THẦN ĐẠO ĐAN TÔN

Nhìn thấy cái chuông lớn phía dưới, Lữ Hải Dung sinh ra cảm giác rung động, hơn nữa cái chuông chỉ cần phát ra một tiếng chuông cũng làm nàng phấn thân toái cốt.

Tuy đây chỉ là một loại cảm giác nhưng Lữ Hải Dung vô cùng tin tưởng.

Cái chuông này không chỉ là binh khí, hơn nữa còn là bảo khí ngoài thất trọng thiên, nếu không tuyệt đối không có khả năng tạo ra áp bách lớn như vậy với nàng.

Trừ tiểu Cốt ra, tất cả mọi người có xúc động muốn thu.

Tiên Vương khí quá trân quý.

Nhưng Lữ Hải Dung không dám tới gần một bước, huống chi những người khác chỉ giương mắt nhìn mà thôi, điểm này làm bọn họ khó chịu gần chết.

Bảo khí trân quý ngay trơớc mặt.

Bọn họ đi xuống dưới muốn quan sát tiên binh rõ ràng hơn, lúc mới đi hai bước liền rung động.

Không ngờ cái chuông lớn bị đánh tàn.

Nếu từ bên cạnh sẽ nhìn rõ ràng, trên chuông lớn xuất hiện lỗ hỏng, chẳng những xuyên thấu một đầu, hơn nữa còn xuyên qua bên kia.

- Đây là một quyền ấn.

Đột nhiên Lữ Hải Dung nói ra, sắc mặt tái nhợt.

Việc này quá kinh khủng, nhục quyền chẳng những có thể chống đỡ còn đánh xuyên qua, thậm chí đánh tiên binh này tàn phế.

Tiên kim là cái gì?

Là đồ vật cứng rắn nhất trên đời, cho dù là Tiên Vương cũng không thể phá hư, muốn phá hư cần dùng quy tắc dung luyện.

Dùng tiên kim luyện chế tiên binh cũng kế thừa đặc tính này, sự thật chứng minh tiên binh cũng có thể dùng một quyền đánh vỡ.

- Đây là... Tuế Nguyệt Chung của Vĩnh Hằng Tiên Vương!

Lữ Hải Dung kinh hô, nàng nhớ ra rồi.

Vĩnh Hằng Tiên Vương chính là tồn tại vô thượng cửu trọng thiên, không biết sống bao nhiêu kỷ nguyên, hắn vốn còn có thể sống thêm vô số kỷ nguyên nữa, sau đó đột nhiên biến mất vào bảy tám kỷ nguyên trước và không xuất hiện lần nào nữa.

Hiện tại tiên binh của hắn xuất hiện tại nơi này, hơn nữa bị đánh phá, chứng minh cái gì?

Từ tám kỷ nguyên trước, Vĩnh Hằng Tiên Vương đã chết.

- Không chỉ có Côn Bằng nguyên tổ, thì ra Vĩnh Hằng Tiên Vương cũng vẫn lạc không sai.

Lữ Hải Dung cảm khái, trong giọng nói mang theo mờ mịt.

Côn Bằng nguyên tổ, Vĩnh Hằng Tiên Vương, còn có cung chủ Côn Bằng Cung đời trước không ai không phải Tiên Vương cửu trọng thiên, hơn nữa còn là bá chủ trong cửu trọng thiên, thì tính sao, không phải chết sao?

Nàng dốc sức liều mạng tu luyện có ý nghĩa gì chứ?

Tiên Vương cửu trọng thiên cũng không thể tiêu dao tự tại như nàng.

- Tiên binh của Tiên Vương cửu trọng thiên cũng bị một người đánh xuyên qua, như vậy thực lực người này...

Lăng Hàn dừng một chút.

- Thiên Tôn!

Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ trăm miệng một lời.

Chỉ có Thiên Tôn mới có thần thông lớn như vậy.

- Khó trách người thế lực ngầm không lấy cái chuông này đi —— dù bị tàn phá thì nó cũng là chí bảo, bởi vì ý chí võ đạo của Tiên Vương cửu trọng thiên không biến mất, muốn thu không có tu vi bát trọng thiên làm không được.

Lăng Hàn gật gật đầu.

- Nói cách khác, Tiên Vương thủ nơi này dưới bát trọng thiên.

Nữ Hoàng hiểu ý của Lăng Hàn.

Điểm ấy có thể xác định nhưng không làm bọn họ an tâm.

Cho dù là Tiên Vương ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, thất trọng thiên vẫn có thể dễ dàng trấn áp Lữ Hải Dung. Chuyện xấu duy nhất là không biết cực hạn của tiểu Cốt nằm ở nơi nào.

- Đi thôi.

Lữ Hải Dung đã phục hồi tinh thần, hiện tại tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nàng làm sao dám do dự?

Nếu như nàng có thể trở thành Tiên Vương cửu trọng thiên liền có thể hóa giải khốn cảnh của Côn Bằng Cung trước mắt, hơn nữa còn có ý nghĩa cường đại.

Hô, một cơn gió núi thổi qua, lúc thổi vào cái chuông, ngọn gió xuyên qua khe hở trên thân chuông phát ra tiếng rít như quỷ khóc, sau đó gió núi biến hóa thành nam tử áo xanh.

Hắn phong thần tuấn lãng, thần thái làm mọi người câấn kinh không nói thành lời..

Ánh mắt nam tử áo xanh nhìn sang mấy người Lăng Hàn như hai thanh kiếm đâm xuyên qua người, có thần uy vô thượng.

Lữ Hải Dung vội vàng động thân mà ra, ông, tay nàng xuất hiện thanh kiếm, phù văn đại đạo trên thân kiếm bộc phát, chi —— thân ảnh nàng lui ra sau, ngay tiếp theo đám người Lăng Hàn cũng lui ra sau chừng ba trăm trượng, lui tới vách núi mới thôi.

Chỉ một ngọn gió bởi vì xuyên qua cái chuông liền hóa thành hình người, một ánh mắt có thể bức lui Tiên Vương tứ trọng.

Ahhh, quá không hợp thói thường!

- Bái kiến tiền bối!

Lữ Hải Dung đảo ngược thân kiếm, hai tay nắm chuôi kiếm hành lễ với nam tử áo xanh.

Đây là chủ nhân của Tuế Nguyệt Chung, Vĩnh Hằng Tiên Vương. Đương nhiên, trong thân chuông chỉ lưu lại ý chí võ đạo mà thôi, chân thân đã sớm chết mấy kỷ nguyên.

Nam tử áo xanh lộ ra vẻ mờ mịt và hơi si ngốc.

Lăng Hàn vô cùng giật mình, đương nhiên Tuế Nguyệt Chung là Vĩnh Hằng Tiên Vương luyện chế, bởi vậy khí linh cũng là ý chí của bản thân Vĩnh Hằng Tiên Vương. Cho dù Vĩnh Hằng Tiên Vương hóa đạo mấy kỷ nguyên, tiên binh vẫn biến thành hình dáng của hắn, còn phát ra vài phần thần uy.

Bởi vì bản thân tiên binh bị phá hư, khí linh cũng bị phế, cho nên huyễn hóa thành hình người cũng không tồn tại bao lâu.

Ông, đúng lúc này tiểu Cốt sáng lên.

Là xương trong người nó!

- Lão Cốt Ma!

Đột nhiên nam tử áo lên tiếng, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.

- Lão Cốt Ma!

Tiểu Cốt hào hứng bừng bừng, hắn luôn cam tâm tình nguyện bắt chước người khác.

Ánh mắt nam tử áo xanh tỏa ra thần quang kinh người, hắn nhìn lên người tiểu Cốt vài lần, hắn lại nói thầm:

- Thì ra ngươi cũng vẫn lạc!

- Thì ngươi cũng vẫn lạc.

Tiểu Cốt cũng thở dài lên tiếng.

Kỳ thật lời này rất chính xác, Vĩnh Hằng Tiên Vương đúng là chết vài kỷ nguyên rồi, đám người Lăng Hàn cũng biết tiểu Cốt học vẹt nhưng sinh ra cảm giác vui vẻ khó nói thành lời.

Một tia ý chí lưu lại trên tiên khí, một bên là cục xương, hai bên cảm thán làm người khác cảm thấy là lạ.

Nam tử áo xanh bấm chỉ tính toán, mí mắt khép hờ, nói:

- Thì ra đã qua nhiều năm như vậy...

Một người đã chết nói mình chết nhiều năm, chuyện này càng ngày càng quái.

- Tiền bối, dù sao ngươi đã vẫn lạc nhiều năm, không bằng giao cái chuông này cho ta đi.

Lăng Hàn lên tiếng.

Câu nói này ra khỏi miệng, Lữ Hải Dung lập tức sợ hãi nhảy dựng lên.

Người ta chính là Tiên Vương cửu trọng thiên, dù đã chết vô số năm nhưng dư uy vẫn còn, phải cung kính.

Ngươi dám đòi hỏi tiên binh của người ta sao?

Lá gan đủ lớn, da mặt đủ dày.

Nam tử áo xanh sững sờ, sau đó cười ha ha:

- Ta đã sớm chết đi vô số năm, một đám tàn hồn chấp niệm không biến mất ở lại trên Tuế Nguyệt Chung, hiện tại ta đã giác tỉnh, tối đa hơn mười ngày sẽ tan thành mây khói. Tốt, Tuế Nguyệt Chung sẽ đưa cho ngươi.

Bình luận


C
celine Sirin
26-03-2023

Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.

V
Vo Mac
26-03-2023

Kiểu main bá từ đầu ntn nghe phê vl

H
Huan Nguyen
26-03-2023

Thuật luyện đan thì Tiêu Viêm gọi bằng cụ

Q
Quy bello
26-03-2023

Đọc Thần đạo đế tôn đi em

L
Lê Mệt Văn
26-03-2023

Nghe bộ này đầu thì hay kết ảo macanada lắm có cả súng

H
hello hello
26-03-2023

Truyện này giống độc tôn tam giới

1
13 6
26-03-2023

nghe nhiều điểm như lấy cảm hứng từ già thiên nhỉ

L
Lâm Nhật Minh
26-03-2023

Truyện hay bựa có tính hài hước cao, hài nhất từ lúc có đại hắc cẩu rồi thêm con thằng lằn

R
Remix Buồn
26-03-2023

mình đọc đến 2405 rồi

A
Anh Chung
26-03-2023

Bộ này tuy ảo nhưng tới tập có con hắc cẩu cười vỡ bụng. nói chung không hay nhưng vui hài hước nghe không buồn kết thúc có hậu

M
Mèo Ú
26-03-2023

Ra Bộ Vạn Cổ Thần Đế đi ad converter cx được

H
Hung Van
26-03-2023

Sau gặp lâm nhạc chỉ điểm

G
Giang Lưu trường
26-03-2023

Ok hay

T
Tuấn Kiệt
26-03-2023

Bộ này bao nhiêu chương z ad

T
Thái Sang Nguyễn
26-03-2023

mẹ thu ông dược sư làm dược đồng có phải éo cần lo nguyên liệu luyện đan ko

H
Hoi Nguyen
26-03-2023

mới vào là đoạt xá rồi

M
Mai Nguyen
26-03-2023

Cho xin cái cảnh giới đi ad ơi

L
long nguyen van
26-03-2023

ae có bộ nào tương tự k giới thiệu mjh nghe vs

A
An Dang
26-03-2023

Nghe như kiếm động cửu thiên vãi

T
Tân Minh
26-03-2023

Ôi 5k chương

Truyện đang đọc

Báo lỗi