THẦN ĐẾ TRỌNG SINH

Sau khi xe vượt qua dốc cao, phía trước quả nhiên xuất hiện một cái Trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, bởi vì ở vị trí rất cao, giống như ở đám mây trên trời, rất dễ nhìn thấy.

Từ xa tới gần, truyền đến từng đợt âm thanh xôn xao hỗn tạp, có tiếng của âm nhạc, có tiếng hò hét điên cuồng, ngẫu nhiên còn kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết.

Cổ Thuần Dương nói:

"Tiểu trấn Vân Gian này, nghe nói trước kia là đất đai địa bàn của Mạch thị, tuy rằng sau khi xây dựng chế độ đất nước việc này đã bị hủy bỏ, nhưng thế hệ sau của bọn họ vẫn tự cho đất đai ở đây là của mình, với cả nơi này thực sự vắng vẻ, đất đai cằn cỗi, không có tài nguyên gì, thời gian dần trôi đã phát triển thành một cái khu tự quản lý...."

Cổ Thuần Dương cố ý nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đang giải thích cho Diệp Trần nghe.

Không nghĩ tới, Quách sư phụ bỗng nhiên chen miệng nói:

"Cổ lão huynh có chỗ không biết, những gì ngươi vừa nói, đầu đã là từ lâu rồi! Bây giờ tiểu trấn Vân Gian, đã sớm không phải là Mạch thị làm chủ nữa rồi, mà là phạm vi thế lực của Quỷ Linh tông a!"

"Quỷ Linh tông!"

Nghe được điều này, chẳng những Cổ Thuần Dương giật nảy cả mình, ngay cả Sở Phi Yên ở một bên, cũng lập tức ngồi ngay ngắn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Không nghĩ tới Linh Trí thượng nhân kia, lại đưa thế lực tới nơi đây..."

Cổ Thuần Dương thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Quách sư phụ để vẻ mặt của hai người vào trong mắt, tiếp tục nói:

"Cổ lão huynh và Tang huynh đều là người trong đạo môn, đối với Quỷ Linh tông này, chắc là biết rõ hơn so với ta a? Nghe nói tông chủ của Quỷ Linh tông kia là Linh Trí thượng nhân, có năng lực thần quỷ khó lường, là nhân vật cấp bậc thần tiên! Không biết so với hai vị thì như thế nào?"

Tang Mộc cười khổ nói:

"Quách sư phụ chớ có giễu cợt chúng ta! Linh Trí thượng nhân chính là cao nhân cảnh giới Thần Thông, chúng ta làm sao có thể só sánh được? Coi như ta và Cổ lão quỷ cùng nhau, cũng xa xa không phải là đối thủ của người ta!"

Quách sư phó nghe vậy, lập tức nghiêm sắc mặt,

"Theo các ngươi nói như vậy, vị Linh Trí thượng nhân kia, chẳng lẽ so với tông sư Hóa Kình của võ đạo giới chúng ta còn phải lợi hại hơn?"

"Cũng không phải!"

Tang Mộc đạo trưởng tiếp tục giải thích nói:

"Người tu đạo chúng ta chỉ tu luyện chân nguyên, không tu luyện nhục thể, cho nên năng lực cận chiến kém xa võ giả các ngươi! Như lấy chúng ta bây giờ tới nói, nếu như Quách sư phụ đột nhiên ra tay với chúng ta, hai chúng ta tự nhiên tuyệt đối ngăn cản không được, thế nhưng, nếu để cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, mượn nhờ pháp khí và lực lượng phù lục, nhưng cũng chưa chắc thua ở trên tay Quách sư phụ ngươi!"

Quách sư phụ nghe xong lời giải thích của Tang Mộc đạo trưởng, vẻ mặt lập tức giật mình, vốn là vẻ ngưng trọng, cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Không nghĩ tới, Cổ Thuần Dương đột nhiên mở miệng nói:

"Thật ra thì nếu như người tu đạo chúng ta, có được phương pháp vũ đạo song tu, đến bù sự thiếu hụt của bản thân, thực lực có thể tăng lên rất nhiều!"

Nói đến đây, Cổ Thuần Dương không thể không lặng lẽ nhìn Diệp Trần ở bên cạnh một cái.

Trước đó hắn từng nghe Diệp Trần nói qua, thực ra thì tu vi của Diệp Trần, không phải cao hơn hắn quá nhiều, nhưng là sức chiến đấu lại có cách biệt một trời, thậm chí ngay cả Vu Thành Hùng tông sư Hóa Kình đại thành, đều chết ở trên tay Diệp Trần.

Đương nhiên, Cổ Thuần Dương làm sao biết được rằng, công pháp mà Diệp Trần tu luyện, cho dù ở Tu Chân giới cũng là cấp cao nhất, hơn nữa lại có ký ức tám trăm năm tu chân, những truyền thừa cấp thấp ở trên trái đất này, tự nhiên không cách nào có thể so sánh.

Tang Mộc đạo trưởng nghe được lời này của Cổ Thuần Dương, không thể không cười nói:

"Ngươi nói là người tu đạo thời thượng cổ a? Đáng tiếc những truyền thừa đó sớm cũng đã đoạn tuyệt, hiện nay ở đâu còn có nhân vật như vậy?"

Cổ Thuần Dương còn muốn phản bác, lúc này xe bỗng nhiên dừng lại, hóa ra đã đi tới lối vào của tiểu trấn.

