Thời gian: 00: 20: 14
Cũng may, con Thanh Điêu này không hề để ý chút giun dế như bọn họ, trực tiếp vỗ cánh bay qua, ở trong hai trảo của nó cầm một con tê giác màu vàng có kích cỡ tương đương núi nhỏ, bị nó xuyên thủng thân thể, một đường có huyết dịch rơi ra.
Đây là Bát Bảo Kim Tê, cấp bậc Thiên Nhân Cảnh!
Máu tươi của Kim Tê rơi xuống, đối với sinh linh phía dưới mà nói quả thực là tai ương ngập đầu, trong máu bao hàm sát khí đáng sợ của yêu thú Thiên Nhân Cảnh, dưới Hoá Thần Cảnh tiếp xúc sẽ bị đánh chết.
Dòng máu như vậy chính là bảo dược, nhưng cần chí ít mười mấy Hoá Thần Cảnh liên thủ, hóa đi sát khí trong đó mới có thể thu.
Mặc kệ là Yêu Hồi Nguyệt hay Cổ Minh, Từ Tu Nhiên, gặp phải tình huống như vậy cơ bản chỉ có thể nhìn, lắc đầu, đi đường vòng. Nhưng Lăng Hàn không giống, hắn có Hóa Thiên Oản.
Lấy bảo vật này ra, thu máu của Kim Tê vào, lấy tinh hoa thuần túy, dược hiệu càng mạnh hơn, nhưng không có sát khí.
Chỉ là bảo dịch như vậy cũng không ai dám dùng, dù nó không tới Phá Hư Cảnh cũng là Thiên Nhân Cảnh cấp cao, lấy tu vi bây giờ của bọn họ, ai ăn người đó chết.
- Yêu thú Phá Hư Cảnh cũng xuất hiện.
Bọn họ thở dài nói.
- Đây là một mẫu ưng, nói không chắc mới vừa sinh một tổ ưng con, nếu có thể nuôi một con, vậy sau này rất uy phong a.
Con thỏ đột nhiên nói.
Tất cả mọi người động lòng, cảnh giới yêu thú càng nhiều quyết định bởi huyết mạch, như con Thanh Điêu kia đạt đến Phá Hư Cảnh, như vậy đời sau của nó chỉ cần đủ "dinh dưỡng", tương tự cũng có thể đạt đến Phá Hư Cảnh.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa Nhân tộc và yêu thú, nhưng đối lập, yêu thú cũng giới hạn ở huyết mạch, giống như Thanh Điêu, đời sau muốn vượt qua Phá Hư, bước vào Thần giới, này hầu như là chuyện không thể nào.
Trừ khi có thể được bảo dược vô thượng, đánh vỡ huyết mạch ràng buộc.
Vậy thì quá xa xôi, nhưng dù nuôi được một con yêu thú Phá Hư Cảnh, giá trị này kinh người cỡ nào?
- Chân ưng nướng!
Ý nghĩ của Hổ Nữu tự nhiên là khác loại, hai mắt lại bắt đầu tỏa ánh sáng.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ, trong sào huyệt của yêu thú Phá Hư Cảnh che kín hung sát khí của con Thanh Điêu kia, nếu chúng ta đi vào, không đợi nhìn thấy trứng chim liền bị chấn thành mảnh vỡ.
Nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người lắc đầu, đúng a, kia là tồn tại Phá Hư Cảnh, ai có thể tiến vào sào huyệt của nó?
- Đi thôi!
Bọn họ tiếp tục tiến lên, hai ngày sau, Thạch Linh đã triệt để luyện hóa Thạch tâm, thực lực tiến nhanh, bước vào Linh Anh Cảnh, hơn nữa còn là Linh Anh Cảnh cấp cao.
Loại thiên địa dị linh này vốn mạnh mẽ, cùng cấp khó có đối thủ, chính là vương giả trong vương giả, lấy sức chiến đấu của nó hiện tại, có thể ngang hàng với yêu nghiệt như Yêu Hồi Nguyệt.
Lăng Hàn rất hài lòng, lần này Thạch Linh lại trở thành tay chân hợp lệ, mà mỗi tháng Hắc Tháp còn có thể sản sinh một khối kỳ thạch, tốc độ tiến bộ của Thạch Linh sẽ vượt qua hắn, càng ngày càng mạnh.
Mà lúc này, thảo nguyên rộng lớn rốt cục đã hết, phía trước xuất hiện một mảnh thuỷ vực, tương tự cực kỳ bao la, chí ít Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn cũng không nhìn thấy phần cuối.
Ở chỗ giao giới, thình lình sinh trưởng một cây kỳ dược, cao năm trượng, toàn thân trắng như tuyết, kết một trái cây như bắp ngô, nhưng lớn hơn rất nhiều lần, trái cây này toả ra mùi thơm thăm thẳm, chỉ ngửi đã làm tâm thần người ta thoải mái.
Có điều, cũng không chỉ đoàn người Lăng Hàn phát hiện cây bảo dược này, mà có rất nhiều người, như Cổ Minh thì chắp tay đứng ở một bên, khóe miệng mang theo nụ cười như dã thú.
Lăng Hàn còn nhìn thấy Yêu Hồi Nguyệt, hắn một thân một mình, còn có Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh, mỗi người bọn họ mang theo một chi đội ngũ, như loại mạo hiểm này rất dễ bồi dưỡng tình hữu nghị, đương nhiên cũng dễ dàng trở mặt nhất.
Còn có Nguyên Thừa Hòa, hắn khẽ gật đầu với Lăng Hàn, hiển nhiên tuân thủ hứa hẹn, tôn Lăng Hàn làm lão đại.
Đây là bảo dược gì?
Lăng Hàn nghi hoặc, kiếp trước hắn là đan đạo đế vương, ở trên nhận thức linh dược, hắn nói thứ hai tuyệt không người nào dám nói thứ nhất, rất nhiều bảo dược dù cho đã tuyệt chủng, hắn cũng gặp trên đan phổ.
Nhưng hắn chưa từng thấy cây bảo dược kia a.
Hiện tại, tất cả mọi người còn kiềm chế, mới không có triển khai ác chiến. Mặt khác, tựa hồ bảo dược cách thành thục còn có mấy ngày, cái này cũng là nguyên nhân để mọi người không ác chiến.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, đây quả thật là bảo dược đỉnh cấp, mùi thuốc chứng minh nó tuyệt đối là bảo vật đỉnh cấp, nhưng trước đó Hỏa Diễm Vương còn có cường giả của Ngũ Đại Tông Môn đi qua, vì sao bọn họ không thuận lợi thu lấy?
Coi như lưu một người thủ ở chỗ này cũng đáng a.
Trong đó có nguyên nhân gì sao?
Lăng Hàn lộ ra vẻ suy tư, kiếp trước hắn đã tiến vào rất nhiều di tích cổ, cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, để hắn có một nhận thức tỉnh táo, là tuyệt đối không nên bị bảo vật mê hoặc thần trí.
Bảo vật dĩ nhiên được, nhưng thông thường quấn lấy nguy hiểm, cạm bẫy.
Nơi này rõ ràng có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ chiếm giữ, nhưng có một cây bảo dược quang minh chính đại đặt ở đó, tại sao một con yêu thú tọa trấn cũng không có?
Thiên địa bảo dược, thông thường sẽ có yêu thú phối hợp, thậm chí bởi vì yêu thú mà sinh ra.
Trực giác để Lăng Hàn nhận định, chuyện này rất có thể là một cái bẫy.
Hắn nói nghi ngờ này cho Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh, cũng gọi Nguyên Thừa Hòa vào dưới trướng, để hắn nghe theo hiệu lệnh của mình. Điều này làm cho Nguyên Thừa Hòa có chút không cam lòng, nhưng không dám chống đối.
Mãnh nhân này là tồn tại giết chết Tiểu Đao Vương a!
Mọi người còn đang suy tư, chờ đợi bảo dược chân chính thành thục. Mà sau đó còn có rất nhiều người đến, thậm chí không thiếu cường giả Thiên Nhân Cảnh, để những người đến trước thở dài, sớm biết có cường giả này xuất hiện, tuyệt không nên ở lâu như vậy, sớm ra tay cướp bảo dược, dù cho không thành thục cũng hơn không có a.
Lại sau ba ngày, đã có bảy cường giả Thiên Nhân Cảnh đến, mà bất an trong lòng Lăng Hàn cũng càng lúc càng lớn, bởi vì từ mấy ngày nay, hắn không nhìn thấy một con yêu thú ở phụ cận.
Phải biết, yêu thú đều có ý thức lãnh địa cực mạnh, nơi này không có yêu thú xuất hiện chỉ nói rõ một đạo lý… nơi đây vốn có một yêu thú mạnh mẽ, mới sẽ làm những yêu thú khác coi nơi này là cấm địa, không dám đặt chân.
Mà tranh cướp bảo dược rốt cục cũng bắt đầu, bảy cường giả Thiên Nhân Cảnh đại chiến, dư âm chiến đấu mạnh mẽ để mỗi người đều không ngừng lùi về sau, không cách nào tới gần.
Đúng lúc này, chỉ thấy cây thuốc kia run lên, sau đó biến mất rồi.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, bảo dược có chân sao? Hay là nói, ai gan to bằng trời, thừa dịp bảy Thiên Nhân Cảnh ác chiến nhân cơ hội trộm bảo dược?
Ầm ầm ầm… đại địa bắt đầu run rẩy, đùng, một vết nứt xuất hiện, sau đó hiện ra vết rạn nứt như mạng nhện, lan tràn về bốn phương tám hướng, thật giống như có nhân vật đáng sợ nào muốn chui lên vậy.
---------------
Cảm hứng mới