- Ừ, ta lại ở trong này chờ Lăng Hàn!
Hổ Nữu tìm khối đá lớn ngồi xuống, bộ dạng điềm đạm nho nhã xinh đẹp. Chỉ có ngây thơ và tuyệt mỹ, không có thêm bất kỳ một chút ngoan độc nào.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sau, nàng lại nhàm chán đá lên khối đá. Đã không còn hình tượng thục nữ lúc trước nữa.
...
Sau khi Hổ Nữu lấy đi đá Tiên Vương thành đạo, khí tức trong núi đột nhiên trở nên hỗn loạn, sau đó liền yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng vẫn có áp lực cực lớn, nhưng mây mù không còn tiếp tục diễn hóa thành hình người nữa.
Bởi vậy, tốc độ của mỗi người đều tăng nhiều.
- Xem ra, cơ duyên chắc hẳn đã bị người lấy đi.
Lăng Hàn nói. Đây là một loại trực giác.
Nữ hoàng gật đầu. Nàng cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều, đối với hai người bọn họ mà nói, đột phá Ngũ Trảm chính là cơ duyên lớn nhất, vượt qua tất cả. Mặc dù bây giờ vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng thu hoạch đã vượt xa hso với sự tiếc nuối.
- Nói không chừng là do Hổ Nữu làm.
Lăng Hàn cười nói. Nha đầu kia tính tình hấp tấp. Cho dù hắn cùng với nữ hoàng không tiến vào Hắc Tháp tìm hiểu, Hổ Nữu cũng có thể đuổi kịp bọn họ. Như vậy nàng có thể tranh đến đầu đầu tiên cũng không phải là chuyện không thể nào.
Hai người vẫn duy trì đều tốc độ, thích ứng với lực lượng khủng khiếp nhận được sau khi đột phá.
Từ Tứ Trảm đến Ngũ Trảm, vượt qua bước này thật sự quá lớn.
Ban đầu bọn họ cùng diễn hóa thể chiến đấu, có thể nhanh chóng thích ứng. Nhưng đánh một hồi diễn hóa thể đã không có nữa. Bởi vậy vẫn thiếu một chút.
Tốc độ của bọn họ không nhanh. Người phía sau dĩ nhiên là chạy tới. Từng người một vượt qua.
Sau gần nửa ngày, Lăng Hàn và nữ hoàng đã đi tới ngọn núi.
- Ngươi!
Chúc Tuyết Ca nhảy ra ngoài, chỉ vào Lăng Hàn. Hắn vốn muốn khai chiến với Lăng Hàn. Kết quả lại là sinh ra rắc rối, đánh nhau với người khác. Lúc đó hắn đánh rất cao hứng, hoàn toàn quên mất chuyện gây sự với Lăng Hàn. Hiện tại nhàn rỗi, hắn lại tự nhiên nghĩ tới.
Có vài người, cũng sẽ không bởi vì thân là thiên kiêu mà không mang thù.
- Làm gì?
Lăng Hàn nhìn về phía hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.
Trước đó hắn không sợ đối phương. Hiện tại hắn còn bước vào Ngũ Trảm. Hắn tự tin sẽ chiến đấu với Nghiêm Tiên Lộ, càng không xem đối phương trở thành đối thủ.
- Tới chiến một trận!
Chúc Tuyết Ca lao nhanh tới.
- Lăng Hàn!
Chỉ nghe một tiếng gọi duyên dáng vang lên. Một bóng người mỹ lệ vọt tới, lại dường như một con mãnh thú hồng hoang, một đường nghiền ép tới.
- Cút ngay! Cút ngay!
Hổ Nữu hét lớn.
- Cái gì? A,…
Chúc Tuyết Ca đang đi nhanh tới, không ngờ lại bị một đấm trực tiếp đánh bay. Toàn thân hắn ở trên trời hình thành một chữ “đại”, sau đó nhanh chóng biến thành thành một điểm nhỏ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Lăng Hàn!
Hổ Nữu lao tới, thoáng cái lại nhảy vào trong lòng Lăng Hàn, giống như con khỉ lớn ôm lấy Lăng Hàn.
Chỉ có điều, nàng xinh đẹp Thiên Tiên, cũng sẽ không phá hủy phong cảnh, chỉ càng khiến cho người ta đều cảm thấy vô cùng hâm mộ Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười, ôm lấy tiểu nha đầu này. Đã mấy trăm năm không gặp, hắn cũng vô cùng nhớ nàng.
- Lăng Hàn, ngươi có nhớ ta hay không?
Hổ Nữu nũng nịu hỏi. Nàng không coi ai ra gì, căn bản không lưu ý xem mọi người xung quanh nhìn nàng thế nào.
Chỉ là đáng thương cho Chúc Tuyết Ca. Hiện tại cũng không biết hắn đã bị nàng ném xuống chỗ nào.
- Nhớ nàng nhớ nàng!
Lăng Hàn nói.
Hổ Nữu vui vẻ, trê mặt nở nụ cười tươi. Nàng liên tục hôn lên trên mặt của Lăng Hàn, nói:
- Lăng Hàn, chúng ta sinh hầu tử đi!
Tiểu nha đầu này vẫn vậy. Tuyệt không biết cái gì gọi là e lệ.
- Khụ!
Nữ hoàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình uy nghiêm.
- Lại là một đại yêu tinh!
Hổ Nữu xoay đầu lại, không khỏi nhe răng nhếch miệng, lộ ra dáng vẻ hung tợn, thù địch mười phần.
- A, ta hình như đã gặp qua nàng!
Lúc đó, thời điểm nàng nhìn thấy nữ hoàng, chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi, dung mạo khác nhau. Chỉ là có một mạch khí tức tương tự.
- Lăng Hàn, đại yêu tinh này là ai?
Hổ Nữu ôm ở trên người Lăng Hàn không chịu xuống, quay đầu hỏi.
- Người một nhà.
Lăng Hàn cười nói.
- Hừ, ta và nàng mới không phải là người một nhà!
Hổ Nữu nhìn chằm chằm vào nữ hoàng, trong ánh mắt bốc cháy lên sát ý, hoàn toàn không che giấu.
Nữ hoàng không khiếp sợ, cũng nhìn chằm chằm vào Hổ Nữu. Hai nữ nhân đồng thời phát ra ý chí chiến đấu hừng hực.
Theo các nàng, giải quyết bên kia, trở thành người trọng yếu nhất bên cạnh Lăng Hàn, thậm chí vượt qua tất cả.
- Khụ, nếu tất cả mọi người đã đến đây, vậy ngồi xuống, cùng nhau thảo luận về võ đạo đi.
Nghiêm Tiên Lộ điều chỉnh tâm tình một chút. Bởi vì liên quan tới thế chất, bản thân hắn bại trong tay Hổ Nữu. Thể chất sẽ chỉ là ưu thế chiếm được khi ở trước Tiên Vương. Sau khi đã tiến bước lên Tiên Vương, quy tắc chư thiên đều là bình đẳng.
Hắn cầm lên được cũng thả xuống. Hắn đã đi ra khỏi bóng ma của sự thất bại trước đó, có thể thản nhiên đối mặt.
Lần này triệu tập mọi người qua, không chỉ có đặc biệt bởi vì đá Tiên Vương thành đạo, còn có một mục đích rất quan trọng khác. Tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu chỉ bởi vì một chút ngoài ý muốn trước đó.
Bởi vậy, hắn tất nhiên không có khả năng để cho Hổ Nữu và nữ hoàng tiếp tục tranh giành tình nhân nữa. Hắn đứng ra cắt ngang màn đấu khí trừng mắt giữa hai nàng.
- Câm miệng!
Hổ Nữu và nữ hoàng đồng thời quay đầu qua, uy thế kinh người.
Nghiêm Tiên Lộ:
-...
Câm miệng!
Lại có người dám ở ngay trước mặt Nghiêm Tiên Lộ bảo hắn câm miệng?
A.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin tưởng.
Còn không phải là một người, mà là hai người.
Thật là lớn gan. Rốt cuộc hai nữ nhân này có lai lịch như thế nào? Có thể đi tới nơi này, tất nhiên là đứng đầu Hoàng giả. Lẽ nào ngay cả chút khái niệm ấy cũng không có. Không phải nên cung kính có thừa đối với Nghiêm Tiên Lộ hay sao?
Không nói người ta là truyền nhân của Tiên Vương bát trọng, bản thân còn là Đế giả. Điều này còn chưa đủ sao?
Có thể khiến cho mọi người giật mình hơn chính là, sau khi Nghiêm Tiên Lộ bị quát, lại có thể không nổi giận. Hắn chỉ lắc đầu, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhất định là Nghiêm Tiên Lộ trai hiền không đấu với nữ.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Bọn họ nhìn Hổ Nữu. Đây là một người từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua. Nếu như những người đứng đầu Hoàng giả như bọn họ ngay cả điểm ấy cũng không nhớ được nói, vậy bọn họ cũng uổng công xưng là Hoàng giả.
Cảm hứng mới