THẦN MA THIÊN TÔN

Ngọc Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, trong lòng vẫn không tin có người dùng ba ức đồng tiền nhỏ để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu mà chỉ vì báo ân, hắn thật sự không có ý đồ khác với tiểu thư sao?

Muốn trong vòng ba tháng kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thực ra không nắm chắc chút nào.

Thế nhưng, nếu đã hứa hẹn, vậy thì tất nhiên phải nỗ lực thực hiện.

Ninh Tiểu Xuyên đã xem qua khố phòng của Hải Đường trang viên, tiền trong đó phần lớn đã bị Hầu Phủ chuyển đi, chỉ còn lại 130 vạn đồng tiền nhỏ.

Hiện tại vừa qua thu hoạch vụ thu, phải chờ tới sang năm mới có thể nhận được tiền cống hàng năm.

Nói cách khác, Ninh Tiểu Xuyên bây giờ muốn gom góp ba ức đồng tiền nhỏ, thì chỉ có thể dựa vào chính hắn.

- Với tốc độ luyện chế Huyền dược của ta hiện nay, một ngày nhiều nhất có thể luyện chế được 20 gốc Dưỡng Tâm thảo, một gốc Dưỡng Tâm thảo có thể luyện chế được bốn giọt Dưỡng Tâm dịch, một giọt Dưỡng Tâm dịch có thể bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, một ngày có thể kiếm 80 vạn đồng tiền nhỏ. Ba tháng có thể kiếm 7200 vạn đồng tiền nhỏ, không được… không được… Cho dù mỗi ngày ta đều luyện chế Dưỡng Tâm thảo, cũng không có khả năng kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ trong vòng ba tháng.

Ninh Tiểu Xuyên cau mày, nói:

- Xem ra chỉ có một biện pháp. Nếu như ta có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, như vậy, ta có thể luyện chế được Trung Cấp đan, một viên Trung Cấp đan bán đấu giá, ít nhất cũng được 100 vạn đồng tiền nhỏ, chỉ khi trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp thì ta mới có thể kiếm được ba ức đồng tiền nhỏ trong ba tháng, thậm chí càng nhiều hơn.

Hiện tại Ninh Tiểu Xuyên có thể luyện chế một gốc Dưỡng Tâm thảo thành bốn giọt Dưỡng Tâm dịch, đã đạt tới trình độ của Dưỡng Tâm Sư trung cấp, bây giờ chỉ cần đề thăng tu vi lên Thần Thể cảnh mà thôi.

Chỉ khi tu vi đạt tới Thần Thể cảnh, mới có thể giúp Dưỡng Tâm Sư luyện chế ra “Trung Cấp đan”.

Những Dưỡng Tâm Sư khác, cho dù tu thành Thần Thể cảnh, cũng chưa chắc có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

Muốn trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, còn khó hơn Võ giả tu luyện đến Thần Thể cảnh rất nhiều lần, trong đó còn yêu cầu khả năng khống chế Huyền dược của Dưỡng Tâm Sư, tư chất của bản thân Dưỡng Tâm Sư, kỹ xảo luyện dược của Dưỡng Tâm Sư, Võ Đạo Tâm Cung của Dưỡng Tâm Sư cũng phải đủ cường đại.

Chỉ khi những nhân tố này đạt tới trình độ cực cao, thì mới có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

Đối với rất nhiều người mà nói, tu luyện đạt tới Thần Thể cảnh, chính là bước đầu tiên để trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

Nhưng đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, chỉ cần tu luyện đến Thần Thể cảnh, là lập tức có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp.

- Nhất định phải đề thăng tới Thần Thể cảnh trong vòng ba tháng.

Ninh Tiểu Xuyên lấy hộp Kim Ti Tử Mộc từ trong gói hành trang ra, hai tay đặt trên chiếc hộp tràn ngập hoa văn kim sắc, ngay lập tức, một luồng Võ Nguyên khí khổng lồ, thông qua bàn tay tràn vào trong cơ thể hắn.

Ầm...

Tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên liền tăng mạnh, động tĩnh rất lớn.

Vốn dĩ một phút hắn có thể vận hành được ba chu thiên, nhưng lúc này, dưới sự kích thích của Võ Nguyên khí, không ngờ hắn lại đạt tới trình độ một phút bốn chu thiên.

Giống như có một vị Võ Tôn đang không ngừng quán nhập lực lượng cho hắn, tốc độ tu luyện liền nhanh chóng tăng lên.

Liên tục mười ngày, Ninh Tiểu Xuyên đều bế quan tu luyện.

Hắn rất ít khi tiếp xúc với đám người hầu và quản sự trong Hải Đường trang viên, đồ ăn đều do Ngọc Nhan đưa đến tận phòng cho hắn.

Người hầu trong Hải Đường trang viên, nhất định có cơ sở ngầm do Ninh Thiên Vũ bố trí, Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn để người khác biết bản thân mình đã có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo.

Bế quan tu luyện trong mười ngày, Huyền Khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng bành trướng, vô số khí lưu xích hồng sắc chuyển động quanh thân hắn, tạo thành một viên cầu đường kính hai thước, bao phủ lấy thân thể hắn.

- Ngưng cho ta.

Huyền Khí Võ Đạo đều hội tụ trên lòng bàn tay của hắn, hóa thành một luồng Huyền Khí kiếm xích hồng sắc, dài đến ba thước, lấp lánh trong suốt, giống như một thanh kiếm được rèn từ hồng ngọc.

Huyền Khí kiếm mặc dù không khủng bố giống như Ma kiếm trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, nhưng vẫn sắc bén đến cực điểm, ẩn chứa năng lượng khổng lồ.

Ầm...

Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên chém xuống, kiếm khí phóng ra ngoài, cắt một cái đỉnh đồng cao hai thước ở gần đó thành hai nửa, tro bụi trong đỉnh đồng bắn tung tóe, hai nửa thân đỉnh rơi xuống đất, đập nát những phiến đá bên dưới.

Một kiếm bổ đôi đỉnh đồng.

Đây chính là uy lực của Huyền Khí kiếm, đủ khiến Ninh Tiểu Xuyên vô địch trong đám cùng cảnh giới, thậm chí còn dám nghênh chiến cả cao thủ Huyền Khí tầng thứ tám.

- Sử dụng Võ Nguyên khí để tu luyện trong mười ngày, tu vi của ta đã tăng lên Huyền Khí tầng thứ bảy đỉnh phong, tốc độ tu luyện này vẫn còn quá chậm.

Đối với người khác mà nói, tốc độ tu luyện như vậy đã tương đối khủng bố rồi.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn không hài lòng.

Ngọc Nhan nghe thấy tiếng động, liền vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, mà đỉnh đồng ở giữa phòng còn bị chém thành hai nửa, nhất thời sợ đến trợn mắt há hốc mồm, hai mắt chớp động, nói:

- Ninh thiếu gia, ngài… ngài đột phá cảnh giới sao?

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

- Không phải, Ngọc Nhan, ngươi có biết ở gần đây có nơi nào bán Huyền dược không?

- Tất nhiên là ở chợ Nam Sơn Tập. Thiếu gia, ngài mua Huyền dược làm gì? Chỉ có Dưỡng Tâm Sư tôn quý mới có thể hoàn toàn tận dụng được dược tính trong Huyền dược.

Ngọc Nhan cho rằng Ninh Tiểu Xuyên muốn thông qua Huyền dược để đề thăng tu vi, vì vậy mới nhắc nhở.

Dù sao thì Võ giả trực tiếp sử dụng Huyền dược, cũng chỉ có thể sử dụng được một phần mười dược tính, như vậy quá lãng phí rồi.

Nàng không biết Ninh Tiểu Xuyên cũng là một vị Dưỡng Tâm Sư.



Nam Sơn Tập, chính là một trong những khu vực ở biên giới Hoàng thành.

Mặc dù chỉ là một khu vực ở biên giới, nhưng cũng có tường thành cao lớn, thậm chí trên tường thành còn xây dựng cả phong hỏa đài, tháp tiễn, xe bắn đá.

Toàn bộ Nam Sơn Tập hiển nhiên là một tòa thành phồn hoa nhỏ, những Võ giả từ Thiên Nam vực, Giang Nô vực, Ma Lĩnh vực, muốn đến được Hoàng thành thì đều phải đi qua nơi này, vì vậy liền khiến Nam Sơn Tập trở thành một trong những khu vực hỗn loạn nhất ở biên giới Hoàng thành.

Điều đáng nhắc tới chính là, lãnh thổ của Ngọc Lam quốc vô cùng rộng lớn, phân vực mà thống trị, chia làm rất nhiều vực.

Toàn bộ Nam Sơn Tập hiển nhiên là một tòa thành phồn hoa nhỏ, những Võ giả từ Thiên Nam vực, Giang Nô vực, Ma Lĩnh vực, muốn đến được Hoàng thành thì đều phải đi qua nơi này, vì vậy liền khiến Nam Sơn Tập trở thành một trong những khu vực hỗn loạn nhất ở biên giới Hoàng thành.

Điều đáng nhắc tới chính là, lãnh thổ của Ngọc Lam quốc vô cùng rộng lớn, phân vực mà thống trị, chia làm rất nhiều vực.

Mà dưới “Vực”, lại chia làm “Nguyên”, “Phủ”, “Châu”, “Huyện”, “Trấn”.

Trong Nam Sơn Tập, có một khu phố cổ chuyên mua bán Huyền dược, ở đây người nào cũng có thể đến, đủ loại đầu trâu mặt ngựa hội tụ.

Hai bên phố có một cửa hàng trang hoàng hoa lệ, cũng có người bày ra một cái chiếu, ở trên chiếu đặt lộn xộn các loại Huyền dược, sau đó bắt đầu đứng rao hàng.

- Vị công tử này, ngươi tới mua Huyền dược phải không?

Một lão giả cầm một nhánh rễ cây màu nâu trên tay, rễ cây thô bằng cánh tay, bề mặt có rất nhiều đường văn như mạch máu nhân thể, nói:

- Đây chính là “Huyết Tổ Căn” mà ta lấy được từ trên Nam Nguyệt Sơn, tuyệt đối đạt tới 300 năm tuổi, lão chưởng quầy của Huyền Diệp Trai trả ta 1 vạn 5000 đồng tiền nhỏ, ta cũng không bán, thứ này ít nhất cũng phải 2 vạn đồng tiền nhỏ.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn gốc “Huyết Tổ Căn” trong tay lão giả kia, liền cười lắc đầu, sau đó đi thẳng về phía trước.

Lão giả kia lập tức đuổi theo, nói:

- Nếu không thì 1 vạn 8000 đồng tiền nhỏ, 1 vạn 6000 đồng tiền nhỏ cũng được, cho dù ngươi không mua Huyết Tổ Căn, thì ở chỗ ta vẫn còn những loại Huyền dược khác, ở đây có Thiên Ma Đảm, Quỷ Sơ Hòa,…

Ninh Tiểu Xuyên cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Ngọc Nhan tò mò hỏi:

- Thiếu gia, những Huyền dược dân dã này đều lấy từ Nam Nguyệt Sơn, bởi vì không muốn bị Dưỡng Tâm Điện thu mua với giá rẻ, cho nên mới bày hàng rong bán. Ngọc Nhan mặc dù không hiểu biết về Huyền dược, nhưng cũng biết một gốc Huyền dược tam phẩm mà chỉ có giá 1 vạn 6000 đồng tiền nhỏ là tương đối rẻ rồi.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu cười nói:

- Ngươi thật sự cho rằng bọn họ đều là những sơn dân giản dị? Gốc “Huyết Tổ Căn” mà lão giả kia vừa lấy ra, quả thật đã 300 năm, nhưng không phải là Huyết Tổ Căn, mà là “Huyết Thụ Căn”, bên trong không có chút Huyền Khí nào.

Huyết Tổ Căn là linh căn được đại địa dựng dục ra, thuộc loại Huyền dược giá trị cực cao.

Còn Huyết Thụ Căn, chỉ là rễ cây mà thôi. Nếu Ninh Tiểu Xuyên muốn, tùy thời đều có thể mua được cả sọt lớn.

Ngọc Nhan nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, tâm tình nhất thời không vui, định quay lại tố giác bộ mặt thật của lão giả kia.

Ninh Tiểu Xuyên cản nàng lại, sau đó cười nói:

- Ngươi xem bọn họ ăn mặc cũ kỹ, trên tay đầy vết chai và làn da thô ráp của bọn họ, chứng tỏ bọn họ đều là những người cùng khổ vì kế sinh nhai mà bôn ba. Bọn họ sở dĩ đi lừa người, phần lớn là vì bất đắc dĩ, nếu ngươi đi tố giác bọn họ, e rằng sẽ khiến bọn họ và vợ con mình đói bụng mấy ngày. Bỏ qua cho họ một lần đi.

Mặc dù hai bên đường có rất nhiều giả dược, nhưng cũng có không ít Huyền dược chân chính, chỉ cần ánh mắt đủ sắc bén, là có thể phân biệt ra giả dược và Huyền dược thật sự.

Ninh Tiểu Xuyên đi đến khu vực biên giới này là để mua “Uẩn Huyết thảo” hoặc “Huyết Thiềm Mộc”, lợi dụng Uẩn Huyết dịch và Huyết Thiềm dịch thì mới có thể kích hoạt được Ma kiếm trong Huyết khiếu, khiến tu vi cấp tốc tăng lên.

Đương nhiên, Ninh Tiểu Xuyên cũng có thể lợi dụng lực lượng của Ma kiếm để đi hút máu người, như vậy thì tu vi càng tiến bộ nhanh hơn.

Thế nhưng, chiêu này quả thật quá tà ác, chỉ nên vận dụng vào lúc vạn bất đắc dĩ. Nếu cứ liên tục lợi dụng việc hút máu người để đề thăng tu vi, vậy thì nhất định sẽ bước chân vào Ma đạo.

Mí mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật, dường như nhìn thấy thứ tốt gì đó, liền đi tới một quán ven đường, ngồi xổm xuống, cầm một chiếc lá cây đỏ như máu lên.

- Đừng đụng vào, chiếc lá này chính là bảo vật trân quý nhất chỗ của ta, chỉ có thể nhìn, không thể động vào.

Tên chủ quán tức giận đến thở hồng hộc, giống như Ninh Tiểu Xuyên đang chạm vào lão bà của hắn vậy.

Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên, thấy tuổi của chủ quán này là một thiếu niên tuổi tương đương hắn, dáng người gầy yếu, tóc tai lộn xộn, trong tay cầm một quyển sách cũ nát, tức giận nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

Trên quyển sách cũ nát kia viết bốn chữ “Thiên Địa Huyền Khí”.

Thì ra hắn ta một bên mở quán, một bên tu luyện Huyền Khí Võ Đạo.

Lấy gia cảnh của hắn, cũng chỉ có thể mua được loại bí tịch tu luyện cấp thấp như “Thiên Địa Huyền Khí” mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên đặt chiếc lá cây đỏ như máu xuống đất, cười hỏi:

- Chủ quán, ta thật sự muốn biết ngươi từ đâu hái được chiếc lá này?

Thiếu niên kia đặt quyển sách qua một bên, tiếp đó vẻ mặt trở nên hớn hở, nói:

- Vị công tử này đúng là người biết nhìn hàng, lai lịch của chiếc lá này cũng không nhỏ, giá trị dược tính cực cao, vốn dĩ ta luyến tiếc không muốn lấy ra bán, nhưng ta thấy công tử và ta rất có duyên, vì vậy ta sẽ bán cho ngươi với giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, thế nào?

Tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn thật nhanh, vừa rồi tức giận đến mức không thở nổi, bây giờ lại đổi thành gương mặt tươi cười niềm nở.

- 5 vạn đồng tiền nhỏ, sao ngươi không đi ăn cướp đi? Ta thấy cái lá cây này căn bản không phải là Huyền dược gì, chắc chắn lại là một tên lừa đảo.

Ngọc Nhan ở bên cạnh tức giận, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, cực kỳ không thích tên thiếu niên thích đi lừa tiền người khác trước mặt.

5 vạn đồng tiền nhỏ để mua một cái lá cây, trừ phi chiếc lá này là lá “Kim Ti Tử Mộc”, hoặc là “Vạn Niên Thần Tang”, như vậy có lẽ còn chấp nhận được.

Tên thiếu niên kia tất nhiên biết giá trị thực sự của nó, có lẽ còn không đến 500 đồng tiền nhỏ, chẳng qua hắn thấy Ninh Tiểu Xuyên mặc trang phục hoa lệ phú quý, hơn nữa còn chủ động nhặt chiếc lá lên, vì vậy mới cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một tên không hiểu gì Huyền dược, thậm chí còn coi tiền như rác.

Cho nên, hắn mới đột nhiên nổi lên lòng tham, muốn Ninh Tiểu Xuyên phải đổ “máu” một phen.

Thế nhưng, thấy đối phương dường như không phải là người không biết nhìn hàng, liền lập tức sửa lời, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì Ninh Tiểu Xuyên đã chặn trước một bước.

- 5 vạn đồng tiền nhỏ à?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói:

- Quả là một cái giá công bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi