Nhưng mà, Hồng Thiên Bộ lại là một người thiểu số, thậm chí, bây giờ thực lực của hắn còn trên cả Lăng Hàn.
Cho nên, hẳn chỉ có Hồng Thiên Bộ mới có tư cách ghét bỏ Lăng Hàn, mà không phải là ngược lại như vậy.
Hít, gia hỏa này thật sự là to gan, hoàn toàn không chịu ăn thiệt thòi trước mắt a.
Hồng Thiên Bộ hơi sững sờ, hắn không nghĩ tới Lăng Hàn lại dám cứng rắn chính diện đáp lời với mình.
Hắn lập tức bật cười, nói:
- Ngươi cảm thấy, Hồng mỗ không xứng đặt song song cùng ngươi hay sao?
- Ngươi, không, xứng!
Lăng Hàn thản nhiên nói, đối phương ba lần bảy lượt dùng cảnh giới áp bách mình, hắn đã cảm thấy Hồng Thiên Bộ không xứng đặt chung với hắn.
Nếu như hắn phát hiện ra một thiếu niên thiên kiêu, tương lai có khả năng so sánh với hắn. Như vậy hắn tuyệt sẽ không chèn ép đối phương, mà ngược lại, có khả năng hắn sẽ còn giúp đối phương một chút. Có một đối thủ cường đại cạnh tranh, sẽ khiến cho mình thời khắc nào cũng không dám lười biếng.
Thế nhưng Hồng Thiên Bộ này lại làm cái gì cơ chứ?
Đều là ỷ vào tu vi cao thâm để bắt nạt hắn!
Thứ đồ gì vậy chứ?
Sắc mặt Hồng Thiên Bộ biến hóa, hắn không nghĩ tới Lăng Hàn lại dám nói chuyện như vậy với mình. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, uy thế dần dần hiện ra:
- Lăng Hàn, ngươi quá đắc ý vênh váo!
- Hừ, đánh nhau cùng cấp, ngươi là đối thủ của ta sao?
Lăng Hàn giết ra, Tuyệt Đối Công Bằng đã được phát động.
Hồng Thiên Bộ kinh hô, tu vi của mình lại bị áp chế, không ngừng thụt lùi.
Từ Khai Khiếu đến Minh Văn, từ lục văn đến ngũ văn, tứ văn xuống tới lục cốt.
Nhưng vào lúc này, trong lòng bàn tay của hắn có chút phát sáng, khiến cho tu vi hắn lại trở ngược về Minh Văn cảnh, nhưng chỉ có nhất văn mà thôi.
Tuyệt Đối Công Bằng có thể kéo tu vi của tất cả mọi người trong trận xuống một đại cảnh giới, nhưng Hồng Thiên Bộ lại quá yêu nghiệt, lại có thể chống cự được một bộ phận uy lực của trận pháp. Cho nên vẫn cao hơn Lăng Hàn ra một đại cảnh giới.
Oanh, một quyền của Lăng Hàn đập đến.
Hồng Thiên Bộ điểm ra một ngón tay, như là Tiên Nhân điểm hoa, thong dong mà tiêu sái.
Phanh, âm hưởng nặng nề vang lên, Lăng Hàn lập tức bị bắn ngược lại.
Hồng Thiên Bộ chắp tay mà đứng:
- Hóa ra là Tuyệt Đối Công Bằng, bất quá trước mặt ở Hồng mỗ, đánh nhau trong cùng cấp, ai là đối thủ của Hồng mỗ cơ chứ?
Hắn không để ý tới việc hiện tại mình là Minh Văn cảnh một chút nào, vẫn chiếm hết ưu thế.
Lăng Hàn lộn nhào rơi ở trên mặt đất, đáp đáp đáp ba cái, trên nắm tay có máu tươi nhỏ xuống, vừa rồi một ngón tay kia của Hồng Thiên Bộ đã làm cho hắn bị hụ thương.
Tu vi của gia hỏa này hiện tại tuyệt không phải là lục cốt a.
Lăng Hàn thầm nói ở trong lòng, trừ phi có người cũng có thể tu ra Thất Biến, nếu không, không có người nào có thể nghiền ép chính mình trong đám người đồng bậc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, trong lòng bàn tay của Hồng Thiên Bộ có một con mắt hung thú Thái Cổ.
Hẳn là vì vật này làm ảnh hưởng tới một bộ phận uy lực của trận pháp, cho nên không có cách nào làm giảm tu vi của Hồng Thiên Bộ đến Cực Cốt cảnh a.
Hắn phát động nhãn thuật để nhìn qua, quả nhiên, trong lồng ngực của Hồng Thiên Bộ, năm đạo Minh Văn đã phai nhạt, thế nhưng vẫn có một cái đang phát sáng.
Tu vi của gia hỏa này hiện tại là nhất văn.
Lăng Hàn không có vạch trần, Tuyệt Đối Công Bằng dĩ nhiên sẽ là Tuyệt Đối Công Bằng, nếu hắn nhất định nói Hồng Thiên Bộ là Minh Văn cảnh, khi đó có ai sẽ tin tưởng hắn chứ? Tất cả sẽ chỉ cho rằng là hắn thua không nổi mà thôi.
Được, nhất văn thì nhất văn đi!
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, lần nữa giết ra, oanh, sát khí phun trào, tương hợp cùng với niệm lực, đánh về phía Hồng Thiên Bộ.
Dù Hồng Thiên Bộ là yêu nghiệt áp thiên, ở dưới đạo sát khí này trùng kích vẫn có chút thất thần, đợi tới khi hắn kịp phản ứng thì một quyền của Lăng Hàn đã đập tới.
Hắn vội vàng phản kích, vẫn điểm ra một ngón tay.
Phanh!
Quyền, ngón tay va chạm, lần này, hai người đều thối lui mấy bước, một lần liều mạng không phân cao thấp.
Con ngươi Hồng Thiên Bộ không khỏi xiết chặt, hắn nắm giữ ưu thế một đại cảnh giới thế mà vẫn bị Lăng Hàn liều mạng đánh ngang tay hay sao?
Hắn biết rõ, mình đã bị sát khí của Lăng Hàn làm ảnh hưởng, cho nên mới không có cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng được. Thế nhưng, hắn có tu vi tâm tính thế nào chứ, lại bị Lăng Hàn làm ảnh hưởng chứ?
Hồng Thiên Bộ không khỏi nổi lên một chút sát ý, Lăng Hàn để hắn cảm nhận được uy hiếp.
Hắn hừ một tiếng, lại điểm ra một ngón tay, thân thể cũng hiện ra một cái bóng mờ, đi theo một ngón tay điểm ra.
Khí thế của đạo hư ảnh này bàng bạc hơn rất nhiều, giống như một ngón tay điểm ra, cho dù trước mặt là một khỏa tinh thể thì cũng chỉ có thể bị bắt nát mà thôi.
Bởi vì chỉ pháp này là Toái Tinh Chỉ.
Lăng Hàn phát động ra Yêu Hầu quyền, theo thường lệ trước tiên đánh ra một đạo sát khí, sau đó nắm đấm mới nghênh đón.
Dù Hồng Thiên Bộ có chuẩn bị thì như thế nào chứ, vẫn bị đánh cho thần hồn thất thủ, dẫn đến uy lực chỉ pháp giảm đi nhiều mà thôi.
Phanh!
Hai người lần nữa đấu một lần, yêu hầu cũng đánh ra một quyền lên chỉ mà hư ảnh điểm ra, giống như có hai người đang chiến đấu vậy.
Sau một kích này, Lăng Hàn và Hồng Thiên Bộ lần nữa nhao nhao lui về phía sau.
Sắc mặt Hồng Thiên Bộ càng hiện lên vẻ thận trọng, lần này hắn đã có chuẩn bị, thần thức bảo vệ chặt thức hải, thế nhưng vẫn bị ảnh hưởng tới.
Cũng không phải hắn không có trải qua Hoán Huyết cảnh, cho nên tự nhiên biết rõ diệu dụng của sát khí. Thế nhưng dù thế nào cũng không có khả năng tu đến mức kinh khủng như thế được.
- Hít!
- Quá kinh người, Hồng Thiên Bộ và Lăng Hàn đánh nhau tới mức khó phân cao thấp a.
- Ta đã sớm hi vọng bọn họ đánh một trận chiến cùng giai, nhìn xem ai lợi hại hơn, rốt cục đã được như nguyện.
- Không hổ là đế đô song kiêu, cũng quá lợi hại đi a.
Đám người bên ngoài nhao nhao kinh hô, trước đó bất kể là Lăng Hàn hay là Hồng Thiên Bộ, đặt hai người song song đều chỉ là suy đoán đối với thực lực bề ngoài của hai người mà thôi. Hiện tại, rốt cục bọn hắn đã chứng minh.
Thế nhưng những người này cũng không biết rõ, kỳ thật Hồng Thiên Bộ còn nắm giữ ưu thế một đại cảnh giới, bằng không nhất định bọn hắn sẽ phải ôm đầu kinh hô, tại sao Lăng Hàn có thể yêu nghiệt đến tình trạng như vậy cơ chứ.
Cảm hứng mới