảm ơn bạn trai.”

Đây là lần đầu tiên từ khí phát sóng trực tiếp đến nay Dụ Sân làm ra động tác ngọt ngào như vậy.

Đạn mạc một đám người tru tréo lên đây là tiểu thần tiên ngọt ngào gì chứ tôi muốn đi chết luôn đây.

Người đàn ông ngoài màn hình, cũng cảm thấy trái tim mình như bị người ta nhéo một cái, nhịn không được nở nụ cười.

*

Thường Liên vốn sợ theo cách chơi này của gia chủ nhà họ Từ, chỉ sợ Miêu Vị của bọn họ sắp phải đóng cửa, nhưng sự thực chứng minh không có chuyện đó, Bách Chính chỉ khóa tài khoản của gã miệng không sạch sẽ Lý Phần kia, còn nhwunxg người khác cũng khôngảnh hưởng gì.

Cách một đường dây mạng, con người vốn không kiêng nể gì, nhưng tồn tại gã khiến một số người biết, cho dù nói linh tinh ở trên mạng cũng sẽ bị thu thập, anti fan cũng không dám nhảy nhót nữa. Ngược lại số tài khoản đăng ký càng ngày càng nhiều, vừa nghe nói mới phát hiện, người ta là đến xem sứ giả bảo hộ thần tiên.

Tính đi tính lại, chuyện này xảy ra không những không bị lỗ mà còn kiếm được thêm, Thương Liên cũng thở phào một hơi.

Miêu Vĩ được bảo toàn, vậy chức giám đốc của ông ta cũng ổn định rồi.

Người nhà họ Từ đúng là biết chơi thật, Từ Ngạo Thần năm đó cũng chẳng biết chơi như Bách Chính.

Đợi đã….Nếu ông ta không nhớ lầm, cả đời Từ Ngạo Thần còn chưa kết hôn đâu?

Vậy gia chủ từ đâu tới?

Mùa hạ tháng sáu, thành phố T.

Giấc ngủ của Mục Mộng Nghi không được tốt, trong mơ thấy sức khỏe của Bách Thiên khấu càng ngày càng tệ đi, bị bệnh nặng giày vò.

Cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, bà ta trông thấy Từ Ngạo Thần năm đó.

Ông ta mặc một bộ tây trang trang trọng, ăn nói thận trọng, ngay tới sợ tóc cũng được sửa sang gọn gàng, giống như một quý công tử ưu nhã.

Ông ta không thích cười, nhưng trước mặt bà ta, lại có mấy phần ý cười quyến luyến.

Lúc Mục Mộng Nghi mới được nhận về, đường đường là chủ nhân nhà họ Từ, yêu chiều em gái tới mức tự tay mình làm diều giấy.

Mục Mộng Nghi tỉnh dậy, hốt hoảng một trận, lúc này mới nghĩ tới bà ta đã từng yêu thương tôn trọng ông ta.

Bên cạnh truyền tới loạt tiếng ho không ngừng, bà ta vội vã đi qua, vỗ vỗ lưng Bách Thiên Khấu.

Bách Thiên Khấu nói: “Xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc rồi.”

Mục Mộng Nghi vội vàng xua tay, ôm lấy ông: “Có thể chăm sóc anh em rất vui vẻ.”

Bách Thiên Khấu đã bước vào tuổi trung niên sắc mặt dịu dàng, trong mắt đều là thương tiếc và tình yêu, sờ lên gò má bà ta. Nhưng ai biết được, Bách Thiên Khấu chống đỡ hơn ba năm, sắp trụ không nổi nữa.

Vì ở cùng vợ mình, mà ông giả bộ như không sao, không tới bệnh viện, bệnh này có hóa trị cũng không tác dụng gì.

Tới mùa nóng nhất của thành phố T, Bách Thiên Khấu lại nôn ra một ngụm máu, sau khi được đưa vào phòng phẫu thuật cứu chữa, bác sỹ đi ra lắc đầu.

Nhiều nhất chỉ sống thêm được một tháng.

Mục Mộng Nghi che kín miệng, nước mắt như mưa.

Bách Thiên Khấu không sợ chết, nhưng ông sợ Nghi phu nhân khóc, dỗ dành mãi với dỗ được bà ta. Nhưng ông bị bệnh quấn người, đã hấp hối sắp chết.

Lúc viết di chúc, cuối cùng ông cũng liên lạc với Mục Nguyên và Bách Chính.

Đương nhiên, ông vẫn chưa quên cô bé ngoan ngoãn đáng yêu kia.

Dụ Sân không ngờ, Bách Thiên Khấu muốn gặp mình.

Bách Chính đưa cô về thành phố T, cả quãng đường đều rất yên lặng, sợ dọa đến cô, hắn miễn cưỡng nhếch môi lên cười với cô một cái.

“Em có thể hiểu được, em sẽ không sợ đâu, Bách Chính, em biết anh khó chịu, không cần phải cười.”

Hắn nói: “Muốn đi không? Nếu em không muốn đi vào thì có thể ở bên ngoài chơi một lát.”

Dù sao thì thân thế của hắn rất mẫn cảm, hắn sợ người phụ nữ Mục Mộng Nghi kia phát điên, dọa tới Dụ Sân. Hắn sớm đã không còn oán Bách Thiên Khấu toàn tâm toàn ý yêu thương Mục Mộng Nghi nữa rồi, tới khi hắn có Dụ Sân mới hiểu ra, đúng là nửa phần uất ức cũng không muốn để người trong lòng chịu.”

“Không sao, em có thể.” Dụ Sân khẳng định gật đầu, “Em muốn nói cho chú Bách biết, em sẽ chăm sóc anh.”

Khó chịu trong lòng hắn được câu nói này quét sạch, nhẹ nhàng gõ lên trán cô.

Mục Nguyên ở bên cạnh bọn họ, Bách Chính đứng giữa hai người, tách Dụ Sân với hắn ta ra. Mục Nguyên chỉ nhìn bọn họ một cái, trong miệng đắng ngắt.

Mục Mộng Nghi đẩy cửa ra, tầm mắt của bà ta lướt qua Bách Chính một cách vội vàng, dừng trên người Dụ Sân, ánh mắt phức tạp, cũng may là không có ác ý gì.

“Dụ tiểu thư, tiên sinh nhà tôi muốn gặp cháu.”

Dụ Sân gật đầu đi vào.

Người đàn ông trung niên ga lăng hòa ái nằm trên giường: “Đứa trẻ ngoan, không cần sợ, ta chỉ muốn nói với cháu vài câu.”

Bách Thiên Khấu vẫn luôn nghe nói tới cô, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Cô còn xinh đẹp hơn Mục Mộng Nghi hồi còn trẻ, mắt sáng lấp lánh, sạch sẽ như nước nguồn, trắng đen rõ ràng. Bách Thiên Khấu nhìn vậy  trái tim cũng mềm xuống.

Đối với cô gái nhỏ yếu ớt mềm mại, ông như đang nhớ về điều gì đó, ngữ khí nhu hòa hơn: “Khi còn nhỏ A Chính sống không được tốt, năm nó sáu tuổi vẫn rất mềm lòng, ôm một con mèo lang thang gần chết về nhà, nhưng mọi người đều cho rằng nó giày vò con mèo thành như vậy, nghị luận bàn tán sau lưng nó. Từ đó về sau, nó rất ít biểu hiện ra tâm ý dịu dàng mềm mỏng, nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nó có dũng khí thích một thứ gì đó. Đến nay ta may mắn gặp được trân bảo hắn thích cả đời, Dụ tiểu thư, rất vui được gặp cháu. Đứa trẻ này cố chấp, ngoan cường nhưng một chút cũng không xấu, nếu như tương lai có người bàn tán không hay về nó, xin cháu hãy bao dung một chút”

Nói ra những lời này, cũng có ý tứ muốn cô thông cảm cho thân thế của Bách Chính.

Dụ Sân gật đầu.

“Chú yên tâm đi, sau này cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Tuy vẻ mặt Bách Thiên Khấu tiều tụy, nhưng tinh thần khá tốt, ông nói: “Ta rất cảm ơn cháu, bằng lòng tiếp nhận Bách Chính, ta và Mộng Nghi vẫn luôn đối xử với nó không tốt, nó cô đơn trưởng thành bằng này, ta rất vui mừng, có một ngày có người toàn tâm toàn ý yêu thương nó.”

Hai người lại nói thêm vài câu, Bách Thiên Khấu gọi cả Bách Chính lẫn Mục Nguyên cùng vào.

Những thiếu niên ngày nào giờ đã trở thành người đàn ông đội trời đạp đất, Bách Thiên Khấu vừa cảm khái lại thấy vui mừng.

Bách Thiên Khấu nhìn đến máy trợ thính trên tai Bách Chính, thở dài một tiếng.

Bách Chính kéo Dụ Sân đến bên cạnh, thấy khuôn mặt cô gái phớt hồng mềm mại, có lẽ cuộc nói chuyện cũng khá vui vẻ, hắn liền yên tâm rồi.

Bách Thiên Khấu cười nói: “Tiểu tử thối, còn chưa thấy con quan tâm ta như thế bao giờ.”

Bách Chính nói: “Ông sống lâu thêm mấy năm, mới đợi được ngày đó.”

Bách Thiên Khấu nhìn Mục Nguyên: “A Nguyên, cháu vẫn luôn là đứa trẻ lương thiện, cô cháu dạy dỗ thật tốt, dượng vô cùng vui mừng, nhưng từ đây về sau hi vọng cháu dũng cảm hơn một chút. Di chúc ta đã viết xong rồi, chia làm ba phần, một phần giữ lại cho cô cháu, một phần cho cháu, một phần cho A Chính. Sau khi ta đi rồi, làm phiền cháu hãy chăm sóc tốt cho cô nhé.”

Vẻ mặt Mục Nguyên bi thương, gật đầu đáp ứng.

Mặt Bách Chính chẳng có biểu cảm gì.

Bách Thiên Khấu lại nói hắn, đùa rằng: “A Chính, ta biết con không để tài sản nhà họ Bách vào mắt, nhưng tốt xấu gì cũng làm ra vẻ một chút chứ. Ta cũng không miễn cưỡng con chăm sóc Mộng Nghi, con không thể làm bộ vui vẻ khi nhận được khối di sản khổng lồ à?”

“Ông còn chưa chết.”

Được, tên nhóc này là một hũ nút cứng nhắc, nói gì cũng vô dụng, càng là người cực đoan, nhìn sống chết so với cái gì cũng chấp nhất hơn cả.

“Ta là một người chồng tốt, một ông chủ tốt, cũng là một người dượng tốt, nhưng ta rất xin lỗi, A Chính, ta không phải người cha tốt. Ta vốn muốn nói, nếu như có kiếp sau, ta muốn trở thành người cha tốt của con, bây giờ nghĩ lại, vẫn nên thôi đi, con xứng đáng có được cuộc đời tốt hơn, tốt nhất đừng gặp phải cha mẹ như ta và Mộng Nghi.”

Cổ họng Bách Chính khẽ động.

“Các con, sau này hãy sống thật tốt, gặp khó khăn không được buông tay, có chuyện không thuận lợi cũng hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ. Ta không thể làm gì cho các con, cũng chẳng phải là tấm gương tốt, duy nhất chỉ mong các con vui vẻ.”

Mục Mộng Nghi nhìn vào trong một cái, mắt toàn là nước mắt.

Bà ta không không nghe nổi di ngôn của chồng mình, Bách Thiên Khấu cũng không nói thêm nữa. Mục Nguyên đi ra ngoài trước, Bách Chính vẫn đứng yên chỗ cũ, Bách Thiên Khấu khựng lại: “A Chính, đàn ông một chút đi.”

Bách Chính đi qua, đập nắm tay với ông.

Lúc Bách Chính rời đi, nghe thấy người đằng sau nói.

“Con trai, huyết mạch cũng không phải ràng buộc duy nhất trên thế gian này.”

Bách Chính rũ mắt: “Con biết rồi, ba.”

Bách Thiên Khấu ngây người, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Lúc đứa trẻ này ra đời, là ông ngày đêm trông coi trong phòng trẻ, cũng từng dạy Bách Chính nhận chữ đếm số lúc còn thơ bé.

Mãi đến khi Bách Chính không gần gũi với ông nữa.

Ai cũng không phải trời sinh đã là một người ba, ông cũng không xứng với tiếng ba này.

Nhưng đứa nhỏ lúc thơ bé có thể ôm con mèo hoang trở về, còn khoan dung hơn tưởng tượng của tất cả mọi người bọn họ.

*

Đã về thành phố T, trường đại học cũng nghỉ hè, Dụ Sân không quay lại thành phố S nữa.

Cô nhịn không được trộm nhìn Bách Chính, thực sợ người đàn ông này sẽ khóc nhè.

Bách Chính che khuôn mặt mềm mềm của cô lại: “Ánh mắt của em là gì đấy?”

“Em sợ anh khổ sở mà.”

Bách Chính cười nói: “Không khổ sở, nhìn thoảng ra là tốt rồi. Nghĩ kỹ lại thì ông ấy cũng không lỗ.”

Cô gái chớp mắt, giọng nói mềm nhẹ: “Không lỗ?”

Dưới ngón tay hắn, gò má của cô gái bị nhéo thành một dấu màu đỏ hồng, hắn đau lòng muốn chết, lại nhẹ nhàng xoa xoa, sao cô gái lại non mềm thế chứ? Rõ ràng hắn chẳng dùng sức tí nào.

“So với Từ Ngạo Thần, không có được tình yêu của Mục Mộng Nghi, cuối cùng nuốt súng mà chết. Lão già này không chỉ sống thêm hơn hai mươi năm, còn cùng người phụ nữ kia trải qua một đời. Đã là không tệ rồi.”

Lần đầu tiên Dụ Sân nghe thấy cách nói này, cái kiểu cái không.

Tư duy biến thái đúng là khó hiểu.

Hắn cười lên: “Ừ, không lỗ.”

Giống hắn và cô, có được tình yêu của cô một ngày, lập tức chết đi cũng coi như được hời.

Mới nghĩ vậy, thì nhìn thấy Mục Nguyên đuổi theo.

So với ôn nhuận ba năm trước, mắt mày hắn mở rộng hơn mấy phần. Rất anh tuấn, không kém hơn so với Bách Chính.

Bách Chính rũ mắt, kéo cô gái ra sau lưng, lúc này mới nhếch mí mắt lên nhìn Mục Nguyên.

“Có việc thì nói, không có thì cút.”

Eo bị người ta véo một cái.

Bách Chính nắm lấy bàn tay nhỏ, cuối cùng cũng không nói lời ác độc nữa.

Mục Nguyên không dám nhìn Dụ Sân trong lòng hắn, chỉ nói: “Phần tài sản kia của dượng tôi không cần, sau này tôi sẽ đưa hết cho cậu hoặc Nghi phu nhân, hi vọng cậu trông coi tài sản của dượng thật tốt.”

Hắn ta ngược lại cũng chẳng thay đổi gì, thanh cao chính trực vô cùng, giống hệt như Mục Mộng Nghi hồi còn trẻ.

Đáng tiếc, cuối cùng Bách Chính vẫn giống Từ Ngạo Thần hơn. Sự khác biệt lớn nhất giữa Bách Chính và Mục Nguyên,  Mục Nguyên là người yêu thiên hạ, mà Bách Chính hắn chỉ nhìn thấy một mình Dụ Sân, người trong thiên hạ chết sạch, hắn cũng muốn Dụ Sân sống thật tốt.

Bách Chính cười trào phúng: “Được rồi đi, lão Bách cho anh, anh nhận là được, phần của tôi cũng cho anh luôn, coi như quà cảm ơn.”

“Quà cảm ơn gì?”

Cô gái trong lòng dùng một đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Trong lòng Bách Chính vừa dịu dàng lại tràn đầy thương tiếc.

“Ngụy quân tử, mãi vẫn chưa nói, cảm ơn anh năm đó tới Liên Thủy thăm tôi.”

Trong cảnh hoang tàn ngập mắt, vô ý cứu được Dụ Sân.

Phần tình này, so với cứu mạng hắn còn trân quý hơn, hắn trả thay Dụ Sân.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bách Thiên Khấu: Mấy đứa là có chuyện gì, di sản của ta đẩy tới đẩy lui, ta không cần mặt mũi à!

Ôm lấy tim, cũng may đều không phải ruột thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi