Hiển nhiên hòn đá kia phục kích bọn họ, bởi vì khi Lăng Hàn ném Thiên Văn ngọc ra ngoài, nó cũng phóng lên và giết về phía Lăng Hàn.
Đáng tiếc, nó khẳng định không ngờ trong tay Lăng Hàn lại có đại sát khí như Thiên Văn ngọc.
Mười một lần vận tốc âm thanh bay tới, nó có khả năng tránh né hay sao?
Nếu như Lăng Hàn chưa xuất thủ, nó có thể thông qua quan sát phán đoán tình huống Lăng Hàn xuất thủ, có thể tiến hành tránh né từ sớm.
Một khi Thiên Văn ngọc đánh tới, đối mặt với mười một lần vận tốc âm thanh, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng không có khả năng tránh né, huống chi nó đang phục kích Lăng Hàn.
Ầm!
Một kích mà thôi, đầu của sinh linh kia bị đánh nát, Thiên Văn ngọc chính là tài liệu nhị tinh, chuyên dùng cho pháp khí tinh thần lực, cho dù bị Lăng Hàn thôi phát nhưng nó vẫn có uy lực cực kỳ khủng bố.
- A?
Lăng Hàn đi tới, mặc dù sinh linh kia bị đánh nát nhưng vẫn không lưu lại máu thịt, chỉ lưu lại viên hạch màu xám lớn như quả mứt.
Hắn cầm viên hạch lên xem, nhìn thấy trên đó có hoa văn phong cách cổ xưa.
A, nó không phải sinh linh?
Lăng Hàn rất kỳ quái, hắn nhìn thấy sinh linh này có khí huyết, vì sao thân thể không có khí huyết?
Suy đoán từ viên hạch trong tay, sinh linh hòn đá là trận pháp hình thành, cho nên không có huyết nhục, mà viên hạch chính là hạch tâm.
Lăng Hàn cầm viên hạch trong tay, cũng không nhìn thấy nó có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn thu lại, đồ vật không rõ công dụng cũng không thể ném lung tung, dù sao cũng không chiếm dụng vị trí.
- Đi.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, lần này Lăng Hàn lưu tâm nhãn, cẩn thận quan sát tảng đá hai bên đường, chỉ cần nhìn thấy dị trạng liền phát động nhãn thuật.
Cẩn thận sẽ không gây sai lầm, hắn thật sự phát hiện vài tảng đá do trận pháp hình thành, hắn dùng Thiên Văn ngọc đánh lén, giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
Nếu việc này có người nhìn thấy sẽ hô lên không thể tưởng tượng nổi, từ khi nào Minh Văn cảnh trâu bò như thế, có thể vượt hai đẳng cấp giết quái?
Viên hạch trong tay Lăng Hàn nhiều hơn, mặc dù hắn cẩn thận nghiên cứu, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện dị trạng gì, hắn vẫn thu tất cả viên hạch.
Ngày kế, Lăng Hàn thu được hai mươi lăm viên viên hạch, cũng mang ý nghĩa hắn xử lý hai mươi lăm quái vật do trận pháp hình thành.
Chiến tích này rất cao, đặc biệt Lăng Hàn chỉ có tu vi Minh Văn cảnh, chỉ sợ nói ra cũng không ai tin.
Không có biện pháp, ai bảo những quái vật do trận pháp hình thành ôm cây đợi thỏ, muốn tập kích đột ngột, hết lần này tới lần khác Lăng Hàn hắn lại có Thiên Văn ngọc?
Hai điểm này không thể thiếu thứ nào, nếu không cho dù Lăng Hàn có thể may mắn đắc thủ cũng chỉ là tình huống đặc biệt, không giống hiện tại, nhiều lần thành công, hơn nữa đều là một kích trí mạng, hiệu suất rất cao.
Thời điểm bóng tối hàng lâm, rốt cuộc hắn cũng đi tới cuối đường núi ghập ghềnh, phía trước xuất hiện một tòa thạch ốc, nó xuất hiện vô cùng đột ngột, phía sau thạch ốc là một cái hồ lớn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn sử dụng nhãn thuật dò xét thạch ốc một phen, lúc này mới đi tới.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một tảng đá lớn, điểm cổ quái nhất chính là, trung tâm bàn đá có lỗ hổng, có chín lỗ như thế, chúng cũng không lớn, nhiều nhất có thể bỏ vừa một vật nhỏ như quả mứt.
Sẽ không đúng dịp như thế chứ?
Lăng Hàn vô ý thức lấy một viên hạch ra thả vào trong lỗ hổng, vừa vặn, một nửa khảm vào trong lỗ hổng, một nửa lộ ra ngoài, giống như đã đo ni đóng giày từ trước.
- Rất vừa.
Tứ Oa nói.
- A, phụ thân cầm nhiều viên hạch như thế, cũng nên thả vào thử xem.
Ngũ Oa cũng nói.
Lăng Hàn cũng đặt một viên hạch khác vào, lúc chín viên hạch đặt vào lỗ hổng, có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, chín viên hạch cùng chìm xuống, trung tâm xuất hiện một khối đá to như nắm đấm.
A, đây là thần thạch?
- Đây là Cực Sương Hàn Thạch.
Nhị Oa lập tức nói:
- Nếu dùng nó làm hạch tâm xây dựng tiên cơ, tiên cơ sẽ có cực hàn lực sánh ngang thần thông cửu lưu.
Cửu lưu?
Thần thông như vậy rất lợi hại, dù sao cũng là thần thông, pháp thuật có thể gọi là thần thông, uy lực của nó vô cùng to lớn.
Lăng Hàn kinh ngạc, hóa ra đánh quái cũng rơi ra bảo vật.
Hắn thu hồi Cực Sương Hàn Thạch, hắn lại bỏ chín viên hạch vào lỗ hổng, sau khi chín viên hạch biến mất, lại có một khối đá xuất hiện.
- Diễm Linh Thạch.
Thất Oa nói, nàng vừa ngáp vừa nói:
- Có thể giúp võ giả đạt được hỏa diễm thần…
Nàng còn chưa nói ra chữ “thông”, nàng không phụ mong đợi của mọi người liền ngã xuống đất, ngay sau đó phát ra tiếng ngáy và ngủ thiếp đi.
Không hổ danh Thụy Thần.
Đáng tiếc, chỉ còn lại viên hạch, không đủ đổi một khối thần thạch.
Mặc dù chỉ đạt được hai viên thần thạch có uy lực sánh ngang thần thông cửu lưu, nhưng như vậy đã rất lợi hại, nghe nói thần thạch cao cấp nhất cũng không thể so sánh với thần thông nhất lưu, không có biện pháp, Tiên Thiên thần thể đỉnh cấp nhất định sẽ được trời cao chiếu cố.
Lăng Hàn không ở lại trong thạch ốc quá lâu, nếu hắn lưu lại nơi này một đêm, vô cùng khả năng nửa đêm sẽ có người tới, ai biết người này có mang ác ý hay không?
Còn có Hồng Thiên Bộ, đoán chừng người này đang ở ngoài đảo tìm hắn, bởi vì hắn không đạt được tảng đá thông hành, theo lý hắn không thể đi tới chân núi.
Cho nên, Hồng Thiên Bộ đã tìm hắn thật lâu, sau đó mới có thể ý thức được hắn đã lên núi.
Lăng Hàn rời khỏi thạch ốc, kế tiếp là một cái hồ lớn, bên bờ có một chiếc thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền rất nhỏ, chỉ có thể vừa chỗ cho một người ngồi, Lăng Hàn thu đám tiểu oa nhi và sắc trư vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô, hắn nhảy lên thuyền nhỏ và khua mái chèo về tiến về bờ hồ đối diện.
Soạt, mái chèo vừa chạm vào mặt nước, lật sóng nước, gió đêm thổi qua xoa dịu tâm thần Lăng Hàn.
Lăng Hàn chưa từng có cảm giác thả lỏng như vậy, sau khi tiến vào thế giới này, hắn không ngừng tu luyện và chiến đấu, ít có thời gian chèo thuyền du ngoạn thế này.
Hắn nhắm mắt lại, cứ thế mà khua mái chèo, hưởng thụ cảm giác thoải mái do gió mát mang lại.
Chờ chút!
Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, hắn nhìn vào mặt hồ, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi.
Mặt trăng trong hồ không có biến hóa.
Tại sao lại như vậy, nước hồ đang động nhưng mặt trăng phản chiếu xuống hồ lại không chấn động.
Ba, đúng lúc này, mặt hồ nổi sóng lớn, một xúc tua to lớn phá nước đánh vào thuyền nhỏ.
Nếu như Lăng Hàn vẫn thả lỏng chủ quan như lúc trước, như vậy một kích này sẽ đẩy hắn vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng hắn đã có cảnh giác, một kích này không thể tạo thành ảnh hưởng tới hắn.
Hắn nhảy lên thật cao, cũng nhảy về phía sau.
Bởi vì hắn không sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, hơn nữa đang lúc vội vàng cho nên hắn chỉ nhảy được vài chục mét, chân phải Lăng Hàn hạ xuống và giẫm vào mặt nước, hắn dự định mượn mặt nước bay đi.
Chân hắn vừa chạm vào nước nhưng không thể mượn lực, thân thể cũng chìm xuống.
Bộ này đầu truyện bth mà về sau lại hay,nói chung khá nhiều bất ngờ,cốt truyện về sau khó đoán. Bộ truyện tui thích nhất hiện nay và sau này chưa chắc có bộ vượt đc.