THẦN MA THIÊN TÔN

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí tới hai chân, bước nhanh như gió, nhanh chóng đuổi tới.

Đây được gọi là, Phong Thủy Luân Lưu Chuyển.

Hai ngày trước, Tiêu Ly còn ép Ninh Tiểu Xuyên đến mức chết đi sống lại, mà hai ngày sau, kẻ chạy trốn lại biến thành hắn.



Ninh Tiểu Xuyên đuổi ở phía sau, trong lòng đã sinh ra sát ý.

Ninh Tiểu Xuyên tuy là một người làm nghề y, nhưng đối với kẻ địch không hề nương tay.

Phành…

Huyền Khí ngưng tụ thành một đạo huyền cương, biến thành một đường kiếm nửa thực nửa hư, xẹt qua hư không, đánh mạnh vào lưng của Tiêu Ly, đánh cả người hắn bay về phía trước, giống như chó vồ phân , đâm vào gốc cây phía trước, đầu đầm đìa máu tươi.

Tiêu Ly lăn một vòng trên nền đất, sợ hãi nhìn Ninh Tiểu Xuyên đang đuổi theo ở phía sau, lại bò lên lần nữa, nhanh chóng bỏ chạy.

Ninh Tiểu Xuyên ở phía sau không ngừng đánh ra những đường Kiếm Khí Huyền Cương, khiến lưng hắn máu thịt lẫn lộn, vết thương chằng chịt, xương trắng cũng lộ ra ngoài.

Cuối cùng, Tiêu Ly bị thương nặng, không thể tiếp tục kiên trì, trước mắt tối sầm lại, đầu ngã quỵ xuống đất, mặt cắm vào trong vũng bùn.

Hắn khổ sở ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên đang từng bước từng bước tới gần, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.

Trong tay Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, từng bước từng bước chạy tới:

- Đã tới lúc kết thúc rồi.

Ninh Tiểu Xuyên một kiếm chém tới!

Xẹt!

Một đường chỉ kiếm bay ra từ khu rừng u tối, va chạm với Huyền Khí kiếm trong tay Ninh Tiểu Xuyên, khiến Huyền Khí kiếm lệch sang một bên.

Huyền Khí kiếm hơi lệch, không đâm vào tim, mà đâm vào lưng của Tiêu Ly, đâm xuyên cơ thể hắn.

- To gan, không ngờ dám hành hung ở Hoàng thành. Đáng tội chết!

Trong sắc đêm tối tăm, truyền tới một giọng nói lạnh lùng, kinh động đến những loài chim trong rừng đều vỗ cánh bay đi.

- Vụt!

- Vụt!

Trong sắc đêm, ba bóng người nhanh chóng nhảy qua những ngọn cây, khoảng cách mỗi lần nhảy đều xa hơn mười trượng, tốc độ nhanh tới mức trông giống như ba cái bóng.

Tu vi của ba người này đều rất cao, cách xa mấy dặm, mà có thể phi chỉ kiếm đâm lệch Huyền Khí kiếm trong tay của Ninh Tiểu Xuyên, tu vi ở mức này quả thật là kinh hãi thế tục.

Ninh Tiểu Xuyên chỉ nhìn thấy trong trời đêm, ba cái bóng bay tới giống như ma quỷ, mỗi lần nhảy đều xa hơn mười trượng, tiếng gió rít phát ra cũng có thể chấn động đến mức khiến cho huyết khí trong người hắn sôi sục, dường như muốn cơ thể hắn nổ tung.

- Ba người này mạnh quá!

Ninh Tiểu Xuyên biết có cao thủ đuổi tới, nên không dám dừng ở nơi này thêm nữa, lập tức trốn đi.

Một lúc lâu sau, ba bóng người bay xuống từ đỉnh ngọn cây, đáp xuống mặt đất.

Trong tay họ đều cầm một cây trường thương thô bằng cánh tay, dài tới ba trượng sáu thước, dài gấp năm, sáu lần chiều cao cơ thể họ, dựng trên mặt đất cao hơn ngọn cây, quả thật giống như một cây cột trụ khắc những đường vân huyền diệu.

Đây là Long Tượng kích thương, chỉ có Long Tượng Thần Võ mới có thể sử dụng.

Long Tượng kích thương, thuộc Huyền Khí tam phẩm, nặng tới ba nghìn tám trăm cân*, chỉ có Long Tượng Thần Võ có tu vi mạnh mẽ mới có thể sử dụng trường thương nhuần nhuyễn như vậy.

*Một cân bằng một nửa kg.

Trường thương rung chuyển đủ để càn quét ba quân. Sức lực của một người, có thể đánh bại hàng nghìn đại quân.

