Nếu để cho Lăng Hàn đầy đủ thời gian, hắn nhất định có thể tìm ra tiên dược, nhưng hiện tại hắn vội vã phải về võ viện, tự nhiên chỉ có đau nhức bỏ những thứ yêu thích rồi.
Hắn lắc đầu, liền muốn ly khai, nhưng lại nhướng mày.
- Ngươi thật đúng là để cho ta khó tìm.
Âm thanh của Hoang Nguyệt vang lên, chỉ thấy hắc khí đầy trời rủ xuống, như từng đạo lan can, bao vây Lăng Hàn lại, nhưng vì lao lung quá lớn, những người lúc trước kia cũng đồng dạng bị bao phủ vào.
- Ngươi là người nào?
- Tại sao vây khốn chúng ta?
- Không nên tự lầm!
Những người kia đều kêu lên, ai cũng phẫn nộ.
- Om sòm!
Hoang Nguyệt hừ lạnh, hắc khí đột nhiên bạo động, xoát xoát xoát, những người kia ai cũng bị hắc khí oanh trúng, lập tức biến thành tảng đá, sau đó ầm ầm nghiền nát, hóa thành tro bụi.
Hắn là Đế Tinh tầng chín đỉnh phong!
Lăng Hàn xoay người, trực diện Hoang Nguyệt, tuy hắn không muốn hiện tại đánh với Hoang Nguyệt, nhưng ai bảo hắn gặp sự tình, bị trở ngại một hồi, để cho Hoang Nguyệt đuổi theo.
- Còn không biết tên của ngươi a.
Hoang Nguyệt nhàn nhạt nói.
- Có thể làm cho bổn tọa tự mình ra tay, ngươi có tư cách để cho bổn tọa nhớ kỹ danh tự ngươi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta không quan tâm lấy lòng một tay sai, bất quá nếu ngươi hỏi, vậy ghi nhớ a, ta là Lăng Hàn!
- Thế nhưng mà, ngươi đã mất đi cơ hội càng tiến một bước, bằng không mà nói, ngươi sẽ tiền đồ vô lượng!
Hoang Nguyệt lắc đầu, hiện tại Lăng Hàn bị nhốt, hết thảy thành kết cục đã định.
- Nói so với hát còn dễ nghe hơn, nhưng cuối cùng chỉ là si nhân vọng ngữ.
Lăng Hàn tế ra Tiên Ma kiếm, hưu, thân hình hắn động, căn bản không có hứng thú cùng Hoang Nguyệt khí lực va chạm, mà lột bỏ về phía hắc khí.
Hiện tại trọng yếu nhất là chạy về võ viện thông báo tình huống, mặt khác hết thảy có thể sau này hãy nói.
Tiên Ma kiếm sắc bén bực nào, vượt qua Tiên Khí, dù Tiên Vương tầng chín bị chém trúng, cũng bị chém thành hai đoạn. Bởi vậy, một kiếm chém rụng, hắc khí tan nát.
Lăng Hàn giết ra, thân hình mãnh liệt bắn mạnh, nhanh vô cùng.
Hoang Nguyệt kinh ngạc, một bên truy theo, một bên nhìn về phía Tiên Ma kiếm, hắn lộ ra vẻ chợt hiểu, đó là Phệ Kim thiết.
Lăng Hàn chạy, Hoang Nguyệt truy.
Hai người cùng thi triển thủ đoạn, Hoang Nguyệt không ngừng đánh ra tinh thần trùng kích, lại lấy hắc khí hóa thành các loại vũ khí, kích bắn về phía Lăng Hàn. Lăng Hàn cũng không sợ, lấy Bất Diệt Thiên Kinh ngạnh ăn công kích, lại lấy Ngũ Hành lôi thuật phản kích.
Bỗng nhiên đánh ra Ngũ Hành lôi thuật, Hoang Nguyệt thiếu chút nữa bị tổn thất nặng, nhưng hắn dù sao cũng là siêu cấp Đế Tinh tầng chín đỉnh phong, chiến lực cao hơn Lăng Hàn quá nhiều, hơn nữa cũng nắm giữ Thiên Tôn Bảo thuật như Cửu Hóa Thiên Kinh, lấy ăn một chút thiệt thòi nhỏ làm đại giá, cuối cùng hóa giải được.
Sau một kích này, Hoang Nguyệt đương nhiên chú ý cẩn thận rất nhiều, không hề coi Lăng Hàn là Tiên Vương tầng bảy, mà là tồn tại cùng cảnh giới với hắn.
Mà hắn cẩn thận như vậy, tuy Lăng Hàn không cách nào làm bị thương hắn, nhưng vô hình chung cũng làm cho uy hiếp của hắn nhỏ đi rất nhiều.
Hưu hưu, hai đại Tiên Vương không ngừng xuyên toa không gian, tốc độ nhanh đến không hợp thói thường.
Trên đường đi đương nhiên có rất nhiều người thấy được bọn hắn, nhưng ai dám nhúng tay, hỏi bọn hắn là chuyện gì xảy ra?
Hoang Nguyệt có thể được Cuồng Loạn phái ra chủ trì đại cục, đương nhiên không chỉ là siêu cấp Đế Tinh tầng chín đỉnh phong đơn giản như vậy, hắn thấy thật lâu không thể đuổi theo Lăng Hàn, trong ánh mắt hiện lên ngoan lệ, tế ra ba cây châm nhỏ.
Đây là Cuồng Loạn ban cho hắn, đương nhiên không phải Bảo Khí do Cuồng Loạn tự tay luyện chế, mà là ở trong chiến tranh dài dòng buồn chán, từ trong tay Thiên Tôn chết trận đoạt được.
Đây là... Thiên Tôn Bảo Khí!
Đương nhiên, ba cây châm nhỏ đã hư hao nghiêm trọng, xa xa không đạt tới cấp bậc Thiên Tôn rồi, nhưng vượt ra khỏi tầng chín, đến gần chuẩn Thiên Tôn vô hạn.
Mấu chốt là, ở trong tay hắn, có thể hoàn toàn phát huy uy lực ra.
- Đi!
Hắn khẽ quát một tiếng, toàn lực vận chuyển, ba cây châm nhỏ bị kích hoạt, nhưng không có bất kỳ phù văn dương động, chỉ có lực lượng vô tận cuồn cuộn mà động.
Thiên Tôn không tu quy tắc.
Hưu hưu hưu, ba cây châm nhỏ bắn một lượt, truy kích về phía Lăng Hàn, tốc độ nhanh đến không cách nào hình dung.
Lăng Hàn không khỏi bay lên cảnh giác mãnh liệt, thần ý quét qua đã phát hiện ba cây châm nhỏ, nhưng thời điểm hắn phát hiện, cách hắn chỉ có không đến trăm trượng, còn đang nhanh chóng tiếp cận.
Chín mươi trượng, tám mươi trượng, bảy mươi trượng, tốc độ này vượt xa Lăng Hàn.
Hắn phát động không gian quy tắc, để cho mình thuấn di đến phương vị khác, nhưng châm nhỏ cũng tự động chuyển hướng, như có ý thức bản thân.
Nếu như Thiên Tôn Bảo Khí có thể dễ dàng trốn tránh như vậy, vậy cũng quá thấp kém có phải hay không?
Lăng Hàn lại giương Thời Gian Quy Tắc, muốn trì hoãn ba cây châm nhỏ tiếp cận, nhưng đồng dạng không có hiệu quả, cái kia phảng phất như vạn pháp không dính.
- Thiên Tôn Bảo Khí!
Lăng Hàn thầm nói một câu, chỉ có Thiên Tôn Bảo Khí mới có được uy năng như vậy!
Chỉ có thể đón đỡ!
Lăng Hàn nhanh quay ngược trở lại, Tiên Ma kiếm chém ra, chém về phía ba cây châm nhỏ.
Đinh! Đinh!
Hai tiếng giòn vang, Tiên Ma kiếm trước sau trảm đến hai cây châm nhỏ, lấy xu thế vô kiên bất tồi chặt đứt, nhưng cây châm thứ ba lại đột phá phòng tuyến của Tiên Ma kiếm, đánh thẳng thân thể của Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, nhưng lần này Bất Diệt Thiên Kinh lại không có hiệu quả, châm nhỏ phá vỡ da của hắn, tiến vào huyết quản.
Hoang Nguyệt không khỏi thở dài, thời gian trôi qua, ngay cả Thiên Tôn luyện chế Bảo Khí cũng hoang phế, bằng không thì tuy châm nhỏ kia không phải Tiên Kim, cũng không phải Phệ Kim thiết, thế nhưng cũng không đến mức bị chém tức đoạn.
Nhưng vẫn có một cây châm nhỏ tiến nhập trong cơ thể Lăng Hàn, như vậy là đủ rồi, lực lượng chuẩn Thiên Tôn bộc phát, ngay cả Tiên Vương tầng chín đỉnh phong cũng chỉ có một con đường chết!
Lăng Hàn thu kiếm, tiếp tục chạy, hắn biết rõ không ổn, nhưng chỉ có một bên chạy một bên nghĩ biện pháp.
Đau nhức!
Hắn chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể giống như thiêu đốt, vô cùng khó chịu.
Cái này tuyệt không phải ảo giác, hắn tinh tường chứng kiến trên da dẻ của mình toát ra nhiệt khí, như giọt sương đang nhanh chóng xói mòn.
Đây là đại sát khí, muốn sinh sinh đốt hắn thành thây khô.
Cảm hứng mới