THẦN ĐẠO ĐAN TÔN

Phó Cao Vân suy nghĩ rất là chu đào, cũng không có sắp xếp cho ba người ở ba nơi, mà để cho bọn hắn ở cùng một chỗ.

Ba người Lăng Hàn vừa mới được sắp xếp đã nghe thấy tôi tớ báo lại, có người cầu kiến. Lăng Hàn ngẫm nghĩ, lại để tôi tớ dẫn ngươi tiến tới.

Đây là một nam tử mặc y phục màu xanh, trước kia ở Trà hội Lăng Hàn đã từng gặp, họ Triệu tên Bàng, tu vi Nhất Trảm đỉnh phong, cũng không cướp được danh ngạch tiến vào Tiềm Long bí cảnh.

- Lăng Hàn đúng không?

Hắn vừa đi vào đại sảnh, ánh mắt nhìn qua Lăng Hàn một chút, mang theo một tia khinh miệt.

- Ngươi là người tới sau, ngày mai không đi Tiềm Long bí cảnh, đem danh ngạch chuyển lại cho ta, ta cũng không để cho ngươi tổn thất không công. Hừ.

Hắn ném tới một cái giới chỉ không gian.

- bên trong có một vạn tinh thạch, đủ để đền bù cho ngươi.

Nói thật, một vạn tinh thạch quả thực là một khoản tiền lớn, thế nhưng mà so với danh ngạch Tiềm Long bí cảnh lại không đáng một xu.

Đã tới Trảm Trần, thọ nguyên vô hạn, muốn kiếm một chút tinh thạch còn không phải đơn giản sao?

Lăng Hàn cười ha hả, thu cheiesc nhẫn lại.

Triệu Bàng thấy thế, trên mặt ra vẻ quả nhiên là thế.

Trong mắt hắn, Lăng Hàn cũng không có bối cảnh gì, chỉ là được Phó Cao Vân coi trọng, nội tình không có. Người như vậy chỉ cần odoja một cái, cam đoan sẽo nghe lời.

Thấy không? còn chưa đợi hắn nói lời uy hiếp thì tiểu tử này đã phải nghe lời rồi.

Thực sự là nhát gan.

- Phần lễ hoan nghênh này ta thu, cút đi.

Lăng Hàn phủi phủi tay.

Cái gì?

Triệu Bàng sững sỡ, còn cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, sau đó hắn mới nói.

- Ngươi nói cái gì?

- Lăn, ngươi không hiểu sao?

Lăng Hàn mỉm cười.

- Đến đây, để ta dạy ngươi, trước tiên là để tay lên mặt đất, sau đó đầu lại chạm vào mặt đất, hai chân dùng sắc, như vậy là có thể tiến về phía trước. Dùng trí tuệ của ngươi, học cái này vẫn đủ hiểu chứ?

Triệu Bàng lập tức tức điên lên, ngươi cho rằng ta là kẻ đần sao? Ngay cả lăn cũng không hiểu? Hắn giận tím mặt, chỉ vào Lăng Hàn rồi quát.

- Ngươi không nên rượu mời không uống còn muốn uống rượu phạt.

- Nếu như hiện tại ngươi không lăn ta sẽ giúp ngươi lăn. Nhưng mà khi đó ngươi khó tránh khỏi phải chịu khổ.

Lăng Hàn phẩm trà, ung dung nói.

Triệu Bàng tức quá hóa cười, tên này quả thực đủ to gan, chẳng những không nghe lời hắn nói, không ngờ lại dám nuốt tinh thạch của hắn.

Không ngờ tiểu tử này dám làm vậy.

- Lăng Hàn, ngươi tự tin quá rồi.

hắn lạnh lùng nói.

- cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nghe theo ta sắp xếp, bằng không kết cục của ngươi nhất định sẽ vô cùng thảm.

Lăng Hàn mỉm cười.

- Ta cũng khuyên ngươi một câu, không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Làm càn.

Triệu Bàng cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay.

Nếu như đem Lăng Hàn đổi lại là Nữ hoàng, như vậy cho dù trong lòng Triệu Bàng có giận dữ cũng không dám ra tay. Ai bảo người ta có thể dùng một kích đã đánh bại Kim Chí Vũ. Ngay cả Nhị Trảm cũng bị đánh bại một cách đơn giản, Nhất Trảm như hắn càng không cần phải nói nhiều.

Chẳng lẽ Lăng Hàn cũng ngưu bức như vậy sao?

Lăng Hàn thở dài, người khác không nghe lời, lại thích chịu khổ, như vậy hắn cũng chỉ có thể chịu khổ một chút, vất vả chút, dạy bảo đối phương nên làm người thế nào.

Phanh, hắn tiện tay nắm cổ Triệu Bàng, nắm như là nắm một con gà vậy.

- Để ta giúp ngươi xéo đi vậy.

Lăng Hàn hất tay một cái, phanh, Triệu Bàng lập tức bị ném ra ngoài, theo quán tính lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.

Triệu Bàng một đường lăn tới cửa lớn, vừa vặn dừng lại trước cửa.

HẮn vừa thẹn vừa giận, lại còn có chút không cam lòng, nói:

- Ta... linh thạch của ta đâu?

Đã không thay ta làm việc, đương nhiên phải trả tinh thạch cho ta chứ?

- Tinh thạch gì vậy?

Lăng Hàn rất tùy ý hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ khiếp sợ.

- Chẳng lẽ ý ngươi nói lễ hoan nghênh của ngươi đối với ta? Ta nói này, tên ngươi là gì nhỉ?

Hắn nhìn Triệu Bàng, cũng không đợi đối phương mở miệng mà trực tiếp khoát tay nói:

- Được rồi, dù sao cũng không quá quan trọng. Ta nói ngươi cũng quá hẹp hòi, lễ hoan nghênh nào có chuyện cho đi còn thu lại chứ?

Nghênh con mẹ ngươi a.

Triệu Bàng cảm thấy ủy khuất sắp khóc, ngươi cầm tinh thạch của ta, ngươi lại ném ta lăn ra ngoài, đến bây giờ ngay cả tên của ta cũng không nhớ kỹ, ta oan a.

Hắn do dự nửa ngày, sau đó không kêu một tiếng mà quay người rời đi. Hắn khẳng định mình không đánh lại Lăng Hàn, nhưng mà một người không có bối cảnh như vậy cũng có thể bắt nạt Triệu Bàng hắn? Đối phương cho rằng Triệu gia chỉ để trang trí thôi sao?

Trở về tìm viện binh.

Lăng Hàn không thèm để ý, mặc kệ hắn có lấy số tinh thạch của đối phương hay không thì đối phương nhất định cũng không bổ qua cho Lăng Hàn. Như vậy một vạn tinh thạch này coi như là tiền thi đấu, cùng chơi với Triệu gia.

Bất quá, người có chủ ý với danh ngạch Tiềm Long bí cảnh không chỉ có một mình Triều Bàng a. Hơn nữa người bắt nạt Lăng Hàn không có bối cảnh cũng không chỉ có một người.

Còn chưa đuổi Triệu Bàng đi bao lâu lại có tôi tớ tới bẩm báo, có vị khách thứ hai tới.

Người tới tên là Phó Tuấn Vĩnh.

Họ Phó đương nhiên là người Phó gia, nhưng mà tộc nhân Phó gia quá nhiều, chi nhánh vô số. Phó Tuấn Vĩnh chỉ là người không quá được coi trọng ở nhất mạch này, không có khả năng nhận được danh ngạch tiến vào Tiềm Long bí cảnh từ gia tộc. Bởi vậy chỉ có thể dựa vào Phó Cao Vân mà thôi.

Thế nhưng thực lực của hắn không đủ, không đủ để cướp đoạt một trong năm danh ngạch kia, bởi vậy hắn mới tới tìm Lăng Hàn.

Nói tới nói lại cũng là cảm thấy Lăng Hàn dễ bắt nạt.

- Lăng huynh.

Phó Tuấn Vĩnh vừa vào cửa đã ôm quyền, nhiệt tình gọi một câu Lăng huynh. So với Triệu Bàng hắn còn biết làm người hơn nhiều.

Có giận dữ cũng không đánh vào khuôn mặt đang tươi cười, Lăng Hàn cũng cười cười, nói:

- Tuấn Vĩnh huynh.

Phó Tuấn Vĩnh không đề cập tới chuyện danh ngạch, nhưng lại nói Tiềm Long bí cảnh nguy hiểm vô cùng, quả thực là địa phương vô cùng khủng bố, chỉ cần ngươi đi vào là khó có thể đi ra được.

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Thực sự nguy hiểm như vậy sao?

- Còn không phải sao?

Phó Tuấn Vĩnh thấy thế không khỏi vui mừng, thừa cơ nói tiếp:

- Lăng huynh, ngươi xem như vậy đi, thực lực của ta có lẽ mạnh hơn ngươi một ít, hôn nữa gia tộc còn ban cho ta một ít bảo vật hộ thân. Không bằng để ta thay ngươi đi lần này. Ngươi yên tâm đi, mặc kệ ta có thu hoạch bao nhiêu, ngươi chín ta một. Ai bảo ta tâm đầu ý hợp với Lăng huynh cơ chứ?

Bình luận


C
celine Sirin
26-03-2023

Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.

V
Vo Mac
26-03-2023

Kiểu main bá từ đầu ntn nghe phê vl

H
Huan Nguyen
26-03-2023

Thuật luyện đan thì Tiêu Viêm gọi bằng cụ

Q
Quy bello
26-03-2023

Đọc Thần đạo đế tôn đi em

L
Lê Mệt Văn
26-03-2023

Nghe bộ này đầu thì hay kết ảo macanada lắm có cả súng

H
hello hello
26-03-2023

Truyện này giống độc tôn tam giới

1
13 6
26-03-2023

nghe nhiều điểm như lấy cảm hứng từ già thiên nhỉ

L
Lâm Nhật Minh
26-03-2023

Truyện hay bựa có tính hài hước cao, hài nhất từ lúc có đại hắc cẩu rồi thêm con thằng lằn

R
Remix Buồn
26-03-2023

mình đọc đến 2405 rồi

A
Anh Chung
26-03-2023

Bộ này tuy ảo nhưng tới tập có con hắc cẩu cười vỡ bụng. nói chung không hay nhưng vui hài hước nghe không buồn kết thúc có hậu

M
Mèo Ú
26-03-2023

Ra Bộ Vạn Cổ Thần Đế đi ad converter cx được

H
Hung Van
26-03-2023

Sau gặp lâm nhạc chỉ điểm

G
Giang Lưu trường
26-03-2023

Ok hay

T
Tuấn Kiệt
26-03-2023

Bộ này bao nhiêu chương z ad

T
Thái Sang Nguyễn
26-03-2023

mẹ thu ông dược sư làm dược đồng có phải éo cần lo nguyên liệu luyện đan ko

H
Hoi Nguyen
26-03-2023

mới vào là đoạt xá rồi

M
Mai Nguyen
26-03-2023

Cho xin cái cảnh giới đi ad ơi

L
long nguyen van
26-03-2023

ae có bộ nào tương tự k giới thiệu mjh nghe vs

A
An Dang
26-03-2023

Nghe như kiếm động cửu thiên vãi

T
Tân Minh
26-03-2023

Ôi 5k chương

Truyện đang đọc

Báo lỗi