Trên thân ba người bọn họ đều lưu chuyển Huyền Khí chấn động mạnh mẽ, tu vi võ đạo cao thâm khó lường, là tồn tại mà tất cả những Võ giả Võ Đạo đều nghênh đón.

Đứng ở phía trước là một tuyệt thế mỹ nữ tóc lam mắt xanh, khí chất lạnh lùng cao ngạo, dáng người thon dài. Đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh, mái tóc dài giống như một thác nước màu lam, khiến cho người ta có cảm giác ôn nhu không nói lên lời.

Trong con ngươi ngời sáng của nàng ta, bắn ra hai tia huyền mang sắc lẻm dài ba thước, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Ly đang nằm trên mặt đất, liền nói:

- Một thiên tài, sở hữu “Thao Thế Tâm Cung”, hình dáng như thú, chỉ tiếc rằng đã bị kẻ xấu đâm xuyên lá phổi, dẫn tới trọng thương.

Đồng tử của nàng màu xanh biếc, tinh khiết mà thanh thuần, xanh như ngọc bích.

- “Thao Thế Tâm Cung”, trong vô số Thú Hình Tâm Cung khác nhau, là Tâm Cung cao nhất, thành tựu Võ Đạo trong tương lại khó có thể đoán trước. Đội trưởng, có nên nhận hắn vào Long Tượng Thần Võ doanh không?

Tả Kim Phong quỳ xuống đỡ Tiêu Ly dậy, bàn tay bắn ra luồng Huyền Khí màu trắng, giúp Tiêu Ly khống chế vết thương trong cơ thể.

Ba người này chính là ba đại cao thủ của Long Tượng Thần Võ doanh, Cơ Hàn Tinh, Tả Kim Phong, Du Túy.

Cơ Hàn Tinh dựng thương thẳng lên, cơ thể đầy đặn đẹp đẽ đứng thẳng, lông mi dài mảnh, mũi ngọc lấp lánh, lạnh lùng nói:

- Không phải cứ có tư chất là có thể vào Long Tượng Thần Võ doanh, nhưng “Thao Thế Tâm Cung” quả là rất hiếm gặp, tiềm lực cực lớn, trước tiên đưa hắn tới Kim Cương Võ Viện trong Thiên Đế Học Cung đã, trước tiên giao hắn cho Diêm viện trưởng dạy dỗ một phen, xem hắn có tư cách gia nhập Long Tượng Thần Võ doanh không.

- A! Đội trưởng, ngươi qua đây mà xem!

Trong giọng nói của Tả Kim Phong mang theo mấy phần kinh sợ.

Ba vị cao thủ của Long Tượng Thần Võ doanh đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm trên cánh tay của Tiêu Ly, cánh tay đó bị khô quắt tới đáng sợ, máu gần như đã chảy đi hết, hoàn toàn mất đi sức sống, giống như cánh tay của một xác khô.

- Phệ Huyết Ma Công! Là hành vi của người trong Ma Môn, người trong Ma Môn lại tới Hoàng thành rồi!

Sắc mặt của ba đại cao thủ trong Long Tượng Thần Võ doanh hơi thay đổi.

Cơ Hàn Tinh khẽ chau mày, rạch một đường trên ngón tay phải mảnh khảnh, ngón tay ngọc nhiều thêm một vệt máu, một giọt máu rơi xuống từ ngón tay nàng, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, rơi xuống cánh tay khô héo của Tiêu Ly.

- Rào!

Một giọt máu của nàng ta lóe ra tia huyết quang chói mắt, giống như một cái đèn thần màu đỏ máu, ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, như một đóa hoa thần bung nở trong không khí.

Cơ Hàn Tinh khẽ chau mày, rạch một đường trên ngón tay phải mảnh khảnh, ngón tay ngọc nhiều thêm một vệt máu, một giọt máu rơi xuống từ ngón tay nàng, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, rơi xuống cánh tay khô héo của Tiêu Ly.

- Rào!

Một giọt máu của nàng ta lóe ra tia huyết quang chói mắt, giống như một cái đèn thần màu đỏ máu, ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, như một đóa hoa thần bung nở trong không khí.

Thần hoa màu máu, rơi trên cánh tay khô héo của Tiêu Ly, cánh tay héo hon kia nhanh chóng hồi phục, máu thịt lại mọc lên, da dẻ lại trở lên trẻ khỏe.

Một giọt máu, biến thành thần hoa.

Khiến cho huyết khí của Tiêu Ly hoàn toàn được phục hồi, cánh tay lại sôi trào sức sống, càng trở lên mạnh mẽ!

Tả Kim Phong và Du Túy đều đưa mắt nhìn nhau, đội trưởng đúng là đội trưởng, tu vi mạnh mẽ tới mức không thể tưởng tượng nổi, không ngờ chỉ một giọt máu lại có thể cứu sống một người từng bị Phệ Huyết Ma Công hút máu, chỉ riêng điểm này thôi thì hai người họ cũng đã không làm nổi rpoif.

Vết thương trên ngón tay của Cơ Hàn Tinh tự động liền lại, không để lại một vết sẹo, sáng bóng như ngọc.

Bỗng nhiên, con ngươi của nàng ta dừng lại trên dấu chân in dưới mặt đất, trong đồng tử lại một lần nữa lóe nên hàn quang dài ba thước:

- Những dấu chân giống hệt nhau, mùi cũng giống hệt nhau.

Dấu chân trên nền đất, rất giống dấu chân mà nàng từng nhìn thấy trong Nam Nguyệt Sơn, chính là dấu chân đó đã cứu Thiên Thần Tử.

Cơ Hàn Tinh lập tức ra lệnh, nói:

- Tả Kim Phong, ngươi đưa thiếu niên này về Thiên Đế Học Cung. Du Túy, ngươi đi bẩm báo với Hầu gia, Thiên Thần Tử có thể đã bị người của Ma Môn cứu đi rồi.

Tả Kim Phong và Du Túy đều lập tức rời khỏi.

Cơ Hàn Tinh lại lần theo dấu chân trên mặt đất, đuổi theo kẻ đã cứu Thiên Thần Tử, nhưng khi nàng ta đuổi tới bờ sông lớn, dấu chân cũng biến mất rồi.

Rõ ràng rằng người kia đã nhảy xuống sông rồi, dấu đi mùi trên cơ thể.

- Ngươi cho rằng nhảy xuống sông rồi, thì ta không tìm được sao? Ngươi sớm muộn cũng phải lên bờ thôi.

Cơ Hàn Tinh nhìn chằm chằm vào sóng cuộn trào bên hồ, nước da như hàn ngọc, mái tóc dài tung bay, ánh mắt lấp lóe những tia lạnh lùng.

Tay nàng cầm Long Tượng Kích Thương, dưới chân phóng ra Huyền Khí vân màu trắng, cơ thể bay lên, bình ổn hạ xuống trên mặt hồ.

Giống như một mỹ nhân khuynh thành đứng trên mặt gương, cơ thể không hề chìm xuống, đang dò xét hai bên bờ sông, một khi có người nhô lên, lập tức sẽ bị nàng ta phát hiện.

….

Đã đi dưới nước ba canh giờ, Ninh Tiểu Xuyên mới lên bờ ở một nơi ẩn khuất trên một đoạn sông, nhìn vào một tia dương quang trôi nổi trên mặt sông ở phía xa xa, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nơi này cách nơi hắn nhảy xuống sông hàng chục dặm, cho dù có người muốn tìm kiếm tung tích của hắn, cũng không thể tìm ngay được.

- May mà nhanh trí nhảy xuống sông, ba người đó chắc rằng đều là cao thủ, nếu bọn họ biết ta tu luyện ma công, chắc chắn sẽ trừ ma vệ đạo.

Ninh Tiểu Xuyên tuy rằng không tu luyện ma công, nhưng trong người lại có Ma Kiếm, có thể hút máu của con người, cũng không khác với ma công là mấy.

Chỉ mong rằng Tiêu Ly đã chết, nếu không thì với tính cách “trừng mắt tất báo” của hắn, chắc chắn hậu họa về sau sẽ nhiều vô kể.

Hai ngày qua mặc dù hiểm tử hoàn sinh, nhưng suy cho cùng cũng có bước tiến bộ lớn, điều nuối tiếc duy nhất có lẽ là xe tiền đó của mình.

Đó lại là khoản tiền hơn 600 vạn đồng tiền nhỏ, hơn một trăm gốc Huyền dược, còn có một nhánh cây Huyết Thiềm Mộc, giá trị hơn nghìn vạn, chẳng biết tên khốn nào đã được lợi?

Đã qua hai người, Ninh Tiểu Xuyên cũng không hy vọng có thể tìm lại số tiền và Huyết Thiềm Mộc đó, chỉ có thể trách mình đen đủi, tự nhiên lại gặp phải tên điên đó.

Ninh Tiểu Xuyên tự nhận thấy mình không đắc tội với kẻ nào, cho dù có đắc tội với ai đi nữa, thì cũng người mình đắc tội cũng không phải là Ngân Trì phu nhân, liên quan gì tới tên Tiêu Ly kia chứ?

Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, liền quay trở về.

Hắn tuy rằng đã đủ cẩn thận, nhưng hắn đã xem thường sức mạnh của ba đệ nhất cao thủ của Long Tượng Thần Doanh. Chẳng qua bao lâu, Cơ Hàn Tinh liền bay tới chỗ hắn vừa lên bờ, đuổi lần theo dấu chân của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi