Lăng Hàn nhìn Nghiêm Tuấn, hỏi:
- Kỳ lạ, ta chưa từng thấy con rùa nhà áp lực, tại sao cứ cắn chặt ta không nhả?
Lăng Hàn mới đến Hùng Cứ thành, hình như chưa mở ra vầng sáng gây rắc rối nhưng sao đã bị người theo dõi?
Khốn, con rùa?
Nghiêm Tuấn tức giận, tiểu tử này mỉa mai gã?
Bị đối phương cướp nữ nhân, không phải con rùa là gì? Hay lắm, ngươi biết rõ Liên Tuyết Dung là của ta mà còn dám xuống tay, chơi chết ngươi!
Nghiêm Tuấn âm trầm nói:
- Hừ! Ngươi tự tiện xông vào bản hội, còn hành hung đánh người, có biết tội nghiêm trọng thế nào không?
Lăng Hàn cười to bảo:
- Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, con mắt nào của ngươi trông thấy ta tự tiện xông vào? Chẳng qua có con chó điên muốn cắn ta nên đạp một cước ngăn cản nó hành hung.
Dương Tử Thanh ngây ra. Mợ nó, tiểu tử này nói gã là chó điên?
Nghiêm Tuấn phẩy tay:
- Cút đi, hội trưởng đại nhân sao có thể gặp kẻ thô lỗ nhà ngươi!
Muốn giết Lăng Hàn tại đây là điều không thể, gã chỉ có thể nhục nhã đối phương.
Lăng Hàn cười nói:
- Ồ, thì ra có thể đại biểu Cố hội trưởng.
Câu này bén như dao, Cố Thiên Hòa là trận pháp sư cao cấp, thành chủ đại nhân gặp người ta còn phải lễ độ, Nghiêm Tuấn có tài đức gì mà đại biểu đại nhân vật như vậy?
Nghiêm Tuấn hừ mũi:
- Nếu chó mèo gì cũng có thể bái kiến hội trưởng đại nhân thì chẳng phải là hội trưởng bận chết? Ta chỉ sàn lọc thay hội trưởng, ngươi không xứng!
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ta có xứng hay không chẳng cần ngươi quan tâm, ta muốn được thông báo một tiếng.
Nghiêm Tuấn khinh thường nói:
- Hừ! Đồ nhà quê, cút đi!
Nghiêm Tuấn hy vọng Lăng Hàn nhanh chóng lăn đi, sau đó gã sẽ tra ra nhà hắn ở đâu rồi mời sát thủ khiến hắn vĩnh viễn biến mất.
- Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều quá.
Lăng Hàn lơ đẹp Nghiêm Tuấn, hắn định ở lì chỗ này, tin tưởng Cố Thiên Hòa sẽ đi ra, sau đó hắn thuật lại lời của Ngưu Hoa Thanh. Sau đó Cố Thiên Hòa muốn gặp hắn thì gặp, không muốn thì hắn sẽ đi.
Chuyện rất đơn giản.
Nghiêm Tuấn cười khẩy nói:
- Vẫn chưa chết tâm? Nếu như hội trưởng đại nhân chịu gặp đồ nhà quê như ngươi thì mặt trời sẽ mọc từ phía tây.
Lăng Hàn lười quan tâm Nghiêm Tuấn, hắn không quen gã, muốn đánh nhau thì hắn chơi tới cùng.
Thấy Lăng Hàn không trả lời mình, Nghiêm Tuấn càng tức giận hơn.
Tiểu tử này còn dám kênh kiệu? Cố ý khiêu khích gã sao? Đáng ghét!
Nghiêm Tuấn lạnh nhạt nói:
- Hộ vệ, sao chưa đuổi người đi?
Nghiêm Tuấn là trận đạo sư sơ cấp, có tương lai tươi sáng, nên bốn thủ vệ vô cùng kính sợ gã, nghe vậy cùng nhìn hướng Lăng Hàn.
Một thủ vệ nói:
- Xin đừng để chúng ta khó xử.
Lăng Hàn nhếch mép:
- Ta có chuyện xin gặp, các ngươi không thông báo giùm thì thôi còn muốn đuổi ta đi? Ta chống mắt xem Hiệp Hội Trận Đạo bá đạo như thế nào.
Nghiêm Tuấn cười khẩy nói:
- A? Ngươi muốn có người giúp ngươi thông bẩm đến vậy sao? Được thôi, ta sẽ thông báo với hội trưởng đại nhân giùm cho.
A, tiểu tử này uống lộn thuốc?
Đừng nói Lăng Hàn không tin được, bốn thủ vệ, Dương Tử Thanh đều lộ vẻ mặt khó hiểu. Cái quỷ gì?
Nghiêm Tuấn giang hai chân, khinh thường nói:
- Nhưng ngươi phải bò qua dưới háng ta!
Đổi lại là Đại Hắc Cẩu chắc chắn nó đồng ý ngay, giả bộ sẽ chui sau đó thừa dịp xuống tay, a không, xuống miệng cắn nát của quý của Nghiêm Tuấn.
Lăng Hàn thì không đê tiện như thế, hắn chỉ nhìn Nghiêm Tuấn, thầm khó hiểu rốt cuộc hắn đã làm gì chọc vào người này? Đúng là hắn có vầng sáng gây thù, tự động phát ra hiệu quả trào phúng, nhưng tai nạn này thật kỳ quặc, mới đến chỗ lạ, hầu như không quen vài người vậy mà bị thù địch.
Kỳ cục.
Mặc kệ thế nào, nguyên tắc của Lăng Hàn rất đơn giản, ai chọc vào hắn là hắn đánh kẻ đó, Nghiêm Tuấn đã bị hắn xếp vào sổ đen.
Trong đại điện truyền ra giọng nói trầm thấp tràn ngập uy nghiêm:
- Ồn ào còn ra thể thống gì?
Một lão nhân đi ra, vóc dáng hơi gầy gò nhưng tinh thần quắc thước.
Đám người Nghiêm Tuấn vội khom người hành lễ:
- Hội trưởng đại nhân!
Cố Thiên Hòa, hội trưởng Hiệp Hội Trận Đạo Hùng Cứ thành, trận pháp sư cao cấp, thân phận kinh người, địa vị cao thượng.
Chính chủ đến.
Lăng Hàn nói nhanh:
- Cố hội trưởng, ta được lão bản tiệm trận pháp Hữu Gia nhờ vả muốn bái kiến cố hội trưởng!
Tiểu tử này gặp Cố Thiên Hòa chẳng những không hành lễ còn nói lời điên khùng gì?
Đám người Dương Tử Thanh khó hiểu, Nghiêm Tuấn cười nhạt. Tốt lắm, nếu đắc tội Cố Thiên Hòa thì không ai cứu được hắn.
Cố Thiên Hòa sửng sốt, chuyện gì đây? Ngưu sư thúc phái người đến gặp lão?
Nghiêm Tuấn bắt lấy cơ hội quát nạt:
- To gan! Dám càn rỡ trước mặt hội trưởng đại nhân, ngươi muốn chết?
Nghiêm Tuấn tuy là thiên tài của Hiệp Hội Trận Đạo nhưng gã không ngại nịnh bợt Cố Thiên Hòa, dù sao sư phụ của gã chỉ là chấp sự, còn Cố Thiên Hòa là hội trưởng, không thể so sánh được.
Không ngờ vuốt mông ngựa vỗ nhầm đùi ngựa, ánh mắt Cố Thiên Hòa sắc bén lườm Nghiêm Tuấn:
- Câm mồm!
Nghiêm Tuấn ngây người, gì vậy trời?
Cố Thiên Hòa ngoắc Lăng Hàn:
- Tiểu bằng hữu đi theo ta.
Đây là người Ngưu sư thúc phái ra, Cố Thiên Hòa không thể đối xử như bình thường được.
Người khác không rõ nhưng Cố Thiên Hòa thì biết Ngưu Hoa Thanh năm xưa khuất động mưa gió, đáng tiếc tạo hóa trêu người, khiến thiên tài trận đạo khí phách phấn chấn trở nên đồi phế.
Ngưu sư thúc sai người đến gặp lão thì chắc có chuyện rất quan trọng.
Cố Thiên Hòa xoay người đi trước.
Lần này không ai dám ngăn cản Lăng Hàn, hội trưởng đại nhân đã mở miệng thì còn ai mắt mù gây sự?
Lăng Hàn liếc Nghiêm Tuấn một cái, lắc đầu nói:
- Cố hội trưởng, ta không thể đi vào.
Cố Thiên Hòa xoay người lại:
- Tại sao?
Lăng Hàn đáp:
- Có người nói ta muốn đi vào phải chui qua dưới háng người ta.
Cố Thiên Hòa đảo qua sáu người Nghiêm Tuấn, Dương Tử Thanh, biết câu đó là một trong sáu người này nói:
- Hưm?
Nghiêm Tuấn suýt giậm chân, tiểu tử này thật đáng hận!
Nghiêm Tuấn vội nói:
- Hội trưởng đại nhân xin đừng nghe hắn nói nhảm, ta không cấm hắn đi vào, chỉ nói nếu hắn muốn được nhắn lời giùm thì phải từ...
Giọng Nghiêm Tuấn nhỏ dần, vì gã chợt hiểu ra Lăng Hàn cố ý nói sai hòng để gã chủ động khai thật.
Cố Thiên Hòa tức giận quát:
- Ngươi thật to gan! Hiệp Hội Trận Đạo là nhà ngươi mở sao? Ngươi không cho ai vào thì người đó không được vào?
Nghiêm Tuấn chỉ biết cúi đầu nghe Cố Thiên Hòa chửi xối xả.
Lăng Hàn!
Nghiêm Tuấn nghiến răng, siết chặt tay khớp xương trắng bệch.
Cảm hứng mới