THẦN MA THIÊN TÔN

Ba vạn đồng tiền nhỏ đối với người thường mà nói, tất nhiên là một khoản tài phú không nhỏ, nhưng đối với đệ tử Hầu Phủ vẫn luôn tiêu tiền như nước mà nói, cũng chỉ đủ để uống rượu vài lần mà thôi.

Tiền tiêu vặt của mỗi người trong Kiếm Các Hầu Phủ, đều căn cứ theo thân phận, tu vi khác nhau, mà số lượng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bất đồng.

Giống như Ninh Hàn, thiên tư bình thường, thế nhưng lại là đệ tử trực hệ trong Kiếm Các Hầu Phủ, cho nên mỗi tháng đều có mười vạn tiền tiêu vặt.

Tiền tiêu vặt hàng tháng của Ninh Hinh Nhi hiển nhiên càng cao hơn, mỗi tháng có năm mươi vạn tiền tiêu vặt, nhưng nàng tiêu phí cũng rất nhiều, phần lớn là dùng để tu luyện và mua Dưỡng Tâm dịch, Uẩn Huyết dịch, Ngưng Khí tán,…

Đây đều là những bảo dược thiết yếu cho việc tu luyện, do Dưỡng Tâm Sư luyện thành, rất quý giá. Những bảo dược này, mặc dù hàng tháng Kiếm Các Hầu Phủ đều phân phát một ít, thế nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều lắm, bản thân vẫn phải tự đi mua.

Mặc dù vậy, Ninh Hinh Nhi vẫn còn giữ không ít tiền, muốn lấy ra ba vạn đồng tiền nhỏ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, vấn đề nàng quan tâm là ca ca lấy nhiều tiền như vậy để làm gì?

Ninh Tiểu Xuyên vốn cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng bởi vì không thể tu võ, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng rất ít, hơn nữa tiền tiêu vặt tích tụ nhiều năm qua, lần trước đi thanh lâu đã tiêu hết rồi, cho nên mới không thể không dày mặt mượn tiền Ninh Hinh Nhi.

- Ta muốn đi ra ngoài một chút, mua một vài thứ. Một nam nhân, ra cửa nếu không mang theo tiền, trong lòng luôn có cảm giác không an toàn.

Ninh Tiểu Xuyên tạm thời cũng không có dự định đem chuyện bản thân muốn trở thành Dưỡng Tâm Sư nói cho nàng, đợi khi chân chính trở thành Dưỡng Tâm Sư rồi nói cho nàng cũng không muộn.

Ninh Hinh Nhi khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên với vẻ quái dị, nói:

- Ca, huynh lại muốn đi thanh lâu?

- A! Ta…

Ninh Tiểu Xuyên thoáng đỏ mặt, cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Trong mắt Ninh Hinh Nhi có vài phần thất vọng, thế nhưng vẫn trở về lấy ba trăm đồng tiền nhỏ mang tới, dè dặt đặt vào trong gói đồ, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Huynh là ca ca của ta, bất kể tương lai huynh lựa chọn con đường nào, ta vẫn sẽ không coi thường huynh.

- Cảm ơn, vài ngày nữa, nói không chừng ta sẽ trả lại muội chỗ tiền này.

Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy ba trăm đồng tiền nhỏ, cảm thấy gói đồ nặng trịch, trong lòng nhất thời trở nên kiên định, vội đi ra khỏi Kiếm Các Hầu Phủ, dự định trước tiên mua Dưỡng Tâm đỉnh lô để luyện bảo dược.

Ninh Hinh Nhi nhìn bộ dạng Ninh Tiểu Xuyên vội vàng rời đi, vẫn đứng lẳng lặng trong phủ viện, khẽ cắn môi, trong đôi mắt đen bóng không khỏi rơi lệ.

- Cha, mẹ, ta không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng ta biết chỉ có như vậy thì ca ca mới có thể vui vẻ hơn một chút, những người trong Kiếm Các Hầu Phủ đều khinh thường huynh ấy, huynh ấy căn bản không có được tôn nghiêm, ở nơi đó… Có lẽ huynh ấy có thể tiêu tiền để tìm lại một ít tôn nghiêm.

Tiền của Ngọc Lam quốc đều được luyện thành từ kim loại trân quý, đồng tiền nhỏ dùng xích đồng, đồng tiền lớn dùng bạc trắng, cho nên đồng tiền nhỏ còn được gọi là “đồng tiền”, còn đồng tiền lớn thì được gọi là “tiền bạc”.

Về phần tiền lưu ly thì lại càng trân quý hơn, rất ít khi xuất hiện bên đường, chỉ có con cháu Vương Hầu mới ngẫu nhiên lấy ra sử dụng, biểu hiện thân phận và địa vị của bản thân.

Ninh Tiểu Xuyên lúc này mang theo ba trăm tiền bạc ra khỏi Kiếm Các Hầu Phủ, bên cạnh không có nha hoàn và người hầu, thực ra nha hoàn và người hầu trong Kiếm Các Hầu Phủ, cũng không có người nào muốn đi theo hắn, vừa không có tiền thưởng, lại còn bị người khác khi dễ.

Ngọc Lam quốc chính là một Đế quốc ngũ phẩm tại Thiên Hư Đại lục, khai quốc đã tám trăm năm, lãnh thổ rộng lớn khôn cùng, nam bắc cách xa nhau chín vạn bốn ngàn dặm, con dân vượt quá trăm ức (*), có thể nói đất rộng của nhiều, cường thịnh phồn hoa.

(*) 1 ức = 100.000.000 của VN.

Xung quanh Ngọc Lam quốc còn có không ít Vương triều tứ phẩm, Vương quốc tam phẩm, Liên Bang nhị phẩm, bộ tộc nhất phẩm ở nơi hẻo lánh xa xôi.

Những bộ tộc, Liên Bang, Vương quốc, Vương triều này, đều xem Ngọc Lam quốc là Đế quốc thượng triều, hàng năm tiến cống cho Ngọc Lam quốc vô số cống phẩm, tiền và mỹ nhân.

Hơn nữa, Võ giả cường đại trong những quốc gia này, đều sẽ lựa chọn đến Ngọc Lam quốc để tu luyện, có thể là bái nhập phủ đệ Vương Hầu, hoặc là bái nhập Tông môn, Võ phủ.

Bởi vì, trình độ Võ Đạo của Ngọc Lam quốc vượt xa những Vương triều tứ phẩm, Vương quốc tam phẩm này, chỉ có ở Ngọc Lam quốc, mới có cơ hội trở thành Võ giả càng mạnh hơn.

Đến Hoàng thành của Ngọc Lam quốc, tùy thời có thể nhìn thấy mỹ nhân tóc lam của Bắc Băng Vương quốc, nô lệ của bộ lạc Nam Hoang, còn có những thiên kim quyền quý ngồi trong xe ngựa chạy trên đường lớn, thậm chí có cả Võ giả lưng đeo chiến kiếm, cưỡi tọa kỵ sư tử hổ báo đi qua, khí tức tản ra từ trên người, đều khiến người ta không rét mà run.

Võ giả lưng đeo kiếm, mỹ nhân ngồi trong xe.

- Tòa thành này thật lớn, nhìn bằng mắt thường, quả thực không thể thấy điểm cuối.

Ninh Tiểu Xuyên đi trên đường lớn, có cảm giác rất mới mẻ đối với tất cả mọi thứ trong Hoàng thành, thế nhưng đi được chừng nửa canh giờ, hắn mới phát hiện bản thân gần như mới chỉ qua một cái đường lớn mà thôi.

- A, kia hình như là đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào một cái ngõ nhỏ ở cách đó không xa, thấy hai tên gia phó của Kiếm Các Hầu Phủ kéo một nữ tử xinh đẹp từ trong đó đi ra, nàng ta đang gào khóc giãy giụa, nhưng căn bản không có tác dụng, hai tên gia phó kia đều là tu sĩ tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, lực lượng lớn, trực tiếp kéo nào vàng trong chiếc xe ngựa màu đen.

Ninh Hàn đứng ở bên cạnh, trên mặt đầy ý cười tàn nhẫn lạnh lùng, nhìn khắp xung quanh, hạ lệnh:

- Ném tiện nhân này vào trong bao tải da heo cho ta!

Xung quanh có rất nhiều người cũng nhìn thấy một màn này, thế nhưng không ai dám quản, có người nào lại dám đi trêu chọc Kiếm Các Hầu Phủ chứ? Những đệ tử Vương Hầu này giết người trên đường cũng là chuyện cực kỳ bình thường, càng đừng nói đến việc bắt một nữ tử.

Ninh Hàn cũng ngồi lên xe ngựa, sau đó chiếc xe Thanh Lộc Mã, liền hăng hái chạy đi như bay.

Ninh Tiểu Xuyên mang tư duy của người hiện đại, không thể chấp nhận được chuyện như vậy, quả thực vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của Ninh Hàn, không ngờ lại dám bắt người trên đường, quả thật là vô pháp vô thiên mà.

Người khác không dám quản thì ta quản.

Nếu như lúc trước hắn còn có chút phản cảm đối với Ninh Hàn, cảm thấy kẻ này quá cuồng vọng, không biết tôn trọng người khác. Vậy thì bây giờ, hắn lại cảm thấy Ninh Hàn quả thực chính là cặn bã.

Ninh Tiểu Xuyên thuê một chiếc xe Thanh Lộc Mã, vung roi đuổi theo, một đường đuổi ra khỏi nội thành, đến một khu vực hoang vắng ở ngoại thành.

Hoàng thành của Ngọc Lam quốc chia làm nội thành, ngoại thành, biên giới. Nội thành tất nhiên là địa phương phồn hoa nhất, các vương công quý tộc, cường giả Võ Đạo, thương nhân đại phú đại quý tập trung. Diện tích trong nội thành chỉ bằng một phần mười Hoàng thành, nhưng lại chiếm đến bốn phần dân cư, có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Ngoại thành vẫn rất phồn hoa, nhưng mà có chỗ thì phồn hoa, còn có chỗ thì lại hoang vắng.

Xe Thanh Lộc Mã của Ninh Hàn dừng lại ở một khu vực hoang vắng, nơi này có một con sông lớn nước chảy xiết, hai bên bờ sông lớn trồng dương liễu, cỏ cây dày đặc.

Ninh Tiểu Xuyên từ trên xe Thanh Lộc Mã nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo, từ xa đã nhìn thấy hai tên gia phó kia đang buộc một tảng đá vào cái bao tải da heo.

Trong bao tải không ngừng giãy giụa, phát ra thanh âm “ô ô”.

- Tiện nữ này chính là nhạc kỹ ngân bài của Quan Ngọc Lâu, cứ như vậy mà ném vào trong sông thì thật là đáng tiếc.

Một tên gia phó trong đó nhe răng cười.

Ninh Hàn đứng ở bên sông lớn, để gió thổi vào người, nụ cười trên mặt lạnh hơn vài phần, nói:

- Bình thường các ngươi đùa giỡn nữ nhân còn ít hay sao? Nữ nhân này phải chết, không được có nửa phần sơ suất, đi theo bổn thiếu gia lăn lộn, còn sợ không có nữ nhân sao?

- Hàn thiếu gia nói đúng, chỉ cần Hàn thiếu gia nói một cấu, bất kể là hoàng hoa khuê nữ hay là thiên kim phú gia, muốn có còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Hắc hắc…

Một tên gia phó khác lên tiếng:

- Cột chắc rồi, bây giờ ném vào sông luôn?

Nữ tử bên trong bao tải da heo khóc lóc nỉ non, không ngừng giãy giụa.

Ninh Hàn cười một tiếng dữ tợn, nói:

- Chỉ trách ngươi biết quá nhiều mà thôi, quẳng ả vào trong sông!

Hai tên gia phó đang muốn nâng bao tải lên thì từ phía sau truyền đến một tiếng quát lớn:

- Các ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, còn muốn giết người dìm xác sao?

Ninh Tiểu Xuyên đi ra, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, những người này quả thực là xem rẻ mạng người, không ngờ lại ném người còn sống vào trong bao tải, sau đó dìm xuống đáy sông, hành vi tàn ác như vậy khiến người trong bao tải sợ hãi đến mức nào chứ?

Đây là chuyện àm người có thể làm sao?

Hai tên gia phó cũng bị dọa cho giật mình, lập tức thả bao tải xuống đất, xoay người lại nhìn, nhất thời lập tức trợn mắt, tại sao lại là tên phế vật này?

Ninh Tiểu Xuyên bước nhanh lên phía trước, cởi bở dây thừng bằng da trên bao tải da heo, cứu ra một nữ tử chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Làn da của nữ tử này trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, lông mi thon dài cong vút, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng lúc này lại hoa dung thất sắc, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể bé nhỏ không ngừng run rẩy.

- Ninh thiếu gia, tại sao lại là huynh? Huynh cứ mặc kệ ta, huynh mau chạy đi! Bọn họ sẽ hại chết huynh đấy!

Hai ngày trước, Ngọc Nhan đã tận mắt nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên bị người ta đánh chết trong thanh lâu, mặc dù không biết tại sao Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn sống, thế nhưng nàng vẫn lo lắng, bởi vì nàng biết Ninh Hàn là một người tâm ngoan thủ lạt.

Ninh Hàn mới đầu cũng hơi kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện, thần sắc kinh ngạc trên mặt chợt biến thành một nụ cười châm chọc:

- Ninh bệnh lao, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở nơi này, ha ha… Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa thì ngươi lại xông vào. Ninh Hải, ngươi làm thịt hắn cho bổn thiếu gia, hôm nay nhất định phải triệt để loại trừ mầm họa này.

Tên gia phó gọi là Ninh Hải kia có chút do dự, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên là một kẻ bệnh lao, nhưng dù sao cũng là đệ tử trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ, là con cháu Vương Hầu chân chính a.

- Ngươi sợ cái gì mà sợ? Việc này đã có bổn thiếu gia và Tứ gia chịu trách nhiệm rồi.

Ninh Hàn nói.

Tên gia phó Ninh Hải chính là tu vi Huyền Khí tầng thứ tư, nghe thấy lời nói của Ninh Hàn, trong lòng nhất thời tự tin hơn, trong mắt lộ ra hung quang, nhếch miệng cười gằn:

- Ninh bệnh lao, không ngờ ngươi còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ tiếc rằng, hôm nay ngươi không phải anh hùng, hôm nay ngươi chỉ có thể làm một tên cẩu hùng mà thôi. Ngươi có nằm mơ cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi… Ha ha…

Một chân của Ninh Hải đạp mạnh lên mặt đất, thân thể phóng mạnh tới, một quyền đánh thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên, phía trên nắm tay toát ra một tầng huyền quang màu đỏ nhàn nhạt, phát ra thanh âm “phành phạch” xé rách không khí.

Tu luyện đến Huyền Khí tầng thứ tư, Huyền Khí có thể ngoại phóng, lấy khí đả thương người, lực lượng của một quyền đạt tới hai ngàn cân. Nếu tính thêm cả lực phá hoại của Huyền Khí, e rằng lực lượng của một quyền này có thể đánh chết cả một con trâu.

Mặc dù hiện nay Ninh Tiểu Xuyên là tu vi Huyền Khí tầng thứ ba, nhưng so với tu sĩ Huyền Khí tầng thứ tư thì lại thua kém không nhỏ, hắn dám nhảy ra ngoài chỉ trích đám người Ninh Hàn, thực ra là vì cảm thấy Ninh Hàn không dám giết hắn.

Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng đã lĩnh hội được cái gì gọi là mạng người còn rẻ rúng hơn cỏ rác, tại thế giới này, nếu như lực lượng không đủ mạnh, như vậy thì chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Ninh Hàn dường như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của Ninh Tiểu Xuyên bị đập nát, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn.

Ngọc Nhan nhắm chặt hai mắt lại, không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên thì nhìn chằm chằm vào nắm quyền lớn càng lúc càng gần mình, thân thể hơi lùi về phía sau một bước, đứng thẳng người, huyết mạch trong cơ thể kích động vận chuyển, đánh ra một chưởng, ngăn cản nắm quyền của Ninh Hải.

- Keng…

Tiểu kiếm trong trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên phát ra tiếng vang trong trẻo, mội dòng khí đỏ rực như máu lao ra khỏi trải tim, xuyên qua huyết mạch, truyền đến lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên.

Lúc này, nắm quyền của Ninh Hải cũng vừa vặn đánh lên chưởng ấn của Ninh Tiểu Xuyên, “ầm” một tiếng, không ngờ một quyền đó lại không thể đánh bại Ninh bệnh lao?

Ninh Hải lập tức giật mình hoảng sợ, phát hiện tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể của mình nhanh hơn gấp mười lần, căn bản không chịu sự khống chế của bản thân, mạnh mẽ chảy về phía nắm quyền, sau đó chảy vào lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên, bị Ninh Tiểu Xuyên hút vào cơ thể.

Tác giả chú giải: Ngọc Lam quốc, Nam Bắc cách xa chín vạn bốn ngàn dặm, Đông Tây cách xa tám vạn dặm, nếu tính thành “km”, thì tương đương 47.000 km và 40.000 km, diện tích 18,8.000.000.000 km¬¬¬2. Diện tích Châu Á khoảng 4.400 km2. Nói cách khác thì diện tích lãnh thổ của Ngọc Lam quốc ước chừng gấp 40 lần Châu Á. Cho nên, trăm ức dân cư của Ngọc Lam quốc sinh hoạt trong một Đế quốc gấp 40 lần Châu Á, cũng không phải chật chội, ngược lại còn có chút hoang vắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi