THẦN MỘ II



“Thực ra, nếu như để các trưởng lão trong gia tộc biết rằng nàng đã từng giúp đỡ chúng ta, là bằng hữu của gia tộc chúng ta.

Ta nghĩ ở Đỗ gia sẽ không có ai dám bất kính đối với nàng…”
Đỗ Vũ hiểu rằng, hắn căn bản không phải là đối thủ của Thần Nam.

Căn cứ vào những tư liệu bí mật có được, hắn biết rằng dường như Mộng Khả Nhi và Thần Nam vô cùng thù địch.

Bây giờ hắn bắt đầu chiêu mộ Mộng Khả Nhi, hi vọng có thể giúp hắn một phần sức lực
Theo những gì Đỗ Vũ nói, Thần Nam là một kẻ phản bội của Đỗ gia, đổi tên rồi trốn ở bên ngoài.

Nếu như Mộng Khả Nhi có thể giúp hắn bắt Thần Nam, các trưởng lão trong gia tộc nhất định coi nàng là bằng hữu.

Trong gia tộc sẽ không ai dám nảy sinh ý định không tốt với nàng.
Mộng Khả Nhi tươi cười gật đầu, chỉ là đánh giá của nàng về Đỗ Vũ trong lòng đã giảm xuống ba cấp.

Mặc dù có tu vi siêu phàm, nhưng kẻ tự phụ này lại giống như một kẻ nhà quê.
Vốn là muốn thuyết phục nàng truy kích Thần Nam, nhưng kiếm cớ một cách vụng về, căn bản không có chút khả năng ngoại giao nào, càng không biết nghệ thuật giao tiếp.
Không có điểm nào giống như danh gia đệ tử.

Giống như một kẻ võ biền thô kệch, vừa mở miệng là đã bị người khác đọc được ý đồ của mình.
Lẽ nào đó là chính là cái được gọi là Đông thổ hoàng tộc? Với tâm tư như thế, cứ cho là tu vi cường hãn thì đã sao? Lẽ nào cái gia tộc này lánh đời vạn năm, đầu óc đã bị thoái hóa hết? Nếu như tất cả đều nghĩ mình có đầu óc, nhưng kỳ thực toàn là người tâm thô chí thiển thì có gì là đáng sợ.

Nếu đúng như vậy, cái gọi là Đông thổ hoàng tộc, bất quá chỉ là một địa chủ có thực lực hùng hồn mà thôi.
Mộng Khả Nhi trong lòng chê bai tàn nhẫn Đỗ gia một hồi, coi như là một cách giải tỏa những phẫn nộ trong lòng.

Vì sau khi nghe Đỗ gia có một kẻ trẻ tuổi đáng sợ có ý đồ với nàng, khiến nàng vô cùng tức giận.
Thực ra, nếu như Đỗ Vũ không liên kết cùng Mộng Khả Nhi đối phó Thần Nam, nàng cũng sẽ chủ động truy kích hắn.

Đạm Đài cổ thánh địa vô cùng cần lực lượng thần tiên.

Bây giờ các Quang Minh thần điện phòng bị nghiêm mật, không thể tiếp tục phá khai phong ấn, đoạt tàn cốt của Quang Minh thần.

Không thể nào đoạt được thần cốt có bảo tồn thần lực, cuối cùng, nàng đành chuyển mục tiêu sang cái sừng trên đầu tiểu long.
Mặc dù thần xá lợi sau khi bị tiểu long hấp thu, không còn thần lực dao động.

Nhưng sau đó nàng nghĩ rằng, thần lực khẳng định vẫn còn.

Nếu như bắt tiểu long về, các trưởng lão trong thánh địa khẳng định có biện pháp khiến thần lực phát huy tác dụng của mình.

Hiện tại, mệnh danh Đông thổ hoàng tộc Đỗ gia xuất hiện, có nhiều việc vượt quá ý liệu của nàng.

Mặc dù nàng đáp ứng liên thủ với Đỗ Vũ, nhưng trong lòng nàng có có một kế hoạch khác.
Mộng Khả Nhi và Đỗ Vũ đều đã luyện qua đạo thuật, có thể ngự không phi hành.

Theo tin tức thu được, hai người hướng về đại sa mạc phía trước phi hành.
Kim hoàng sắc đại sa mạc rộng lớn vô biên.

Mộng Khả Nhi cùng Đỗ Vũ tìm kiếm mất ba ngày trong sa mạc mà vẫn chưa tìm được tung tích của Thần Nam.

Ánh nắng gay gắt cùng sa mạc nóng bỏng, cho dù hai người có tu vi cao cường, cũng có cảm giác mỏi mệt.
Khi lượng nước mang theo không còn, cần phải bổ sung gấp, cuối cùng hai người cũng phát hiện một ốc đảo giữa sa mạc.

Khi hai người từ trên không phi xuống bên cạnh rừng dương rậm rạp, lập tức điều chỉnh bản thân vào trạng thái tốt nhất, bởi vì tại đây, bọn họ phát hiện ra Thần Nam, kẻ mà bọn họ đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Nhưng lúc này, một người một rồng khiến Mộng Khả Nhi cùng Đỗ Vũ dở khóc dở cười.

Bên cạnh khu rừng có một cá hồ nhỏ.

Bên bờ hồ có một tán cây dương khổng lồ.

Bên dưới tán cây có một cái bàn gỗ, hai cái ghế trúc.

Trên bàn có đồ điểm tâm, hoa quả, nai khô, đùi gà, lại còn một bình hồng tửu ngâm trong băng.

Còn một người một rồng nằm trên ghế không ngờ đang…nhàn nhã câu cá.
“A, Quang Minh đại thần côn trên cao, cá cắn câu rồi”.

Tiểu long bắt chước Thần Nam nằm dài trên ghế.

Lúc này nó dùng đôi kim hoàng sắc tiểu trảo giữ lấy cần câu, giật mạnh một phát, một con cá nặng hoảng hơn hai cân bị kéo lên bờ.
Mộng Khả Nhi và Đỗ Vũ không nói lên lời.

Hai tên khốn này thực là nhàn nhã.

Đó đơn giản giống như đi nghỉ ngơi.

Thật là khiến người ta bó tay.


So sánh một chút, hai người bộ dạng mệt mỏi, cát bụi đầy mặt, đang đi tìm nguồn nước, còn đối phương thì ngồi câu tại đây đầy vẻ hưởng thụ.
“A, có cá tươi nướng ăn rồi.

Ngày nào cũng ăn những thứ mang theo, ta ngán lắm rồi”.

Tiểu long cao hứng lầm bầm.
Thần Nam lúc này đã chú ý đến hai người ở trên không, không bộc lộ một chút sát khí nào, hắn tươi cười chào hỏi: “Mộng tiên tử đến rồi, lâu ngày không gặp, nàng vẫn khỏe chứ? Tiểu Đỗ, vết thương trên mông đã ổn chưa? Ta đợi ngươi ở đây lâu rồi, không ngờ đến giờ ngươi mới đuổi đến”.
Hắn làm giống như gặp lại bạn cũ, cùng hai người chào hỏi.

Chỉ là đối với Mộng Khả Nhi chỉ là hỏi han chuyện cũ, nhưng một tiếng “Tiểu Đỗ” suýt chút nữa làm Đỗ Vũ rơi xuống đất, thực là khiến hắn điên cuồng giận dữ.
Nhìn bộ dạng chẳng lo sợ gì của Thần Nam, Mộng Khả Nhi nhíu mày.

Nàng phát hiện ra Thần Nam có điểm khác so với trước.

Mặc dù đối phương cố ý che giấu tu vi thực của mình, nhưng linh giác tinh nhậy tố cáo với nàng, tu vi đối phương đã không còn như trước nữa.
Hai người hạ dần từ trên không xuống, Mộng Khả Nhi thần sắc bình tĩnh nói: “Thần Nam, từ trước tới giờ ta không biết lai lịch của ngươi, chỉ là bây giờ có người nói ngươi là kẻ phản bội của Đông thổ hoàng tộc, có đúng như vậy không?”
Thần Nam biết rằng Mộng Khả Nhi lần này đến chẳng tốt đẹp gì, nhưng thấy nàng thăm dò như vậy, liền biết là Đỗ Vũ vẫn chưa đem lai lịch thật của mình tố cáo với nàng.

Nữ nhân này tâm kế thật không phải là tay vừa, mặc dù không biết Đỗ Vũ dùng phương pháp gì để chiêu mộ nàng, nhưng có lẽ là nàng sẽ không xuất thủ trước, quá nửa là muốn lợi dụng kẻ tự phụ Đỗ Vũ này.
“Hắc hắc, Đông thổ hoàng tộc? Phản bội?”.

Thần Nam cười lạnh nói: “Gia tộc Tiểu Đỗ chẳng qua chỉ là nô tài của Thần gia.

Chủ nhân không xuất hiện, nô tài đều xưng hoàng hết, cũng chẳng sao.

Nhưng quay lại cắn chủ thì không được.

Tiểu Đỗ, tên cẩu nô tài, ta nói có sai không?”.
Thần Nam vừa nói, vừa nằm trên chiếc ghế dựa dưới tán cây dương.

Nhưng lúc này hắn đã bỏ cần câu xuống, tay đung đưa ly rượu chân cao, cùng với rượu sóng sánh, hương thơm của hồng tửu từ từ lan tỏa trong không khí.
Đỗ Vũ mặt đỏ bừng, khuôn mặt anh tuấn có phần nanh nọc, hắn điên cuồng hét lớn: “Ngươi câm miệng lại.

Đông thổ hoàng tộc truyền thừa vạn năm, đâu phải để cho ngươi phỉ báng.

Mộng tiên tử, chúng ta cùng lên, giết chết hắn”.

Tất cả đều lọt vào mắt của Mộng Khả Nhi, nàng chấn động vô cùng.

Với tâm tư của nàng, làm sao không nhìn ra nỗi sợ hãi của Đỗ Vũ.

Bằng vào trực giác, nàng nhận thấy những lời của Thần Nam rất có khả năng là thật.

Lẽ nào thế gian còn có một gia tộc còn hùng hồn hơn cả Đỗ gia? Đỗ gia, danh xưng Đông thổ hoàng tộc, không ngờ lại là nô tài của Thần gia, thực khiến người ta không dám tưởng tượng.
“Tiểu Vũ, ngươi lại đến đó à, thương thế của ngươi thế nào rồi?”.

Tiểu long chớp chớp đôi mắt to tròn trong sáng của mình, làm vẻ mặt ngây thơ vô tội quan sát cái mông của Đỗ Vũ.
Lúc này Đỗ Vũ thật muốn tìm một chỗ đất nứt nào đó để chui xuống.

Hắn rút trường kiếm ở bên hông ra, chỉ vào Thần Nam nói: “Thần gia sớm đã thành mây khói trong lịch sử.

Hiện giờ Thần gia chỉ còn mình ngươi.

Còn Đỗ gia chúng ta truyền qua vạn năm, thực lực hùng hồn, ngươi không thể tưởng tượng được đâu.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Nếu như ngươi có thể nhìn thấy được tình tế, lập tức buông tay chịu trói.

Ta đưa ngươi về Đỗ gia, đảm bảo ngươi không phải lo về tính mệnh của mình.

Nếu không ngươi có thể tưởng tượng, đến lúc các cao thủ tuyệt đỉnh của Đỗ gia xuất hiện, ngươi sẽ gặp phải hậu quả như thế nào?”.
“Thật là bất ngờ, ai ngờ ngươi không phí lực biện bác Đỗ gia của ngươi không phải là nô tài của Thần gia, đó không phải cũng là một cách thừa nhận Đỗ gia là nô tài của Thần gia hay sao? Xem ra lời nguyền mà các ngươi phải chịu có liên quan đến chuyện này.

Xem ra là cũng có liên quan đến ta.”
Bị Thần Nam nói đúng chỗ yếu, Đỗ Vũ toàn thân chấn động, sắc mặt xám ngoét.

Trước mặt tuyệt sắc mỹ nữ bị kẻ khác gọi là nô tài, khiến cho hắn bừng bừng tức giận.

Nhưng hắn không dám thách thức lời nguyền cấm kị trong ttruyền thuyết, không dám phát thệ phản bác.
“Thần Nam, mọi việc của quá khứ đều đã qua.

Thần gia đã trở thành cát bụi của lịch sử.

Từ giờ trở đi, Đông thổ là thiên hạ của Đỗ gia ta”.

Đỗ Vũ sắc mặt đáng sợ, hắn oán hận nhìn Thần Nam.

Trường kiếm trong tay từ từ nâng cao.

Chính là khởi thủ thức của một bộ kiếm pháp có uy lực cực lớn trong tuyệt học gia truyền của Thần Nam.

“Có những điều vĩnh viễn cùng không thể thay đổi.

Những gì thuộc về Thần gia mãi mãi là của Thần gia.

Ví dụ như kiếm pháp mà ngươi sử dụng là của Thần gia, qua bao nhiêu năm truyền qua các đời của họ nhà ngươi vẫn không có chút cải biến.

Còn muốn dùng võ công của Thần gia để giết ta, người còn chưa đủ sức.

Lẽ nào ngươi quên mất giáo huấn mấy ngày trước rồi à? Hôm nay nói thế nào thì ngươi cũng không có cách nào chạy thoát khỏi đây được đâu.”
Thần Nam vẫn ngồi trên ghế, chỉ từ từ tháo trường kiếm đeo ở hông xuống, Trường kiếm như cầu vồng, nhìn qua đã biết không phải bình thường.

Giống như phương thiên họa kích, đều là bảo vật mà Thần Nam đoạt được từ Hỗn Thiên tiểu ma vương.

Chỉ là từ trước đến nay hắn chưa bao giờ sử dụng.
Thần Nam hướng trường kiếm vào Đỗ Vũ, nhưng ánh mắt sớm đã quan sát Mộng Khả Nhi.

Đỗ Vũ đã là bại tướng dưới tay hắn, không cần quan tâm.

Nhưng Mộng Khả Nhi bên cạnh thực sự làm hắn không dám khinh thị.

Nữ nhân đó từ trước đến giờ luôn cao thâm khó dò, Thần Nam chưa từng thấy qua cực hạn tu vi của nàng.

Chỉ là, có lẽ hôm nay hai người cần tiến hành một trận đại quyết đấu chân chính.
Mộng Khả Nhi tâm tư nhanh nhạy, đã từ những lời nói của hai thanh niên nam tử trước mặt hiểu được một số tin tức kinh người, hiểu được một số sự tình.
Nàng dường như đã hạ quyết tâm, muốn xuất thủ với Thần Nam.
Hiện giờ Đỗ gia thực sự là một đại gia tộc không ai dám động vào…
Xoạt, xoạt, xoạt
Ngọc liên đài dưới chân Mộng Khả Nhi quang mang lay động, chín cánh sen nhanh chóng bay đến trước mặt nàng.

Tiên khí lan tỏa, mây màu bao phủ, làm nàng giống như một tiên nữ từ Thiên giới hạ phàm.
Nhìn thấy Mộng Khả Nhi muốn xuất thủ, Thần Nam cuối cùng cũng đứng dậy.

Hắn nói với tiểu long: “Cẩn thận ở đây quan chiến”, sau đó quay lại nói với hai người: “Đi, chúng ta vào trong sa mạc quyết đấu”.
Dứt lời, hắn đi ra ngoài cánh rừng.

Mộng Khả Nhi cùng Đỗ Vũ từ từ bay theo.
Mặt trời chói chang trên cao, cát vàng vô tận, trong không khí nóng bức phảng phất có chút tư vị khẩn cấp.
Thần Nam nâng kiếm nhìn Mộng Khả Nhi nói: “Từ lâu ta vẫn chờ đợi trận chiến này.

Hôm nay cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Mộng Khả Nhi đã ngự Ngọc liên đài phi lên giữa không trung.

Bạch y phấp phới, toàn thân trên dưới tiên khí bao phủ, chín cánh sen múa lượn xung quanh, từng trận hào quang chiếu rọi, khiến người khác không thể nhìn thẳng vào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi