Lăng Hàn quay đầu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi sai chỗ nào?
Phan Hổ tự xét lại, nói mình là kẻ vô sỉ nhất thế giới, đạo đức nát bét:
- Ta không nên có mắt không tròng, ta không nên kiêu căng ngang ngược, ta không nên mắt chó khinh người...
Lăng Hàn chỉ muốn khiển trách Phan Hổ một chút, hắn vẫn muốn làm ăn với Từ Tâm dược đường, vì tiệm thuốc này lớn nhất Hùng Cứ thành, nguồn tiêu thụ tốt nhất.
Nên thấy Phan Hổ nước mắt nước mũi tèm lem, Lăng Hàn biết nên có chừng mực.
Lăng Hàn nói:
- Được rồi, đứng lên đi.
Phan Hổ cẩn thận bò dậy:
- Đa tạ, đa tạ gia!
Loại người như Phan Hổ giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, khi đã bị lấn át thì hèn như con chó.
Phan Hổ chạy chậm lại gần:
- Gia, dượng của ta muốn gặp gia.
Lăng Hàn nói, công việc quan trọng hơn:
- Dẫn đường.
Phan Hổ đi nhanh đằng trước:
- Vâng!
Rất nhanh hai người trở lại Từ Tâm dược đường.
Mới vào cửa Mạc Quốc Hào liền ra đón, vươn hai tay hướng Lăng Hàn, biểu hiện rất nhiệt tình:
- Ta tên Mạc Quốc Hào, mới rồi chiêu đãi chậm trễ, ta sẽ trừng phạt tiểu tử này.
Lăng Hàn bắt tay đối phương:
- Lăng Hàn.
Nguyên Thế Giới phổ biến lễ chắp tay, nơi này thì thích dùng bắt tay.
Lăng Hàn cười nói:
- Lăng Hàn, làm người ai không phạm lỗi, sửa là tốt rồi.
Đang nói đỡ cho mình sao?
Phan Hổ kích động muốn khóc, Lăng Hàn nói đỡ cho gã sau khi gã đối xử như thế với hắn?
Mạc Quốc Hào cười to bảo:
- Lăng tiểu hữu thật là lòng dạ rộng lớn. Nào, mời lên lầu.
- Mời.
Hai người lên lầu, nhân viên không dám theo cùng. Phan Hổ ngẫm nghĩ, mặt dạn mày dày lên theo.
Mạc Quốc Hào liếc Phan Hổ một cái, không đuổi gã đi, làm gã nhẹ nhõm.
Mạc Quốc Hào mời Lăng Hàn ngồi xuống, sai khiến Phan Hổ:
- Đi rót hai tách trà lại đây.
Phan Hổ lật đật đi ngay:
- Vâng vâng!
Mạc Quốc Hào hỏi:
- Tiểu hữu còn bao nhiêu đan dược giống như vậy?
Mạc Quốc Hào chỉ cái bình đặt trên bàn mà lúc trước hắn đưa cho nhân viên mang lên.
Mạc Quốc Hào đã móc một chút nếm thử, với thực lực trung cấp đan sư đương nhiên gã kết luận được ngay bí lực kiểu mới này còn có chỗ cải tiến. Bởi vậy Mạc Quốc Hào siêu kích động lao xuống.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Mỗi ngày cung ứng mười viên không thành vấn đề.
Mười viên!
Mạc Quốc Hào giật nảy mình, không phải kinh ngạc vì con số nhiều mà mỗi ngày có thể cung cấp mười viên, tốc độ ổn định.
Mạc Quốc Hào hỏi:
- Không lẽ đây là tiểu hữu luyện chế?
Nếu không như vậy thì sao Lăng Hàn dám bảo đảm?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Đúng vậy!
Trận pháp sư, đan sư đều là tượng trưng cho thân phận, cũng là danh từ an toàn. Hắn mới đến chỗ này, cần có bảo đảm nhất định.
Mạc Quốc Hào hút ngụm khí lạnh. Đan sư trẻ tuổi như vậy?
Muốn trở thành đan sư sơ cấp thì phải biết luyện mười loại đan dược sơ cấp, trong đó ít nhất có một loại cần dùng tinh thần lực dẫn động trận pháp. Trong quá trình luyện chế cần dùng niệm lực khống chế dòng năng lượng trong trận pháp.
Nên ở bước khởi đầu yêu cầu tinh thần lực rất cao, cần phải đến sơ cấp.
Nhưng sau đó đan đạo không yêu cầu tinh thần lực quá cao, chỉ cần cực kỳ tinh tế tỉ mỉ là có hướng phát triển khác.
Nhưng muốn đến tinh thần lực sơ cấp dù là thiên tài cũng cần hai mươi bốn, lăm tuổi mới được, người bình thường thì phải qua ba mươi tuổi.
Nếu luyện chế Bí Lực Hoàn thì cần tinh thần lực sơ cấp, tức là người trẻ tuổi trước mặt gã có điều kiện như vậy.
Quá kinh người.
Mạc Quốc Hào cảm thán rằng:
- Tiểu hữu thật khiến người giật mình.
Mạc Quốc Hào hai mươi bốn tuổi tu thành niệm lực sơ cấp đã được gọi là siêu thiên tài, nhưng so với Lăng Hàn thì... ha ha.
Lăng Hàn cười cười, hắn luôn khiêm tốn, không kiêu ngạo.
Mắt Mạc Quốc Hào sáng rực hỏi:
- Không biết tiểu hữu có đồng ý bán phương thuốc Bí Lực Hoàn đã cải tiến không?
Tuy Bí Lực Hoàn chỉ thích hợp cho Thông Mạch cảnh, là tầng chót trong võ đạo, nhưng vì là dưới chót nhất nên có thị trường lớn nhất. Nếu Mạc Quốc Hào nắm giữ phối phương, hết sức mở rộng Bí Lực Hoàn loại mới thì chẳng những được tài phú lớn còn cho gã để lại tên trong sách sử. Thực lực quân đội quốc gia sẽ tăng lên mảng lớn, vì số lượng chiến sĩ tầng chót là nhiều nhất.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không hứng thú.
Mạc Quốc Hào thất vọng nhưng không ngoài ý muốn, gã suy nghĩ đến điều này chẳng lẽ Lăng Hàn không biết sao?
Người làm được việc tất cả đan sư không thể làm sẽ là kẻ ngốc sao?
Thật ra Mạc Quốc Hào hiểu sai, Lăng Hàn không thèm để phương thuốc sơ cấp này vào mắt. Nhưng hiện hắn còn cần nhờ vào Bí Lực Hoàn bản cải tiến kiếm tiền, làm bên cung ứng duy nhất mới tăng giá tiền được. Chờ Lăng Hàn học được nhiều phương thuốc hơn, ví dụ loại thuốc tăng cao tu vi Hoán Huyết cảnh, sau đó cải tiến nó thì không cần ỷ vào Bí Lực Hoàn kiếm tiền, lúc đó có thể bán đan pưhong.
Mạc Quốc Hào lùi một bước:
- Mỗi ngày mười viên?
Có Bí Lực Hoàn bản cải tiến thì địa vị đứng đầu của Từ Tâm dược đường không gì phá nổi. Như Tây Văn dược đường, Đại Khang dược đường không kém gì Từ Tâm dược đường, tùy thời sẽ bắt kịp và vượt qua.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ừm! Ta cho ngươi một địa chỉ, hoàng hôn mỗi ngày phái người đến lấy.
Mạc Quốc Hào gật đầu nói:
- Được.
Lăng Hàn lấy một cái bình khác to hơn, bên trong đựng chín viên Bí Lực Hoàn, hắn đặt bình lên bàn.
Lăng Hàn hỏi một câu trung tâm của vấn đề:
- Tính tiền thế nào?
Mạc Quốc Hào nhìn Lăng Hàn:
- Bí Lực Hoàn bình thường bán một viên hai ngàn, bản cải tiến tăng hiệu quả gấp đôi, ý nghĩa của nó không đơn giản là cấp số nhân. Nên ta quyết định giá năm ngàn.
Lăng Hàn gật đầu, hỏi:
- Chia thế nào?
Mạc Quốc Hào đáp:
- Ngươi lấy bốn ngàn.
Tỷ lệ chia chác thật rộng rãi.
Mạc Quốc Hào là một đan sư nhưng cũng là thương nhân, về buôn bán đương nhiên hy vọng kiếm nhiều tiền. Nhưng Mạc Quốc Hào càng biết Lăng Hàn đưa Bí Lực Hoàn bản cải tiến đi tiệm thuốc khác sẽ khiến lưu lượng khách hàng tăng vọt. Người mua thuốc luôn cố định, tiệm khác đông khách thì Từ Tâm dược đường sẽ ít khách, nên phải suy xét kỹ.
Cộng thêm Từ Tâm dược đường và đan sư khác phân phối tỷ lệ bán Bí Lực Hoàn tuy là ba một, nhưng Bí Lực Hoàn bình thường một viên chỉ bán hai ngàn, nghĩa là mỗi viên Từ Tâm dược đường được năm trăm huyền bách tệ. Tính ra thì đừng nhìn tỷ lệ chia Từ Tâm dược đường chịu thiệt nhưng thật ra kiếm lời nhiều, còn tăng cao lưu lượng khách kéo theo ngạch tiêu thụ đan dược khác thì lời biết bao nhiêu?
Bởi vậy Mạc Quốc Hào không ngốc chút nào.
Cảm hứng mới