Nếu của ngươi có thể dùng, vậy ngươi mau chóng nói ra đi, ta nhìn một chút xem đến cùng là ngươi có tác dụng hay không.
Chu Phong lạnh lùng nói.
Bạch Thương Đông cũng không có tâm tư tranh cãi với hắn ra, trong lòng hắn cũng có mấy phần thấp thỏm, nếu như một bài này còn không được nữa, trong đầu hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Chẳng phải là hoa, chẳng phải sương.
Nửa khuya em đến, sáng em về.
Đến như giấc mộng xuân không đợi.
Đi tựa mây trời không định nơi.
Thần sắc của Bạch Thương Đông hơi có chút nghiêm túc đọc ra bài « Hoa Phi Hoa » của Bạch Cư Dịch.
Đây chính là thơ ngươi nghĩ ra à? Vừa là hoa lại vừa là sương mù, Ngàn Năm Một Giấc Mộng sao có thể có nhiều thứ lộn xộn như vậy, ngươi đây là! Ý! Nghĩ! Lời của Chu Phong còn chưa nói hết, lại cảm thấy toàn bộ thềm đá đang kịch liệt run rẩy, từ trong minh châu trên vách đá xông ra từng luồng từng luồng sương mù, chỉ trong nháy mắt toàn bộ thềm đá đều bị sương mù dày đặc bao phủ.
Chỉ là sương mù dày đặc này cũng không duy trì trong thời gian quá dài, lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ ở một chỗ, chờ lúc bọn Ninh Tuyết từ trong sương mù thoát ra ngoài, chỉ thấy trong tay Bạch Thương Đông nhiều hơn một thanh đao nhỏ dài, thân đao chỉ rộng cỡ hai ngón tay, mỏng như cánh ve, trên đó có sương mù nhàn nhạt quấn quanh, từ xa nhìn lại giống như thật như ảo, mờ ảo giống như thần binh của chân tiên.
Sao có thể có chuyện này? Chu Phong ngơ ngác nhìn thanh đao trong tay Bạch Thương Đông kia, thật sự không thể tin được, bài thơ nát nghe ngổn ngang kia của Bạch Thương Đông, vậy mà thật sự đạt được thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận.
Đây thật sự là Ngàn Năm Một Giấc Mộng của Tâm Mộng Hiền Nhân sao? Lưu Thiên Thành nhìn thanh đao trong tay Bạch Thương Đông, mặt cũng đầy vẻ không thể tin được.
Ngàn Năm Một Giấc Mộng, quả thật là đẹp làm người ta không thể tin tưởng đó là một tồn tại chân thực, không hổ là thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân.
Ninh Tuyết hâm mộ nói.
Bạch Thương Đông nhẹ nhàng vung vẩy Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay, cầm trong tay có cảm giác nhẹ nhõm giống như không có sức nặng, liền lực đạo đều giống như không cần dùng.
Tuy nói đây là thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân, nhưng Bạch Thương Đông lại không cảm giác được thanh đao này đến cùng là mạnh ở chỗ nào, hoàn toàn không có cảm giác ngang ngược giống như những thứ thần binh lợi nhận trong phim truyền hình kia, ngoại trừ nhìn vô cùng xinh đẹp tinh xảo ra, hoàn toàn không có dáng vẻ thần binh bảo khí gì cả.
Thưởng thức trong chốc lát, Bạch Thương Đông đang định đem Ngàn Năm Một Giấc Mộng giao cho Thập Phương Cổ Đế đưa vào bên trong hư giới, nhưng mà Thập Phương Cổ Đế mới hiện hình, còn chưa kịp bắt lấy Ngàn Năm Một Giấc Mộng, cũng cảm giác được thân đao Ngàn Năm Một Giấc Mộng run lên, hư ảnh của Thập Phương Cổ Đế trong nháy mắt bị đánh tan, miệng Bạch Thương Đông lập tức oa một tiếng phun ra búng máu tươi lớn.
Thân đao Ngàn Năm Một Giấc Mộng phát ra tiếng ngâm khẽ, giống như là đang cười nhạo Bạch Thương Đông vậy mà vọng tưởng đem nó thu vào trong hư vô.
Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm cười khổ: Không hổ là thần binh đã thông linh, về sau chỉ có thể cầm lấy nó.
Bởi vì không có vỏ đao, Bạch Thương Đông cũng không có cách nào đem Ngàn Năm Một Giấc Mộng treo ở bên hông, chỉ có thể cầm ở trong tay, ánh mắt quan sát chung quanh, nguyên bản trên dưới đều là thềm đá không thấy phần cuối, bây giờ lại nhìn được rõ ràng, tổng cộng cũng chỉ có khoảng bốn năm trăm bậc, liếc mắt liền có thể nhìn thấy điểm đầu, bọn họ đã đi rất nhiều giờ như vậy, vậy mà đều chỉ là lởn vởn ở trên bốn năm trăm bậc này mà thôi, lực lượng của NgànNăm Một Giấc Mộng thật là kinh người.
Vị trí của bọn họ bây giờ, cách tấm bia đá có khắc Ngàn năm giấc mơ duy nhất, tỉnh mộng không dấu vết ở nơi mới bắt đầu cũng chỉ không tới mười bậc thang mà thôi, thủy đạo lúc đi tới cũng đều nhìn rõ ràng, nhưng lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tử Y.
Bọn Chu Phong mới bắt đầu còn có chút bị Ngàn Năm Một Giấc Mộng hấp dẫn, nhưng mà rất nhanh ánh mắt liền từ phía trên Ngàn Năm Một Giấc Mộng dời đi, bởi vì ở phần cuối thềm đá, rõ ràng là một cánh cửa đá xanh đang đóng chặt.
Bạch Thương Đông, Thánh phẩm thần binh Ngàn Năm Một Giấc Mộng trân quý nhất của Tâm Mộng Hiền Nhân cũng đã để cho ngươi, những thứ còn lại của hắn, ngươi sẽ không tranh với chúng ta nữa chứ? Chu Phong nuốt nước miếng một cái nói.
Trong lòng của hắn âm thầm tính toán, Ngàn Năm Một Giấc Mộng chắc là một hàng rào mà Tâm Mộng Hiền Nhân để lại nơi đó ngăn trở người ngoài tiến vào chỗ hắn ẩn cư, bây giờ Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã bị phá, sau cửa đá này nhất định chính là chỗ ẩn cư của Tâm Mộng Hiền Nhân, coi như không lấy được Ngàn Năm Một Giấc Mộng, tùy tiện cầm mấy món di vật của Tâm Mộng Hiền Nhân cũng đủ để hắn phung phí.
Bạch sư đệ phá Ngàn Năm Một Giấc Mộng chính là công đầu, di vật của Tâm Mộng Hiền Nhân, Bạch sư đệ tự nhiên là có thể chiếm một phần lớn.
Lưu Thiên Thành có nhiều tâm kế hơn so với Chu Phong.
Hắn đương nhiên là không nghĩ tới việc phân cho Bạch Thương Đông, nhưng bây giờ trên tay Bạch Thương Đông nắm một thanh thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân thông linh, mặc dù hắn và Chu Phong đều là Văn Sĩ Cửu Phẩm, nhưng chỉ sợ là cũng khó khăn chặn nổi một đòn của Ngàn Năm Một Giấc Mộng, nào dám không phân chia cho Bạch Thương Đông, bây giờ hắn càng sợ Bạch Thương Đông sẽ ỷ vào Ngàn Năm Một Giấc Mộng cưỡng chiếm tất cả di vật của TâmMộng Hiền Nhân hơn.
Bạch Thương Đông đang định nói cái gì, sắc mặt lại đột nhiên hơi biến đổi, xoay người nhìn xuống thủy đạo phía dưới, chỉ thấy một người đã đạp nước đi tới, thoáng chốc liền leo lên thềm đá, chính là tên đệ tử Phương Kiếm Hào kia của Kiếm Dương Chân Nhân.
Ngươi cũng đúng là trốn kỹ, để cho ta không dễ tìm.
Chỉ tiếc là coi như ngươi trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng, trên người của ngươi đã bị gieo xuống Linh Hương Thuật, mặc kệ là ngươi chạy trốn tới nơi nào, đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Phương Kiếm Hào rút trường kiếm ra, chỉ vào Bạch Thương Đông từng bước một ép tới gần: Ta đã không đủ kiên nhẫn cùng ngươi chơi tiếp, bây giờ liền đưa ngươi đi xuống bồi tội với sư phụ ta.
Vừa nói xong, kiếm quang bên trên trường kiếm trong tay Phương Kiếm Hào giống như dải lụa chém ra, chỉ trong phút chốc đã chém tới trước mặt Bạch Thương Đông, chỉ lát nữa là phải đem Bạch Thương Đông trực tiếp chém thành hai nửa.
Bạch Thương Đông vung Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay, vẫn là nhẹ nhõm giống như không có gì như vậy, trên thân đao có sương mù màu xám quấn quanh, giống như váy của tiên nữ tung bay, từ trên thân đao bay lượn mà ra.
Sương mù màu xám cùng kiếm quang giao kích trong nháy mắt, vậy mà im hơi lặng tiếng từ bên trong kiếm quang xuyên thấu qua, quỷ dị trực tiếp xuyên qua kiếm quang, xuyên qua thân thể Phương Kiếm Hào, giống như sương mù màu xám kia chỉ là ảo ảnh vậy.
Leng keng!Thân thể Phương Kiếm Hào bị sương mù màu xám xuyên thấu qua, cũng không có một vết thương nào, nhưng Phương Kiếm Hào lại giống như si ngốc cả người trợn to hai mắt sững sờ ở nơi đó, ngay cả Vô Định Kiếm trong tay rơi ở trên mặt đất đều không biết.
Bạch Thương Đông thuận tay nhặt Vô Định Kiếm lên, cảnh giác nhìn Phương Kiếm Hào, Phương Kiếm Hào vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, giống như là đã biến thành tượng đá rồi vậy.
Mau giết hắn, hắn đã bị Ngàn Năm Một Giấc Mộng chém trúng, truyền thuyết người bị Ngàn Năm Một Giấc Mộng chém trúng, cũng sẽ bị vây khốn ở trong mộng cảnh, nếu như hắn không thể dùng ý cảnh của mình phá mộng, coi như ngàn năm cũng khó tỉnh lại, bây giờ hắn đã hoàn toàn không có phòng bị, chính là thời cơ tốt nhất giết hắn.
Lưu Thiên Thành lớn tiếng nói với Bạch Thương Đông.
Bạch Thương Đông nhìn Phương Kiếm Hào một cái, lại nhìn đao kiếm trong tay một cái, lắc đầu nói: Được rồi, để hắn tự sinh tự diệt đi, hắn còn chưa xứng để cho hai tay ta dính máu tanh.
Cho đến nay Bạch Thương Đông còn chưa từng chân chính giết qua một người nào, lấy cơ sở giáo dục hắn nhận được ở trên địa cầu, nếu đúng như là trong chiến đấu lấy mạng ra liều cũng liền thôi, giết cũng là giết, đó kêu là tự vệ, nhưng bây giờ đem một người sống không còn sức đánh trả chút nào đánh chết như vậy, hắn vẫn còn có chút không hạ thủ được.
Dù sao thì Phương Kiếm Hào cũng đã trúng phải Ngàn Năm Một Giấc Mộng, sợ rằng cho đến chết cũng không có khả năng tỉnh lại, coi như là tỉnh lại, hắn cũng đã không phải là đối thủ của Bạch Thương Đông nữa, Bạch Thương Đông cũng không sợ hắn lật trời.
Ngươi không nên cố làm ra vẻ thanh cao không động thủ, đó là chuyện của ngươi, ta cũng không muốn lưu lại mối họa.
Chu Phong lại không chịu cứ như vậy để mặc cho Phương Kiếm Hào tự sinh tự diệt, trong tay cầm một thanh đao, tàn nhẫn bổ về phía Phương Kiếm Hào.
Trường đao trực tiếp bổ lên trên cổ Phương Kiếm Hào, lập tức chém ra một vết sẹo sâu, máu tươi từ trong đó phun ra ngoài, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, sắc mặt Chu Phong đã đại biến.
Chỉ thấy vết thương của Phương Kiếm Hào có máu tươi phun trào, thân thể vậy mà quỷ dị bành trướng, giống như quả bom nổ tung ra, tuôn ra thần quang nóng rực như mặt trời, Chu Phong đứng mũi chịu sào lập tức bị thần quang thổi bay trở lại.
Sóng trùng kích của thần quang cường đại làm cho bọn Bạch Thương Đông cũng đều đứng không vững, giống như là quả bóng da lăn về phía sau, cuối cùng tất cả đều đụng vào trên cửa đá ở cuối thềm đá, cửa đá kia lại bị đụng một cái lập tức mở ra, ba người lập tức lăn vào bên trong cửa đá.
.