Mọi người xuống xe, Quách sư phó vẫn còn muốn nghe thêm, nói:

"Tang huynh, Cổ huynh, ở bên cạnh đây có một quán trà, tay nghề pha trà rất không tệ, không bằng để cho đồ đệ của ta đi đặt phòng trước, ba người chúng ta lại tiếp tục nói về chủ đề trước đó, nghiên cứu thảo luộn thật tốt một chút, như thế nào?"

Quách sư phụ cũng đã nói ra rồi, Cổ Thuần Dương và Tang Mộc cũng không tiện từ chối, thế là bảy người chia thành hai đường, Cổ Thuần Dương, Tang Mộc đạo trưởng và Quách sư phụ, đi sang quán trà nói chuyện phiếm, hai sư huynh đệ đại Tráng và a Hổ thì dẫn theo Diệp Trần và Sở Phi Yên đi khách sạn đặt phòng.

...

"Sở tiểu thư, chờ chúng ta đặt xong phòng nghỉ, sau đó hai anh em chúng ta, dẫn các ngươi đi chơi có được không? Dù sao trong thời gian ngắn mấy người sư phụ bọn họ trong thời gian ngắn cũng không về được!"

Đại Tráng vừa đi, vừa cười đối với Sở Phi Yên và Diệp Trần mở miệng nói, ánh mắt của hắn bắt đầu tò mò liếc nhìn cơ thể chỗ nổi bật của Sở Phi Yên

So sánh dưới, a Hổ kia còn trực tiếp nhiều hơn, đôi mắt gần như không có xê dịch khỏi thân thể của Sở Phi Yên, nước bọt đều sắp rớt cả ra ngoài, nghe được đề nghị của đại Tráng, vội vàng hùa theo nói:

"Đúng đó! Hai anh em chúng ta cũng coi là khách quen ở đây, biết nơi rất tốt để chơi, cam đoan để cho các ngươi mở rộng tầm mắt!"

Sở Phi Yên dĩ nhiên cũng nhận ra sắc tâm của hai người, không thể không lạnh lùng hừ một cái, sắc mặt lạh như băng nói:

"Không hứng thú!"

Hai người thấy thái độ của Sở Phi Yên lãnh đạm như thế, lập tức nhụt chí một lúc.

Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng,

"Ta ngược lại thật ra rất muốn thấy, học hỏi hiểu biết một chút cũng được!"

Dù sao khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì, ngồi ở trong nhà trọ thực sự quá nhàm chán, không bằng đi xung quanh một chút, hơn nữa hắn đối với Quỷ Linh tông lúc trước ba người Cổ Thuần Dương nói, cũng cảm thấy thật hứng thú, điều này làm cho hắn nhớ tới một cái tông môn nào đó ở Tu Chân giới.

Đại Tráng và a Hổ lập tức vẻ mặt không thích, bọn họ nhìn trúng chính là Sở Phi Yên, chứ không có hứng thú bồi Diệp Trần chơi.

Không nghĩ tới, Sở Phi Yên nghe được Diệp Trần nói như vậy, lập tức cũng nói theo:

"Diệp sư đã muốn đi, vậy ta cũng đi!"

Đại Tráng và a Hổ đầu tiên là sững sờ, sau đó là mừng rỡ, tuy rằng bọn họ không biết vì sao Sở Phi yên nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý, nhưng chỉ cần kết quả mà bọn họ muốn đạt được là đủ rồi.

Còn về Sở Phi yên xưng hô Diêp Tràn là Diệp sư, bọn họ tưởng lầm là tên của Diệp Trần, cho nên cũng không có để ở trong lòng.

...

Khách sạn ngay gần với cửa vào của tiểu trấn, rất nhanh bốn người đã đặt xong phòng trọ, dưới sự dẫn đường của đại Tráng và a Hổ, hướng vào sâu trong tiểu trấn đi tới.

Đừng nhìn cái tiểu trấn Vân Gian này không lớn, hơn nữa lại là ở bên trong hoang sơn dã lĩnh, nhưng trên cái thị trấn này, quá trà, khách sạn, quán bar, thậm chí còn có sọc bạc ngầm, lôi đài dưới mặt đất, các loại chỗ ăn chơi phi pháp.

Tuy nhiên Diệp Trần đối với mấy cái nơi này, thực sự không nhấc lên được một chút hứng thú nào, đại khái sau khi nhìn mấy lần, dự định chuẩn bị trở về quán rượu.

"Không có gì hay ho, trở về thôi!"

"Nha!"

Sở Phi Yên tự nhiên là đáp ứng, lập tức nhu thuận lên tiếng, đã muốn đi theo Diệp Trần trở về khách sạn, đại Tráng và a Hổ nghe vậy, lập tức tức giận đến hàm răng nghiến kèn kẹt.

Bọn họ bây giờ coi như đã nhìn ra, tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng là vị Sở đại mỹ nữ này, đối với thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường trước mặt, có thể nói là nói gì nghe nấy, bọn họ muốn tiếp xúc với đại mỹ nữ này nhiều thêm một chút, nhất định trước tiên phải giải quyết thằng nhóc này trước mới được!

"Đừng nha! Diệp huynh đệ, nơi vui chơi chân chính còn chưa có đi đâu! Vội vàng trở về như vậy làm gì?"

A Hổ ôm đầu vai của Diệp Trần, vẻ mặt giả cười nói.

Đại Tráng cũng đi theo cười nói:

"Đúng nha! Ta biết phía bắc có một phòng đấu giá dưới mặt đất, thường xuyên đấu giá một số vật dụng mà người tu đạo của các ngươi sử dụng, không biết Diệp huynh đệ có cảm thấy hứng thú hay không?"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,

"Còn có loại địa phương này? Đi xem một chút!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi