Thập thất doanh của Đinh bộ xuất phát, tấn cả mọi người trong bộ đều tiến vào trong khu vực trung lập. Mặc dù chỉ là một lần luận bàn với dị vực, nhưng mà liên quan lại rất lớn. Dù tuyệt đại bộ phận người ở đây đều khó có khả năng đi lên đài chiến một trận, nhưng dù thế nào cũng muốn cố gắng đi tới.
Bởi vì hạn mức quy tắc cao nhất của khu vực trung lập nâng cao cho nên lần này Niếp Hòa Sơn có thể đi, mà không cần ở bên ngoài trông chừng.
Trên thực tế, trong một tháng này đã có Thăng Nguyên, Chí Tiên vương gì gì đó tiến vào khu vực trung lập, vì săn giết sinh linh trong đó. Một là có thể thu hoạch được tiên dược, hai là thịt có thể bổ sung quy tắc tiêu hao.
Lăng Hàn vốn định thu toàn bộ những sinh linh này vào trong Hắc tháp, thế nhưng suy nghĩ lại, nếu như hắn làm vậy, nhất định người ta sẽ hoài nghi a.
Cho nên hắn chỉ có thể nhịn đau mà thôi.
Vì câu những con cá lớn từ dị vực, hắn cũng chỉ có thể hi sinh một chút, không bỏ hài tử thì sẽ không hấp dẫn được sói a.
- hừ.
Khi nhìn thấy Lăng Hàn, Thẩm Siêu lập cười lạnh, khóe miệng nhếch lên.
Hắn đã tiến lên tới Thăng Nguyên.
Hắn vốn là ngũ bí đỉnh phong, một ngàn bốn trăm năm trôi qua, dưới thời gian tăng tốc không biết bao nhiêu năm khiến cho hắn hoàn thành lột xác rất lớn, rảo bước lên tới Thăng Nguyên.
Phải biết rằng Tiên phủ vận dụng nguyên lực, nhưng Thăng nguyên lại đem toàn bộ nguyên lực chuyển hóa thành một loại nguyên lực khác, cho nên mới gọi là Thăng Nguyên. Đây là bổn nguyên chi lực của thiên địa, uy lực vô cùng lớn, căn bản không phải là thứ mà Tiên phủ có thể so sánh được.
Thẩm Siêu khinh thường Lăng Hàn, ngươi là Đế tinh thì sao chứ? Chỉ có nhị bí mà thôi, một ngón tay của ta cũng có thể trấn áp.
Chỉ là hiện tại hắn không thể xuất thủ, chỉ có thể trừng mắt. Về sau hắn nhất định sẽ làm cho Lăng Hàn mất mặt lớn.
Hắn hận, thế nhưng không biết Lăng Hàn sau khi trở lại tiếp tục biến mất mấy tháng. Nếu không hắn nhất định đã sớm giết tới tận cửa tính sổ rồi. Vì sao hắn đột phá lên Thăng Nguyên vẫn còn ở lại nơi này? Còn không phải là không nuốt nổi cơn hận này hay sao?
Lăng Hàn nhìn thấy rõ biểu lộ trên mặt hắn, miệng mỉm cười. Trong khu vực trung lập này ngươi cũng dám trừng mắt với ta sao?
Không lâu nữa ngươi sẽ bị ăn đòn.
Phanh, Trước mắt bao nhiêu người, không ngờ Thẩm Siêu lại bị ngã.
- Ha ha ha..
Không ít người bật cười, chuyện này quả thực quá buồn cười. Cường giả Thăng Nguyên cảnh có thể vô duyên vô cớ bị ngã sao? Hơn nữa lại ngã mạnh như vậy, không phải quá khôi hài sao?
Thẩm Siêu thì có chút mờ mịt, chính hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy cắm mặt xuống đất. Thật giống như là thiên địa bảo ngươi quỳ thì ngươi phải quỳ vậy, không có chỗ để cò kè mặc cả.
Hắn bò, lúc còn chưa đứng vững gót chân thì lại té ngã trên mặt đất. Lần này ngã càng thêm vang dội, hàm răng cũng bị rơi mất, máu chảy không ngừng.
Phanh.
Hắn bò, chân mềm nhũn, lại lần thứ ba ngã xuống.
Chuyện này không còn ai cười được nữa, bởi vì mọi người đều cảm thấy quỷ dị vô cùng.
- Thẩm Siêu đắc tội với vị Tiên vương nào sao?
Có người phỏng đoán, nếu không, đế giả Thăng Nguyên cảnh làm sao có thể chật vật như vậy được?
- Bất quá Thẩm gia cũng có một vị Tiên vương, nghe nói là tồn tại thất trọng thiên, là vị Tiên vương nào không nể tình như vậy?
Có người kỳ quái hỏi.
Tiên vương cao nhất tiến vào đây không có khả năng vượt qua Ngũ trọng thiên, như vậy Vị tiên vương này làm sao dám lấy lớn hiếp nhỏ chứ? Không sợ vị Tiên vương của Thẩm gia nổi bão sao?
- Chuyện của đại nhân vật chúng ta không nên nhiều miệng.
Vô luận là Thẩm Siêu hay là vị Tiên Vương âm thầm ra tay đều đã vượt quá cấp độ của mọi người.
Thẩm Siêu vẫn còn đang ngã, một hơi ngã mười tám lần, lúc này mới dừng lại.
Hắn cũng sợ hãi, không để ý tới hình tượng mà ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt có vẻ oán độc.
Đường đường là Tiên vương không ngờ lại ra tay với Thăng Nguyên cảnh nho nhỏ như hắn, có biết xấu hổ hay không?
Thế nhưng hắn lại không nghĩ, mình đã là Thăng Nguyên cảnh lại còn muốn ra tay với nhị bí như Lăng Hàn, như vậy chẳng phải cũng mất mặt hay sao?
Lăng Hàn mỉm cười, loại cảm giác đùa nghịch sau lưng người khác này rất thoải mái, khó trách Đại Hắc Cẩu lại đê tiện như vậy.
Ài, hắn thực sự đã bị nó làm xấu rồi.
nếu như Đại Hắc Cẩu biết rõ, nhất định sẽ sủa không thôi. Bản tính của ngươi vốn đã không tốt như vậy rồi, liên quan gì tới ta chứ?
Sau khi có chút chuyện xen giữa như vây, thập thất doanh trèo non lội suối, rốt cuộc cũng đi tới nơi ước định luận bàn với dị vực.
Bình nguyên cực lớn, ở giữa không ngờ lại lồi lên một chút, giống như lôi đài do thiên địa tự hình thành, chuyện này khiến cho người ta sợ hãi, thán phục sự kỳ diệu của thiên địa.
Trên thực đế đây là thủ bút của Lăng Hàn.
Tiên vực đã có rất nhiều người tới, tất cả cảnh giới đều có, lại không giới hạn tuổi. Có nghé con mới chập chững, cũng có người thành danh nhiều năm, kết quả của lần luận bàn này quả thực quá quan trọng.
Ở đây Lăng Hàn cũng nhìn thấy rất nhiều người quen.
Đồng Minh Trung, Nghiêm Tiên Lọ, Phú Chu, Hách Tân Giác... Nhưng cũng không có Nữ hoàng, Hổ Nữu. Cũng không thấy những đế tinh như Vũ Hoàng, Kỷ Vô Danh.
Dị vực cũng có rất nhiều người tới, nước sông không phạm nước giếng với tiên vực, đứng cách xa nhau trăm dặm.
Lăng Hàn cũng không muốn ra mặt trước, hắn chỉ dung hợp với thiên địa để quan sát mà thôi.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, loại cảm giác này thực sự quá kỳ diệu.
Rất nhiều người đều thích nắm quyền, cao cao tại thượng, có ít người thì thích thực lực tuyệt đối. Có thể khống chế vận mệnh người khác. Mà tất cả đều kém hơn việc trở thành Thiên địa chi chủ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở chỗ này đều nằm trong lòng bàn tay của Lăng Hàn. Một ý niệm là phong vân sinh ra, thiên địa biến sắc Tất cả mọi người là thịt cá, muốn giết cứ giết, muốn nắn bóp ra sao cũng được.
Lăng Hàn "nhìn" thấy có người đang tiếp tục chajyt wois.
Mãi một lúc lâu sau tinh thần hắn mới chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy Nữ hoàng, Hổ nữu và Vũ Hoàng ở một chỗ.
Tam nữ không ngờ đều đạt tới ngũ bí, tiến cảnh có chút nhanh.
- Ồ?
Nữ Hoàng cũng đẩy nhanh cước bộ, bởi vì hắn có một loại cảm giác cổ quái, như bị người ta rình mò.
- Là Lăng Hàn của Nữu.
Hổ Nữu thì vỗ tay kêu lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Cảm hứng mới