Nữ kỵ sĩ này lạnh lùng nhìn lão tổ Phó gia, giống như đối phương căn bản không phải là cường giả Tiên Phủ cảnh mà chỉ l à một con sâu cái kiến mà thôi.
Đây là miệt thị bực nào chứ?
Lão tổ Phó gia này gọi là Phó Đông Tuyết, từ hơn ngàn ức năm trước đã thành đạo, có được tính mạng dài dằng dặc vô cùng. hắn cũng không phải là người mạnh nhất trong Phó gia, chỉ có thể được xếp đếm ngược từ dưới lên. Nhưng mà Tiên phủ là Tiên phủ, dù chỉ tu ra một bí phủ thôi cũng là cường giả vô thượng.
Nếu như đổi lại là người khác khinh miệt hắn như vậy, hắn đã sớm dùng một cái tát chụp chết, nhưng mà đối với nữ kỵ sĩ này hắn cũng không dám.
Đối phương cũng là Tiên phủ cảnh.
Đạt tới độ cao như bọn hắn, chỉ cần khí tức không lộ ra là không có cách nào đo lường được tu vi của đối phương. cũng chính là bởi vì như vậy cho nên Phó Đông Tuyết mới có chút kiêng kỵ, không dám ra tay một cách đơn giản, sợ đụng vào khối sắt.
Nếu lão tổ như hắn bị đánh bại trước cửa nhà, như vậy sỉ nhục này sẽ vĩnh viễn đi theo sau lưng hắn.
Bất quá lực lượng của Phó Đông Tuyết vẫn rất đủ, mặc dù đối phương có mười một người, nhưng mà người cầm đầu đã đạt tới Tiên phủ cảnh, còn lại toàn bộ đều là Phân Hồn cảnh. Đây đương nhiên là một đội hình rất mạnh, thế nhưng chỉ có thể khiến cho Phó gia coi trọng chứ chưa đủ để làm Phó gia sợ hãi.
Đương nhiên nếu như có thể không xảy ra chiến đấu, như vậy Phó gia cũng không muốn liên lụy với cường giả Tiên Phủ cảnh. Vô luận thế nào đều là tự tổn tám ngàn.
- Lăng Hàn ở đâu?
Nữ kỵ sĩ này lạnh lùng hỏi, không coi ai ra gì.
Lăng Hàn? Lăng Hàn là ai?
Tuy rằng gần đây Lăng Hàn rất nổi danh, nhưng mà còn chưa tới mức có thể làm kinh động tới lão tổ Tiên phủ cảnh. Bởi vậy tự nhiên Phó Đông Tuyết không có khả năng biết rõ tên tuổi một Trảm Trần cảnh nho nhỏ.
Sưu...
Đúng lúc này chỉ thấy một đạo lưu quang dùng xu thế rất nhanh bay tới, sau đó dừng lại, hóa ra đây là một chiến hạm. Trên đầu hạm có một người, ánh mắt của hắn đảo qua mấy người có mặt rồi nói:
- Tuyết lão quái, lão phu tới chỉ điểm lấy người.
Thanh âm của hắn ầm ầm như sấm sét.
Đôi mắt Phó Đông Tuyết không khỏi xiết chặt, nói:
- Hàn Lạc, ngươi có ý gì mà lại chạy tới Phó gia chúng ta đòi người?
Hàn Lạc, lão tổ thế lực tam tinh Hàn gia, cường giả Tiên Phủ cảnh. So với hắn đều tu ra một bí phủ, hai người trong sinh mệnh dài đằng đẵng không biết đã giao thủ bao nhiêu lần, có thể nói là hiểu nhau rất sâu.
- hừ, một tiểu tử to gan lớn mật. Ở Cổ giới dám hủy đi thân thể một hậu bối của ta, lại ba lần bảy bận khiêu khích Hàn gia chúng ta. Lão tổ tông đã phát ra tộc lệnh, muốn giết chết kẻ này.
Hàn Lạc ngạo nghễ nói.
Phó Đông Tuyết nhướng mày, không ngờ lại ban bố tộc lệnh, như vậy đã nói rõ quyết tâm tất sát của Hàn gia.
Bất quá là tiểu tử nào ăn gan báo như vậy chứ?
- Kẻ này là ai?
Hắn hỏi.
- Lăng Hàn.
Phốc.
Phó Đông Tuyết lập tức sặc, sắc mặt cổ quái không nói nên lời.
Lăng Hàn, lại là Lăng Hàn.
Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ lại có thể đưa tới hai cường giả Tiên phủ cảnh? Nếu nói trước kia hắn chưa từng nghe qua cái tên Lăng Hàn, như vậy sau lần này đây chính là cái tên mà hắn vĩnh viễn không quên.
Nếu như hắn biết rõ Lăng Hàn còn đắc tội với người thừa kế của Tử Hà gia tộc, đoán chừng ngay cả một búng máu cũng có thể phun ra được. Đây quả thực là tai tinh a.
- Các hạ, tiểu tử Lăng Hàn kia cũng làm tổn thương người gia tộc các ngươi sao?
Phó Đông Tuyết nhìn về phía nữ kỵ sĩ, nói.
Đã không phải là người Phó gia, cũng không phải là hậu đại của thế lực phụ thuộc Phó gia. Như vậy Phó Đông Tuyết sẽ không do dự phán án tử hình cho Lăng Hàn. Tuyệt đối không thể vì tiểu tử này mà khai chiến với Hàn gia hoặc là một thế lực tam tinh khác.
Điều khiến cho hắn do dự chính là Hàn Lạc và nữ kỵ sĩ này lại tới từ hai thế lực khác nhau, nên giao người cho ai đây?
Ánh mắt nữ kỵ sĩ lạnh lùng, không chút kiên nhẫn.
- Bảo ngươi giao người thì ngươi giao, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Phó Đông Tuyết thiếu chút nữa tức chết, dầu gì ta cũng là Tiên Phủ cảnh a, thái độ của ngươi như vậy là sao? Hơn nữa là ngươi đang chạy tới cầu người, thái độ như vậy cũng khó tránh khỏi quá kiêu ngạo a.
- Các hạ, Lăng Hàn này là của Hàn gia ta.
Hàn Lạc nghe xong, lập tức nói với nữ kỵ sĩ, thanh âm tràn ngập kiên định.
Hàn gia muốn bắt Lăng Hàn, không chỉ đơn giản là báo thù mà còn là ngấp nghé bí thuật trên người Lăng Hàn.
Trước đó bọn hắn hoài nghi Lăng Hàn có thể là truyền nhân của thế lực Tiên vương, nhưng về sau ngẫm lại, dù thế nào cũng không giống. Bởi vậy nhất định Lăng Hàn đã nhận được một phần di bảo Tiên Vương. Đã thế thì nhất định phải bắt lấy Lăng Hàn, rút lấy hồn rồi cướp đi tất cả.
Cho nên Lăng Hàn tuyệt đối không thể giao cho những người khác.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Nữ kỵ sĩ nhìn về phía Hàn Lạc, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia tình cảnh gì.
Hàn Lạc bị đối phương nhìn vào, trong lòng nhảy dựng lên, giống như ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Loại cảm giác này vô cùng không tốt, khiến cho hắn thiếu chút nữa đánh ra một quyền, giống như đối phương là mãnh thú và dòng nước lũ vậy.
Hắn kinh hãi, rõ ràng đối phương là Tiên phủ cảnh, sao lại khiến cho hắn có cảm giác áp lực cường đại như vậy chứ?
- Lăng Hàn này phải do tự tay Hàn gia ta đánh chết. Các hạ, nếu như Lăng Hàn cũng đắc tội với các người, như vậy để Hàn gia ta giải quyết cũng được chứ sao?
Hàn Lạc bắt đầu mềm giọng.
Nữ kỵ sĩ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói:
- Lập tức lăn, nếu không Bổn thống lĩnh sẽ lập tức giết ngươi.
Nàng mắt phượng giương oai, trong nháy mắt bộc phát ra sát ý vô cùng khiến cho ngay cả trời xanh cũng run lên.
Trong lòng Hàn Lạc không khỏi bối rối, thế nhưng sau đó lại giận tím mắt. Hắn đường đường là cường giả TIên phủ cảnh, vô luận đặt ở Tiên vực hay là địa phương nào đều có thể xưng một tiếng là cường giả. Cho dù đi tới thế lực Tiên vương cũng được trọng dụng.
Ngươi lại nói muốn giết chết ta.
Móa.
- Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là con mèo bệnh sao?
Hàn Lạc cũng lạnh lùng nói, nữ nhân này quá ngạo khí, hiển nhiên không đánh không được.
Võ giả nói chuyện, phân lượng thế nào cuối cùng phải xem nắm tay ai lớn hơn.
Cảm hứng mới