Ánh mắt Trưởng Tôn Lương sắc bén, dù lúc trước đấu trận Vương giả đỉnh cao với Lăng Hàn thì gã chưa từng chật vật như vậy.
Không phải vì Tiêu Thắng mạnh hơn Lăng Hàn mà bởi vì đối phương vô sỉ lợi dụng lời hứa của gã.
Đây là một Vương giả, nhưng càng như kiêu hùng, chỉ cầu đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiêu Thắng vỗ tay cười nói:
- Ta phải công nhận là Trưởng Tôn huynh có chút thực lực, ta cứ nghĩ huynh không đỡ nổi ba chiêu nhưng sự thật khiến ta giật mình.
Nghe câu đó mọi người rất tức giận.
Nếu không phải thánh tử đại nhân nói nhường ngươi ba chiêu thì sao có thể rơi vào thế yếu?
Nhưng mọi người không thể không thừa nhận Tiêu Thắng đúng là rất mạnh, dù Trưởng Tôn Lương nhường ba chiêu cũng không đến mức như vậy.
Tiêu Thắng cười nói:
- Nhưng Trưởng Tôn huynh, vị trí đệ nhất thế hệ trẻ này huynh ngồi lâu rồi, đã tới lúc nên nhường lại!
Tiêu Thắng lao lên, gã đã phục hồi đến trạng thái cao nhất. Trưởng Tôn Lương bị thương, Tiêu Thắng muốn lợi dụng cơ hội này hạ gục đối phương.
Cuộc chiến của hai Vương giả trẻ cũng là cuộc chiến giành địa thế của Hắc Nguyệt giáo và Tiêu gia, ai thắng thì người đó chiếm đại thế.
Trưởng Tôn Lương biết điều đó, gã cưỡng ép đè vết thương xuống đánh với đối phương.
Lúc này có thể nhìn ra Trưởng Tôn LC đại, dù bị thương thì sức chiến đấu vẫn vô cùng cuồng bạo, không hề yếu thế đánh với Tiêu Thắng, thể hiện ra cái danh Vương giả không phải tùy tiện được phong.
Lăng Hàn cau mày.
Nguy rồi, cực kỳ tồi tệ.
Trưởng Tôn Lương vốn bị tổn thương thần hồn, giờ liên tục bị đánh ba đại chiêu, sức chiến đấu nên giảm mới đúng. Nhưng hiện tại sức chiến đấu của Trưởng Tôn Lương dường như trở lại trạng thái cao nhất, đây là vì nguyên nhân gì?
Chắc là dùng bí pháp nào đó cưỡng ép dằn vết thương xuống.
Nếu Trưởng Tôn Lương không thể chiến thắng Tiêu Thắng trong thời gian ngắn, hiệu lực bí pháp qua đi thì gã chẳng những trở về nguyên hình, thương càng thêm thương, trạng thái càng tệ.
Sử dụng bí thuật như vậy làm sao không trả giá được?
Lăng Hàn nhìn ra được thì các đại nhân vật Hắc Nguyệt giáo cũng xem thấu, bọn họ lộ vẻ lo âu. Nếu Trưởng Tôn Lương có thể đại phát thần uy, mấy chiêu hạ gục Tiêu Thắng thì không có vấn đề gì.
Nhưng Tiêu Thắng quá mạnh, hoàn toàn không kém gì Trưởng Tôn Lương, hai người quyết đấu ở trạng thái mạnh nhất, khó nói ai thắng ai thua, muốn đấu ra thắng thua trong vòng mấy chiêu?
Dù Trưởng Tôn Lương sử dụng liều mạng đại chiêu, chẳng lẽ đối phương cứ phải đỡ sao?
Nguy thật!
Tiêu Đông vuốt râu mỉm cười, lão, Tiêu gia, chờ đợi ngày này đã thật lâu.
Lúc trước Hắc Nguyệt giáo ra một Vương giả khiến mấy thế lực nhị tinh xung quanh lo sợ, tuy mọi người đều dưới quyền của Phó gia nhưng Phó gia chưa bao giờ có quy định bắt bọn họ chung sống hòa bình.
Trong Tiên Vực chiến trường là luật vĩnh hằng không thay đổi.
Để Trưởng Tôn Lương lớn lên, không nói đột phá Tiên Phủ, với tư thái Vương giả của gã dư sức càn quét Phân Hồn, thế thì Tiêu gia sẽ nguy hiểm.
May mắn bọn họ cũng ra Tiêu Thắng.
Đến nay Tiêu Thắng chưa đầy hai vạn tuổi, thể hiện thiên phú cường đại thì được bị Tiêu gia bí mật bồi dưỡng, mãi đến bây giờ lên đỉnh Sáng Thế cảnh mới xuất thế, trận chiến đầu tiên là với Trưởng Tôn Lương.
Tiêu Thắng là người mới, không chịu áp lực, thua là bình thường. Nếu Tiêu Thắng thắng thì gã sẽ lấy đi vị trí của Trưởng Tôn Lương, trở thành thiên kiêu mạnh nhất đương thời.
Tiêu gia... sẽ mạnh mẽ nổi lên!
Tiêu Đông thầm cười như điên, Hắc Nguyệt giáo gì, phi!
Trưởng Tôn Lương cố gắng thăng hoa sức chiến đấu nhưng lòng có dư mà sức không đủ. Trưởng Tôn Lương vốn bị thương, gã cưỡng ép đè vết tương chiến đấu đã miễn cưỡng làm sao từ cơ sở tăng lên sức chiến đấu được nữa?
Không thể nào!
Trưởng Tôn Lương càng chiến càng thấy không ổn, đã bị Tiêu Thắng đè đầu đánh không có sức đánh lại.
Cuối cùng Trưởng Tôn Lương hộc máu, đó là thời hạn bí pháp đã qua, gã không kiểm soát vết thương được nữa.
Bùm!
Tiêu Thắng đấm một cú, lưỡi dao lửa bắn ra từ nắm tay của gã cắm phập vào vai trái Trưởng Tôn Lương, xuyên thấu qua. Đây là quy tắc biến thành, tràn ngập lực phá hoại. Trưởng Tôn Lương đau đớn không chịu nổi.
Hắc Nguyệt giáo chủ siết chặt hai nắm tay. Tiêu Thắng không có hành động gì muốn giết người, Tiêu Đông ở ngay bên cạnh nên Hắc Nguyệt giáo chủ cố nén xúc động ra tay.
Trận này đã thua, không thể thua luôn người.
- Ha ha ha ha, đây chính là đệ nhất nhân thế hệ trẻ sao?
Tiêu Thắng dùng hỏa nhẫn hất Trưởng Tôn Lương lên, khinh thường nói:
- Đừng chọc ta cười, không mạnh hơn phế vật bao nhiêu. Từ hôm nay trở đi ta mới là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, Vương giả duy nhất!
Tiêu Thắng ném Trưởng Tôn Lương ra ngoài, kiêu ngạo cười, tràn đầy ngông cuồng, cực kỳ huênh hoang.
- Trưởng Tôn Lương, sau này gặp ta phải đi đường vòng, nếu không thấy ngươi một lần đánh một lần, đánh tới khi nào ngươi gọi gia gia thì thôi!
Tiêu Thắng bễ nghễ người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo đáng đánh đòn:
- Như thế nào, các ngươi không phục sao? Không phục thì xuống đây chiến, miễn là Sáng Thế cảnh thì chấp các ngươi đến bao nhiêu người!
Mọi người tức xì khói, nhưng đối mặt Vương giả như vậy số người không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ dùng trận thế ngàn người, vạn người đánh bại Tiêu Thắng có ý nghĩa không?
Chỉ khiến người cười.
Lăng Hàn bước ra đón lấy Trưởng Tôn Lương, gật đầu nói:
- Yên tâm, giao cho ta.
Trưởng Tôn Lương đè cổ tay Lăng Hàn, phun ngụm máu đen sau đó nói:
- Cẩn thận, thực lực của người đó tuyệt đối không thua ta.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Trưởng Tôn huynh không phát hiện ta đột phá sao?
Mợ ơi, đúng thật!
Trưởng Tôn Lương ngây người, vì Lăng Hàn quá cường đại khiến người bản năng bỏ qua tu vi của hắn.
Trưởng Tôn Lương chợt nhận ra khi Lăng Hàn là Đại Thánh đã có thể đấu ngang tay với gã, giờ tên này bước vào Thánh Vương còn mạnh đến mức nào nữa?
Tuyệt đối là biến thái.
Mọi người cực kỳ áp lực, tức giận.
Tuy nơi này không phải mỗi người đều là giáo đồ của Hắc Nguyệt giáo, nhưng Thương Nguyệt thành hay Song Cực thành, tất cả thuộc quyền cai trị của Hắc Nguyệt giáo. Hắc Nguyệt giáo chịu nhục thì bọn họ vẻ vang gì?
Hơn nữa Tiêu Thắng thật khiến người hận.
Thứ nhất, ngươi thắng không vinh quang, lợi dụng Trưởng Tôn Lương nhường ba chiêu. Thứ hai, Trưởng Tôn Lương vốn bị thương, đánh bại Vương giả không ở trạng thái cao nhất có gì hay ho?
Ai có thể đứng ra, đánh cái tên kiêu ngạo này một trận đi!
Nhưng Trưởng Tôn Lương trong trạng thái đỉnh cao chỉ có thể đấu ngang ngửa với Tiêu Thắng, còn ai đánh thắng người này?
Cảm hứng mới