THẦN ĐẾ TRỌNG SINH

"Cổ đại sư, ngài...ngài đây là đang nói gì vậy?"

Nhìn thấy Cổ đại sư quỳ gối trước mặt mình, vẻ mặt cầu khẩn, chân tay Ngô Bá Hùng đột nhiên có chút luống cuống.

Ai có thể nghĩ tới, Cổ đại sư ngày thường cao ngạo như thần tiên, thế mà cũng có lúc chật vật đáng thương như thế.

Mà thủ phạm chính của tất cả những điều này, lại là thiếu niên bình thường trước mặt hắn, lấy vãn bối để xưng hô với thiếu niên này.

"Tiểu... Diệp đại sư..."

Ngô Bá Hùng có phần không biết phải làm sao, đành phải nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần không thể không lắc đầu, cười nói:

"Chú Ngô, cháu đã nói, cháu mãi mãi là Diệp Trần mà chú biết mà, chú vẫn gọi cháu là tiểu Trần đi a!"

Ngô Bá Hùng hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó liếc qua Cổ đại sư vẫn đang quỳ gối trên mặt đất như cũ, thận trọng nói:

"Vậy, tiểu Trần, chú thấy Cổ đại sư cũng không phải cố ý làm như vậy, nếu không ngươi tha thứ cho ông ấy lần này đi!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Cháu đã nói, xử trí như thế nào là do chú Ngô tới quyết định a, nếu chú tha cho hắn, vậy cháu tha hắn!"

Cổ đại sư nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng nói:

"Đa tạ Diệp đại sư! Đa tạ ông chủ Ngô!"

"Chẳng qua..."

Diệp Trần bỗng nhiên chuyển đề tài.

Trái tim mềm yếu của Cổ đại sư đã từ từ bình tĩnh trở lại, đột nhiên thót lên một cái, lập tức trong nháy mắt lại treo lên, hơn nữa cơ thể của hắn đang muốn bò từ dưới đất dậy, giờ phút này cũng không dám động, cả người khom lưng, dừng lại tại đó, lúng túng không nói ra được.

"Nếu cứ tha ngươi như vậy, thực sự lợi cho ngươi quá rồi, cái khay ngọc này ta sẽ tịch thu, coi như là trừng phạt đối với ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"

Diệp Trần giơ khay ngọc trong tay lên, chậm rãi mở miệng nói.

Chất liệu của cái khay ngọc này, chu dù ở Tu Chân giới, cũng được tính là không tệ, bây giờ linh hồn của Huyết Bức trong khay ngọc đã được Diệp Trần diệt đi, chỉ cần xóa đi tinh thần lạc ấn ở phía trên, là có thể dùng để làm nền tảng bố trí Thanh Long đại trận, quả thực không có gì thích hợp bằng.

"Thở ra!"

Nghe được lời này của Diệp Trần, Cổ đại sư lập tức thả lỏng sau đó thở dài, vội vàng nói:

"Không có không có! Diệp tiền bối bây giờ nói như thế nào, thì làm theo như thế!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, đang muốn thu hồi khay ngọc kia, cô gái lạnh lùng cách đó không xa đột nhiên mở miệng nói:

"Sư phụ! Thứ này thế nhưng là chúng ta phải liều lĩnh mạo hiểm sinh tử, lấy ra từ trong cổ mộ, sao có thể cứ như vậy dễ dàng cho hắn..."

"Im ngay!"

Không đợi nữ tử lạnh lùng kia nói xong, Cổ đại sư quát to một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của cô ta, ngăn cản không cho cô ta nói tiếp.

Lông mày Diệp Trần chợt nhíu lại,

"Chờ một chút, cô vừa mới nói, thứ này phát hiện ở trong cổ mộ? Không biết là cái cổ mộ nào?"

Trong cái pháp khí khay ngọc này lại có thể ẩn tàng linh hồn của Huyết Bức, ở bên trong pháp khí đã là tồn tại cực kì đỉnh cấp, vậy lai lịch của nó chắc chắn sẽ không đơn giản.

Nếu như hắn có thể tìm được cái cổ mộ kia, nói không chừng còn có thể thuận tiện tìm được một số bảo bối khác, đây đối với Diệp Trần bây giờ đang trong tình trạng thiếu thốn tài nguyên tu luyện mà nói, sức hấp dẫn quả thực không nhỏ.

Nghe được câu hỏi này của Diệp Trần, Vẻ mặt của Cổ đại sư và cô gái lạnh lùng kia cùng lúc biến đổi, chợt lại hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cổ đại sư suy nghĩ một lát, sau đó mới nói:

"Diệp tiền bối đã hỏi, vãn bối tự nhiên không dám giấu diếm, tuy nhiên còn xin Diệp tiền bối theo ta tới chỗ khác nói chuyện!"

Diệp Trần không do dự, trực tiếp gật đầu, biểu thị đồng ý.

...

Rất nhanh,

Diệp Trần theo Cổ đại sư từ từ lên tầng ba, cô gái lạnh lùng kia cũng theo sát ở phía sau.

Ba người vừa đi, toàn bộ tàng hai lập tức trở nên sôi trào, mọi người vây quanh Ngô Bá Hùng ở giữa, bắt đầu hỏi lung tung này kia,

"Vị Diệp đại sư này thực sự quá lợi hại! Quả thực chính là thần tiên hạ phàm a!"

"Ngay cả Cổ đại sư đều gọi hắn là tiền bối, dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chà chà!"

"Theo ta thấy, thực lực của vị Diệp đại sư này, còn phải cao hơn Cổ đại sư không chỉ gấp mười lần!"

"Ngô tổng, ngài và vị Diệp đại sư này đến cùng có quan hệ như thế nào? Sau này dẫn anh em tới giới thiệu một chút thôi a!"

"Đúng thế, Ngô tổng, ông tranh thủ thời gian nói với anh em nghe một chút, vị Diệp đại sư này đến cùng là có lai lịch gì?"

...

Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của mọi người, Ngô Bá Hùng không có được sự cho phép của Diệp Trần, tự nhiên không dám tùy tiện nói ra nội tình của Diệp Trần, chỉ là thoái thác nói chính mình cũng không rõ lắm.

Còn ở một bên khác, sau khi Diệp Trần theo Cổ đại sư đi tới tầng ba,

"Cổ đại sư, ở đây không có người ngoài, bây giờ ngươi có thể nói chuyện về lai lịch của cái khay ngọc này được rồi a?"

Cổ đại sư vội vàng cười bồi nói:

"Diệp tiền bối chính là cao nhân cảnh giới Thần Thông, ở trước mặt ngài, ta nào dám xưng cái danh hiệu đại sư gì? Vãn bối họ Cổ tên Thuần Dương, Diệp tiền bối gọi ta tiểu Cổ là được!"

Diệp Trần nhìn qua sợi râu bạc xám của Cổ Thuần Dương, lập tức không còn gì để nói, đồng thời lông mày hơi nhíu lại,

"Cảnh giới Thần Thông? Cảnh giới Thần Thông là cái gì?"

Cổ Thuần Dương lập tức ngẩn người,

"Tu vi của Diệp tiền bối cao minh như thế, chẳng lẽ lại không có nghe nói về cảnh giới Thần Thông sao? Chuyện này không có khả năng đi!"

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, cơ bản là đã đoán được, cảnh giới Thần Thông trong lời nói của Cổ Thuần Dương, nói vậy chắc hẳn là người tu chân ở trên trái đất dự theo thực lực mà phân chia cảnh giới.

Đối với tu chân giả trên trái đất, Diệp Trần vẫn là rất hiếu kì, thế là trầm ngâm nói:

"Truyền ta đạo pháp chính là một vị thế ngoại cao nhân, hắn chưa từng nói qua với ta về điều này, hơn nữa ngoài các ngươi ra, ta cũng chưa có chưa từng gặp được một người tu đạo nào khác."

Cổ Thuần Dương lập tức giật mình,

"Hóa ra là như vậy! Điều này khó trách..."

Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng nói:

"Diệp tiền bối có chỗ không biết, người tu đạo chúng ta, dựa theo cảnh giới phân chia, tổng cộng chia làm bốn cái cảnh giới lớn, phât biệt là Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, Thành Đạo..."

Sau khi nghe Cổ Thuần Dương giải thích một phen, Diệp Trần cuối cùng đối với tu chân giả ở trên trái đất coi như là cơ bản hiểu rõ.

Cổ Thuần Dương nói về Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, đối ứng chắc là Luyện Khí sơ, trung, hậu tam kỳ.

Mặc dù Diệp Trần mới chỉ có cảnh giới Luyện khí tầng bốn, nhưng hắn có tới ký ức của tám trăm năm, kiếp trước còn là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thực lực tự nhiên không phải tu sĩ cảnh giới Luyện Khí trung kỳ bình thường có thể so sánh, cho nên bị Cổ Thuần Dương tưởng nhầm là cảnh giới Thần Thông.

Còn về cảnh giới cao nhất Thành Đạo, đối ứng chắc là cảnh giới Trúc Cơ, nói theo cách khác, cảnh giới Trúc Cơ chắc là đỉnh cao của tu chân giả ở trái đất.

"Vậy ngươi có biết, toàn bộ thế giới tu chân giả có cảnh giới Thành Đạo có bao nhiêu không?"

Diệp Trần nhịn không được nên hỏi.

Cổ Thuần Dương lại lắc đầu,

"Ta không biết! Mỗi một cường giả có cảnh giới Thành Đạo, đều là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, ta sống lâu như vậy, ngay cả một người cũng chưa gặp được bao giờ..."

Sau khi tùy tiện hỏi mấy vấn đề, Diệp Trần đối với tu chân giả ở trái đất cơ bản đã hiểu rõ, thế là lúc này mới quay trở lại vấn đề chính,

"Đúng rồi, trước đó các ngươi nói cổ mộ kia, đến cùng là ở nơi nào?"

Cổ Thuần Dương cười nói:

"Thực ra thì đây đối với phạm vi tu chân trong nước Hoa Hạ của chúng ta mà nói, cũng không phải là bí mật gì, trước đó Diệp tiền bối đột nhiên hỏi vấn đề này, ta còn đang tò mò, bây giờ xem ra, vị sư phụ kia của ngài chắc là cũng không nói cho ngài biết chuyện này..."

Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dừng lại một chút, vẻ mặt có chút mơ mơ màng màng nói:

"Ngôi mộ cổ này nằm gần núi Everest, nghe nói chính là tiên nhân thời thượng cổ để lại một chỗ di chỉ, nhưng cũng có một câu nói rằng đó là con đường đi về tiên giới!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi