THẦN THẬT LÀ YẾU ĐUỐI

90: Thú Nhận


Ninh Như Thâm đột nhiên vỗ trán: A! Cậu quên béng mất!
Lý Vô Đình vẫn đang cúi đầu nhìn cậu, "Có muốn nghe không."
Lúc này cổng hoàng cung sắp đóng rồi, nếu đi theo Lý Vô Đình thì cũng có nghĩa là cậu sẽ ở lại trong cung.
Ninh Như Thâm cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không chống lại được sự dụ dỗ nhân đôi: "Một bí mật lớn" và "ngủ trong long ổ".

Cậu len lén dán sát vào Lý Vô Đình, "...Có."
Ngón tay Lý Vô Đình hơi nắm lại, "Được."
Suốt dọc đường đi từ cổng hoàng cung vào bên trong, cả hai người đều rất yên lặng.
Lý Vô Đình cúi đầu không lên tiếng, giống như là đang cân nhắc chuyện gì đó.
Đến khi về tới tẩm cung, hắn cho tất cả các cung nhân lui xuống.

Tẩm điện rộng rãi tĩnh mịch chỉ còn lại mỗi Ninh Như Thâm.
Trong điện được thắp một ngọn đèn.
Đế đèn và cột trụ trong điện đều có họa tiết rồng cuộn trong mây.
Khuhng giường được làm bằng gỗ trinh nam, phía trên là màn và chăn mền màu vàng sáng, vừa nhìn đã biết ngay là nơi ngủ nghỉ dành cho thiên tử.
Ninh Như Thâm hơi hồi hộp, nhưng mà cũng khá là chờ mong.
Lý Vô Đình ngồi xuống cạnh giường, nhìn cậu rồi vỗ xuống bên cạnh mình.

Ninh Như Thâm lại gần:
"Bệ hạ muốn nói bí mật gì vậy?"
Ánh nến chập chờn, ánh mắt của Lý Vô Đình trở nên sâu thẳm và chuyên tâm, cánh môi mỏng động đậy định lên tiếng...
Ninh Như Thâm đột nhiên cảnh giác, "Chắc không phải là loại bí mật giống như chuyện chọc móng tay đâu nhỉ?"
"..." Lý Vô Đình nghẹn họng, "Không phải."
Ninh Như Thâm thấy hắn nghẹn họng dở dang thì vội vàng dâng vành tai của mình lên, "Vậy...!vậy bệ hạ nói đi."
Lý Vô Đình im lặng, sau đó xoa vành tai cậu:
"Biết vì sao mà trẫm có thể đoán trước tương lai không?"
Ngón tay thô ráp xoa lên vành tai nhạy cảm.
Ninh Như Thâm rùng mình, tai cậu lập tức đỏ bừng lên.

Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy hắn tiếp tục:
"Đây không phải là kiếp đầu tiên của trẫm."
...Đùng! Não Ninh Như Thâm trắng xóa trong một khoảnh khắc.
Cậu mở to mắt, trong một phút chốc đã quên đi cả sự run rẩy trên tai mình.

Cậu vẫn chưa thể hồi hồn: "...Gì cơ?"
Lý Vô Đình nghiêm túc nhìn cậu, "Trẫm sống lại một lần."
Sống lại...!Tim Ninh Như Thâm đập rất dữ dội:
Có nghĩa là...!Lý Vô Đình trùng sinh?
Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, Ninh Như Thâm nhìn khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của Lý Vô Đình, từng cảnh tượng lúc trước hiện ra trong đầu như những tia sáng lóe lên: Bảo sao mà...
Dường như để chứng minh cho suy nghĩ của cậu là đúng, Lý Vô Đình tiếp tục nói: "Cho nên mới biết trước được những việc chưa xảy ra, và còn chuyện của em nữa..."
"Đều bởi vì trẫm đã sống lại một lần."
Cuối cùng Ninh Như Thâm cũng dần bình tĩnh lại: "Ừm..."
Cậu nhanh chóng thắc mắc một vấn đề khác, căng thẳng nhìn hắn: "Vậy kiếp trước vì sao bệ hạ...!vì sao sống lại được?"
Cậu lựa lời để nói giảm nói tránh nhưng Lý Vô Đình vẫn có thể hiểu ra:
"Chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy mình quay về ngày đăng cơ."
Ninh Như Thâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu không nhịn được nhào vào trong lòng hắn rồi ôm chặt lấy thắt lưng Lý Vô Đình, "Em còn tưởng bệ hạ hẹo luôn rồi cho nên mới niết bàn quay về."
Lý Vô Đình thành công hiểu được ngôn ngữ của cậu, cúi đầu xuống: "..."
Lát sau, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy tấm lưng gầy của Ninh Như Thâm, "Trẫm vẫn sống tốt." Ngập ngừng một chút lại bổ sung, "Chưa hẹo."
"..." Ninh Như Thâm yên tâm dụi vào lòng hắn, "Vậy thì tốt quá, thực ra thần cũng mới xuyên đến vào ngày bệ hạ lên ngôi."

Nhắc lại mới thấy, hóa ra bọn họ tiếp đất cùng nhau.
Đúng là một cặp trời sinh!
Cậu sung sướng nằm trong lòng Lý Vô Đình, nghe thấy hắn nói ở trên đầu, "Trẫm biết."
"Hả?" Ninh Như Thâm ngẩng lên: Làm sao mà biết được vậy?
Lý Vô Đình mỉm cười, "Hôm ấy cung nhân nói rằng em vấp ngã bị thương ở đầu, giống như đã biến thành một người khác vậy."
"?" Ninh Như Thâm mở to mắt.
Đợi đã, cái gì mà vấp ngã bị thương ở đầu, biến thành một người khác? Chẳng lẽ cậu giống một người bị hỏng đầu đến thế sao!
"Vậy trước kia thần là người như thế nào?"
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát, vẻ mặt rất bình thản.

Hắn xoa vành tai cậu: "Là một tên gian thần."
...Đù má???
Ninh Như Thâm chấn động, đột nhiên ngộ ra:
Bảo sao mà trên triều đình lúc ấy, Lý Vô Đình muốn vả cậu một phát ngủm luôn tại chỗ.
Hình như Lý Vô Đình cũng nhớ tới chuyện đó, cánh tay ôm sau lưng Ninh Như Thâm siết lại chặt hơn...
"Ư." Ninh Như Thâm được ôm chặt trong lòng.
Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch ở phía trước.

Hơi thở nóng rực hỗn loạn đang lướt bên tai cậu, mang theo một chút sợ hãi và vui mừng:
"May mà Ninh khanh biết ăn vạ..."
"..." Đây là khen cậu à?
Đang thầm nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm: "Trẫm không nỡ lòng."
Mặt của Ninh Như Thâm lập tức đỏ bừng lên.
Một bậc quân tử vừa lạnh nhạt vừa trầm tính như Lý Vô Đình, nếu hắn nói những lời ấy bằng giọng điệu nghiêm túc, Ninh Như Thâm cảm thấy cứ như là đang trêu ghẹo cậu vậy.
Cậu nằm trong vòng tay của hắn với thân thể nóng rực.
Não đang tiêu hóa một lượng thông tin rất lớn, một lát sau Ninh Như Thâm đột nhiên sực nhớ ra gì đó, cậu chống tay ngồi dậy:
"Vậy kiếp trước thần không tới..."
Nhịp tim Ninh Như Thâm hỗn loạn, cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên, "Bên cạnh bệ hạ có ai, có ai..."
"Không có ai cả." Lý Vô Đình vội vàng lên tiếng.
Ninh Như Thâm nín thở nhìn hắn.
Lý Vô Đình cúi đầu, "Bên cạnh trẫm không hề có ai cả."
Hắn nhìn cậu rồi khẽ nói: "Rất cô độc."
Nhịp tim Ninh Như Thâm như bị chấn động! Đối diện với ánh mắt sâu thẳm và trầm lắng ấy, cậu nghẹn lại không nói nên lời.
"Trong cả hai cuộc đời của trẫm, em là người duy nhất."
Câu nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nhưng lại giống như là tiếng sấm ngang trời.
Ninh Như Thâm đột nhiên thấy cảm động, cậu không kiềm lòng nổi, nhắm mắt lại rồi hôn lên môi Lý Vô Đình, "...Em sẽ luôn ở bên bệ hạ, không đi đâu cả."
Lý Vô Đình cũng xúc động, nhưng đồng thời lại thấy bất an.

Bàn tay lớn của hắn ôm lấy eo cậu, "Nếu có ngộ nhỡ thì sao."
Ninh Như Thâm mơ màng ngậm lấy môi hắn, "Ngộ nhỡ cái gì?"
"Hạt bồ đề."
"..."
Cậu sững người rồi lùi lại một chút.
Lý Vô Đình hơi đỏ mặt, mấy sợi tóc rủ xuống trước trán rồi khẽ đung đưa trên đôi lông mày sắc bén.

Đôi mắt hắn không thể che giấu được sự bất an và lo âu, giống như là sợ Ninh Như Thâm biến mất vậy.
Một bậc đế vương vững vàng điềm tĩnh là thế, ấy vậy mà lại hoảng hốt vì yêu.
Ninh Như Thâm ngẩn ngơ một lúc rồi bừng tỉnh...
Bảo sao mà lúc ở trên xe ngựa, sau khi nhìn thấy hạt bồ đề thì Lý Vô Đình có thái độ khác lạ đến thế.


Lẽ nào...!hắn sợ một ngày nào đó, hạt bồ đề này đột nhiên mang cậu đi?
"Bệ hạ, đây chỉ là một hạt bồ đề bình thường mà thôi."
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi mím môi lại.
Ninh Như Thâm dè dặt nhìn hắn rồi nói: "Thật mà, Tịnh Hỷ Đại Sư tiện tay bán...!à tặng cho em.

Ngoài hạt này ra thì còn những chín trăm chín mươi chín hạt nữa."
Lý Vô Đình nhìn xuống eo cậu rồi cố gắng tỏ ra thấu hiểu: "Ồ."
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên lấy hạt bồ đề trong đai lưng ra và đặt lên tay Lý Vô Đình.

Dưới vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn, Ninh Như Thâm khẽ hôn hắn một cái:
"Tặng hạt bồ đề này cho bệ hạ."
"Sau này cứ cất nó ở chỗ ngài, không ai có thể mang em đi."
Cánh tay ôm cậu run lên, ôm ghì cậu vào lòng!
Khớp tay Lý Vô Đình trắng bệch, hắn nắm chặt hạt bồ đề trong lòng bàn tay, cúi đầu dụi ào hõm vai Ninh Như Thâm, "...Được."
"Trẫm sẽ cất giữ nó thay em."
Nhiệt độ cơ thể nóng bừng như sắp hòa tan Ninh Như Thâm.
Cậu cảm nhận được vòng tay của hắn đang dần nóng lên.

Giống như là đang xác nhận sự tồn tại của cậu, hắn ôm lấy người duy nhất trong cả hai kiếp sinh mệnh của mình.
Màn giường màu vàng khẽ lay động trước mắt cậu.
Ninh Như Thâm đột nhiên cảm thấy dâng trào cảm xúc, cậu nắm chặt tay lại, sau đó kéo tay Lý Vô Đình đặt lên eo mình...
"Bệ hạ..." Ninh Như Thâm đỏ bừng mặt, cậu ghé vào vành tai nóng rực của hắn, "Chúng ta thử lại một lần nữa đi."
Nhịp tim của người trước mặt chợt đập loạn xạ, "...Ừm."
- --
Ánh nến trên bàn đang rực cháy.
Sáp nến chảy dọc xuống thân của ngọn nến rồi tích thành một đống dưới giá đỡ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trơn bóng.
Ánh nến ấm áp hắt lên bông hoa ngọc lan trên đầu giường, nó khẽ run rẩy.
Ngọn nến đột nhiên kêu lách tách.
Một giọt mồ hôi nóng rực rơi xuống trán Ninh Như Thâm, để lại một vết nước nho nhỏ.

Cậu nhíu mày rồi cắn ngón tay trong cơn run rẩy.
Một bàn tay lớn đầy thô ráp xoa lên trán cậu.
Gân trên cánh tay Lý Vô Đình nổi lên, giống như là đang kiềm chế điều gì đó, đến cả lòng bàn tay cũng đỏ bừng.
Ngọc lan chầm chậm nở bung những cánh hoa, đầy lặng lẽ nhưng vẫn khiến lòng người rung động.
Ninh Như Thâm hơi nghiêng đầu, hàng mi dài đã ướt sũng.

Vài sợi tóc đen dính mồ hôi dán vào bên má, chỗ tóc còn lại thì xõa tung trên chiếc gối màu vàng, "Bệ hạ..."
Lý Vô Đình đỏ bừng cả mặt, ánh mắt sâu thẳm như ráng chiều muộn.
Hắn thở ra một hơi, cúi xuống muốn an ủi và hôn lên trán người phía dưới, nhưng động tác lại càng mạnh hơn.

Ninh Như Thâm lập tức khóc to hơn, dụi đầu vào vai hắn không nói nên lời, "Ngài, ngài..."
Những câu nói ngắt quãng càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Trên khuôn mặt nhuộm sắc ráng chiều, mồ hôi mướt mải như ngâm nước.

Ngay cả nốt ruồi son trên vành tai cũng trở nên diễm lệ hơn, như thể đang quyến rũ trái tim người khác.
Lý Vô Đình không thể chống đỡ nổi, cúi xuống hôn cậu.

Môi lưỡi nóng bỏng chặn lại những tiếng khóc, thành thạo kéo Ninh Như Thâm chìm xuống vùng biển sâu của sự say mê.
Hắn vừa hôn vừa thở dốc, "Là lỗi của trẫm..."
Ninh Như Thâm bị hắn hôn đến mức không nói ra lời, đôi mắt đẫm lệ trong mùi hương ngọc lan đang lặng lẽ lan tỏa: Nói thì quân tử lắm, vậy mà động tác có dừng lại đâu.
Vành tai đỏ ửng nhanh chóng bị hôn tới tấp.
Không biết bao lâu đã trôi qua...
Cộp, chiếc bình bạch ngọc thứ ba đã rơi xuống thảm.
Ngọn nến đột nhiên lay động, phản chiếu hai bóng người.
Trong tiếng gọi thì thầm đầy thắm thiết khiến người ta say mê, môi lưỡi đi vào nơi sâu nhất.

Ngón tay của đế vương bỗng nhiên run lên, người trong lòng đánh rơi một giọt nước mắt.
"Như Thâm..."
Hoa ngọc lan trắng tinh khôi đã hoàn toàn nở rộ, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
- --
Ngày hôm sau, một tia nắng mặt trời chiếu vào tẩm cung.
Mãi đến tận khi trời gần sáng thì tẩm điện mới yên tĩnh trở lại, màn giường được kéo ra.
Tấn chăn trên giường vẫn còn đang phồng lên.
Lý Vô Đình khoác áo rồi đi ra ngoài, trên cổ áo hơi mở rộng, yết hầu của hắn đỏ bừng.

Hắn tới bên cạnh bàn uống vài ngụm trà lạnh để đè nén cơn sóng nhiệt đang dâng trào.
"Đức Toàn."
Cửa điện khẽ mở ra, Đức Toàn cúi đầu đi vào.
Qua khóe mắt, hắn thấy một đống lộn xộn đầy diễm lệ, căn phòng vẫn còn sót lại mùi ngọc lan thoang thoảng.

Đức Toàn cố gắng không cười tới tận mang tai, cũng không nhìn lung tung, "Bệ hạ."
"Ngươi đứng canh cửa điện đi, trẫm lên triều trước."
"Vâng, vậy Ninh đại nhân..."
"Đừng gọi em ấy.

Dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một chút...!cháo nóng.

Nếu em ấy dậy thì bảo là trẫm lên triều rồi."
Lý Vô Đình vừa dặn dò vừa nhanh chóng mặc xong long bào.
Khuôn mặt lạnh lùng của đế vương vẫn còn một chút ửng đỏ, vẻ mặt toát lên sự thỏa mãn.

Ngập ngừng một lát, hắn quay đầu đi tới cạnh giường, vươn tay khẽ xoa lên gương mặt đang ngủ của Ninh Như Thâm.
Không nhịn được hôn một cái, lại một cái nữa.
Thầm thấy thời gian lên triều đã quá gần nửa canh giờ, lúc này hắn mới kiềm chế lại và rời khỏi tẩm điện.
- --
Trong cơn mơ màng, ánh sáng lay động.
Ninh Như Thâm chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc rất dài, cho đến khi mở mắt ra thì thấy toàn thân mềm oặt bủn rủn, lúc này cậu mới kêu lên một tiếng khe khẽ.
Một màu vàng sáng lọt vào trong mắt cậu.
Ninh Như Thâm choáng váng, chỗ nào trên người cũng đau nhức.
Vừa mới chống tay ngồi dậy, bên ngoài màn giường đã có tiếng bước chân, sau đó cậu nghe thấy Đức Toàn nói:
"Ninh đại nhân tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào khó chịu không, đã đói chưa?"
Ninh Như Thâm lập tức đỏ bừng mặt.
Tóc cậu vẫn còn xõa tung trên gối, bộ trang phục màu đỏ còn vắt ở cạnh giường, thấp thoáng nhìn thấy đai lưng đã rơi xuống đất.
Thân thể lại khá là dễ chịu, có lẽ là Lý Vô Đình đã dọn dẹp cho cậu rồi.
Cậu kiềm chế cảm giác xấu hổ, hắng giọng:
"Ta...!muốn thay quần áo, và muốn uống nước nữa."
"Được ạ."
Đức Toàn đáp xong thì vui vẻ nói: "À đúng rồi, bệ hạ bảo là đợi bãi triều xong thì ngài ấy sẽ quay về, Ninh đại nhân đừng nóng ruột~ Lát nữa ngài ăn trước một chút cháo nóng nhé."
Hắn nói xong thì tất tưởi chạy đi.
Ninh Như Thâm nghe mà chấn động: Tên Đức Toàn này...! Ai nóng ruột!?
Cháo nóng đã được chuẩn bị từ sáng.
Một lát sau, Đức Toàn bưng quần áo mới và cháo nước đi vào, "Ninh đại nhân~"
Lúc này Ninh Như Thâm chỉ có thể cố gắng bò dậy, cả cánh tay và đùi đều bủn rủn.
Cậu ngại không muốn để Đức Toàn đứng hầu cho nên đuổi hắn ra ngoài.
Khoác áo choàng lên vai, tóc đen tùy ý xõa sau lưng.

Ninh Như Thâm ngồi ở cạnh giường rồi ăn từng miếng cháo nhỏ, cảm thấy ngay cả môi cũng sưng vù lên rồi.
Cảnh tượng tối hôm qua lại tràn vào đầu một cách không thể khống chế được.
Cậu lập tức cảm thấy xấu hổ và hoảng loạn, ăn được vài miếng thì buông thìa xuống.
Cậu và Lý Vô Đình, thật sự đã...
Tim Ninh Như Thâm đập loạn xạ, cậu cúi đầu mím môi, chậm rãi nhớ lại: Từ ánh mắt hung hăng trên gương mặt thấm mồ hôi của hắn, cho tới cơn run rẩy từ trong ra ngoài của cậu.
Cậu càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, lại còn hơi xấu hổ:
Lý Vô Đình cũng thật là, nào có ai vừa ấy vừa nói "mạo phạm rồi"?
Đến cuối cùng, khi cậu gần như mất ý thức, hình như hắn còn bắt cậu gọi là "phu quân".

Nói cái gì mà: "Để cho người ta gọi anh rể rồi, không phải phu quân thì là gì nữa?"
Ninh Như Thâm ngượn chín cả mặt, nhưng cậu lại nghĩ:
Cậu chưa từng thấy dáng vẻ đó của Lý Vô Đình.
Giống như là một người vô cùng đứng đắn và nghiêm nghị bỗng rơi vào biển tình, tất cả những sự khắc chế kìm nén đều tan biến không còn dấu vết, khiến cho cậu say đắm đến mức mất khống chế.
Ninh Như Thâm thấy tim nhũn ra trong sự thỏa mãn, không để tâm tới việc tối hôm qua Lý Vô Đình đã "quá trớn một cách tôn trọng" như thế nào nữa.

Cậu đè nén dư vị cảm xúc, tiếp tục uống một chút cháo nóng.
- --
Ăn cháo xong, tinh thần của Ninh Như Thâm phấn chấn hơn một chút.
Vốn dĩ cậu muốn rời giường, kết quả là chân nhũn như chi chi suýt nữa thì ngã thành một vũng mèo, thế là đành phải bò về long sàng để nghỉ ngơi.
Lúc mở mắt ra lần thứ hai, một bóng người cao lớn đang ngồi ở phía trước.
Lý Vô Đình ngồi ở cạnh giường, không biết là nhìn cậu bao lâu rồi.
Ninh Như Thâm chớp mắt: Ưm?
Thấy cậu mở mắt, Lý Vô Đình giơ tay xoa má cậu, "Dậy rồi à, có nghỉ ngơi tử tế không?"
Ninh Như Thâm được xoa má thì run lên, "...Tạm ổn."
Lý Vô Đình rút tay về, "Vậy thì tốt."
Một lát sau, không biết là nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên nuốt nước miếng rồi đỏ mặt nói: "Tối qua...!là lỗi của trẫm."
Ninh Như Thâm không kịp đề phòng, suýt nữa thì sặc!
Cậu ngẩng đầu nhìn, đang định tranh thủ trách móc hắn thì đối diện với ánh nhìn chuyên chú đầy động tình của Lý Vô Đình.

Cậu mở miệng ra nhưng lại không nói được gì.
Ninh Như Thâm cố tỏ ra nghiêm túc, "Lần, lần sau không được như vậy nữa."
Lý Vô Đình gật đầu đồng ý, "Được."
Tạm thời Ninh Như Thâm không thể xuống giường, dứt khoát nằm ì trên long sàng không thèm dậy.

Bởi vì muốn ở cùng cậu, Lý Vô Đình chuyển hết sớ tâu lên giường...
Những quyển sớ tâu nghiêm túc bỗng chất đầy trên chiếc giường hỗn loạn mờ ám.
Không biết nên nói cảnh tượng này là chăm chỉ làm việc hay là phóng túng hoang đường nữa.
Nhưng mà trong điện chỉ có hai người, chẳng ai phê bình họ cả.
Ninh Như Thâm ngồi tựa vào đầu giường để nhìn sườn mặt đầy điềm tĩnh của đế vương, hắn đang cúi đầu phê duyệt sớ tâu.
"Có chuyện gì quan trọng không?"
"Cũng không có gì..."
Lý Vô Đình day trán, "Chỉ là sắp tới cuối năm, có rất nhiều chuyện vặt vãnh.

Ngoài ra thì cũng sắp tới đại lễ mừng năm mới..."
Hắn khựng lại, đột nhiên quay đầu ra, "Em..."
Ninh Như Thâm thò đầu, "Em làm sao?"
Lẽ nào cần cậu đi làm việc gì à?
Vành tai Lý Vô Đình đỏ lên, hắn hỏi: "Thân thể của em...!có kịp hồi phục không."
Ninh Như Thâm vô thức run rẩy thắt lưng:
Ý gì đây? Lý Vô Đình cảm thấy năm ngày nữa cậu vẫn chưa thể xuống giường???
Cậu gật đầu đầy bướng bỉnh, "Cho em đi múa sư tử cũng không thành vấn đề."
"..." Lý Vô Đình khẽ nói: "Cũng không đến mức ấy."
Ninh Như Thâm bọc mình trong chăn rồi nhích lại gần hắn, "Có chuyện gì vậy, cần em làm gì à?"
"Năm ngày sau chính là đại lễ mừng năm mới, muốn em tham gia cùng trẫm."
Lý Vô Đình vươn tay dém chăn cho Ninh Như Thâm, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ ửng của cậu ra ngoài, "Trẫm đã nhờ Tịnh Hỷ Đại Sư tới một chuyến..."
"Đến lúc đó trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, vĩnh viễn không nạp phi.".

91: Phần kết

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Đại lễ được cử hành trước giờ Mùi.

Thiên từ và bách quan cùng lên cổng thành để chào mừng năm mới, chung vui với toàn dân.

Tối hôm đó, đèn đuốc thắp sáng cả kinh thành.

Ninh Như Thâm đi theo đoàn quan viên, trước khi chính thức bắt đầu đại lễ, cậu sẽ đứng chờ ở dưới chân tường thành.

Cảnh Nghiễn chen tới bên cạnh cậu, "Ngươi khỏi bệnh chưa?"

Ninh Như Thâm đứng trong hàng, ậm ờ nói: "Thì cũng tạm ổn."

Cậu đã xin nghỉ ba ngày không lên triều vì "bị ốm".

Tuy là cậu đã hồi phục vào ngày thứ năm đúng như lời khẳng định trước đó, thế nhưng vẫn không thể múa sư tử được.

Đặc biệt là khi cậu đã nói rằng mình vẫn còn có thể "múa sư tử", ánh mắt của Lý Vô Đình lúc đó...

Cậu nuốt nước miếng, bây giờ mới nhận ra: Tốt nhất là nên ăn nói thận trọng.

Cảnh Nghiễn không biết cậu đang nghĩ gì, nhìn cậu đầy thăm dò: "Ừ, sắc mặt có vẻ tốt hơn rồi đấy, giống như là được tẩm bổ rất nhiều..."

Ninh Như Thâm lập tức đạp vào chân hắn: Tên Tiểu Khuyển này nữa...!

Cảnh Nghiễn, "Áu! Sao ngươi lại..."

Đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng "keng", chuông nhạc đã cất lên.

Tiếng nói chuyện ồn ã dần lắng xuống, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn. Thiên tử bước lên lầu cao, bách quan cùng bái lạy:

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Phía dưới thành là rất nhiều bách tính tới để chiêm ngưỡng thánh nhan.

Lý Vô Đình mặc thiên tử phục màu vàng sáng, vẻ mặt thần thánh uy nghiêm, hắn bước lên tường thành với những cung nhân và thị vệ vây quanh.

Ninh Như Thâm cũng theo các trọng thần Nội Các đi lên tường thành.

Lên tới nơi, có thể nhìn thấy rõ hàng ngàn vạn người với biển đèn sáng rực rỡ bên dưới. Chúng thần đã vào vị trí, dưới sự chủ trì của Lễ bộ Thượng thư Quản Phạm, đại lễ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Đại lễ năm nay vẫn được tổ chức giống mọi năm.

Sau khúc nhạc chào mừng và bài diễn văn, Quản Phạm chợt cất tiếng:

"Mời Tịnh Hỷ Đại Sư bói một quẻ cho năm mới để tiên đoán quốc vận!"

Dứt lời, xung quanh trở nên xôn xao:

"Là Tịnh Hỷ Đại Sư của chùa Thiệu Giác?"

"Đại Sư chưa bao giờ bốc quẻ công khai ở những dịp như thế này."

"Tại sao năm nay lại..."

Giữa những lời bàn tán, bóng người mặc áo cà sa đã lên trên tường thành.

Ninh Như Thâm đứng ở một bên, không biết tại sao mà tự dưng thấy hồi hộp.

Nghĩ tới nội dung của quẻ bói, tim cậu đập nhanh hơn, ánh mắt luôn dõi theo phía trước...

Dường như Lý Vô Đình đã cảm nhận được, nghiêng đầu chạm mắt với cậu. Ánh nhìn lặng lẽ của hắn như đang nói: Yên tâm.

Cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, chớp mắt trả lời: Ừm.

Phía trước, Tịnh Hỷ hành lễ, "Bần tăng tham kiến bệ hạ."

Lý Vô Đình gật đầu.

Tịnh Hỷ mỉm cười, chiếc cà sa lấp lánh khẽ tung bay trong gió, mang theo một cảm giác long trọng đầy thần thánh khiến cho lòng người phải tin phục.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tịnh Hỷ bấm đốt rồi chắp tay lại:

"Bệ hạ thánh minh..."

"Bệ hạ chính là Cửu Thiên chân long, mang số mệnh của thần trên người. Nếu như cả đời vô thê vô tự, có thể phù hộ cho Đại Thừa hưng thịnh hàng trăm năm."

Giọng nói chậm rãi vừa dứt, đám đông bỗng bùng nổ như một tia sét đánh xuống đồng bằng! Xung quanh xôn xao bàn tán:

Ý gì đây!?

Muốn Thánh thượng cả đời không thành thân để đổi lấy quốc vận Đại Thừa?

Chúng thần và bách tính còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy đế vương lên tiếng đầy kiên định và bình thản: "Nếu như có thể phù hộ cho phúc lộc dài lâu của Đại Thừa, trẫm sẵn lòng vĩnh viễn không nạp phi, không phong hậu."

"Bệ hạ!!!"

Quần thần lập tức hô lên, nhưng lại không thể nói gì cả: Đó chính là quốc vận trăm năm của Đại Thừa.

Ai dám ngăn cản đây? Nhưng sao mà bệ hạ lại... Hầy!



Không chỉ triều thần, ngay cả dân chúng cũng kinh hãi tới mức chưa thể hồi hồn. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng uy nghiêm thần thánh trên cổng thành, bắt đầu thì thầm thảo luận trong niềm kính sợ.

Trong tiếng ồn ào như những con sóng, Tịnh Hỷ chắp tay: "Thiện."

Vẻ mặt Lý Vô Đình vẫn bình thản như thường, hắn khẽ gật đầu rồi nhìn về phía các trọng thần...

Ánh mắt bỏ qua cả màn đêm để nhìn thẳng vào Ninh Như Thâm.

Hai người chạm mắt nhau, trái tim đồng thời dâng trào mãnh liệt.

Hơi thở của Ninh Như Thâm gấp gáp hơn, mắt cậu nóng lên, trao đổi một ánh nhìn tràn đầy tình yêu giữa những tiếng ồn ã.

Hàng mi của Lý Vô Đình hơi động đậy, dường như là đã cười với cậu.

Ninh Như Thâm lập tức cảm thấy nhũn tim: Bệ hạ...

Tiếng bàn tán ồn ào còn chưa dứt, Quý Các lão đứng đầu hàng đột nhiên giơ tay lên rồi cúi đầu bái lạy:

"Bệ hạ thánh minh!"

Ninh Như Thâm kiềm chế cảm xúc, hít sâu một hơi.

Nội Các dẫn đầu, trọng thần Các lão đều đứng trên cao và đồng loạt quỳ xuống, "Bệ hạ thánh minh!"

Cuối cùng những người khác cũng dần yên lặng, lần lượt quỳ rạp xuống.

Tiếng than thở và vui mừng đan xen với nhau, cuối cùng họ đều chấp nhận quyết định của đế vương dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh:

"Trời cao phù hộ Đại Thừa, hưng thịnh phúc lộc kéo dài trăm năm!"

Giữa cả vạn người đang cúi rạp xuống bái lạy, duy chỉ có một bóng người tỏ ra đờ đẫn.

Trong lúc Ninh Như Thâm cúi xuống, cậu len lén ngẩng đầu lên nhìn.

Giữa vạn người đông nghịt, đã có một vài triều quan thoáng liếc nhìn Lý Cảnh Dục vẫn còn nhỏ tuổi. Hình như nó cảm nhận được gì đó, khuôn mặt ngây thơ ấy dần dần tỏ ra sợ hãi...

Ninh Như Thâm, "..."

Thằng nhóc chân ngắn này, cuối cùng cũng nhận ra rồi sao.

---

Sau khi bốc quẻ xong, Tịnh Hỷ lui sang một bên.

Khúc nhạc đệm như sét đánh ngang trời này đã kết thúc, đại lễ mừng năm mới một năm một lần vẫn phải tiếp tục.

Đại lễ lần này được tổ chức rất long trọng.

Dưới sự sắp xếp của Đốc Điển Thị, thập đại thế gia cùng hợp tác tổ chức cho nên đại lễ lần này hoành tráng chưa từng có.

Thật giống như là đánh đấu một thời kỳ thái bình thịnh thế mới cho Đại Thừa.

Trên cao, Lý Vô Đình đặt một tay lên tường thành, dáng người vẫn sừng sững và nghiêm nghị giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn không sụp đổ.

Tranh thủ lúc mọi người đều tập trung nhìn màn biểu diễn bên dưới.

Cuối cùng Đức Toàn cũng không nhịn được nữa, "Bệ hạ!"

Đế vương bên cạnh liếc nhìn, Đức Toàn vội vã thì thầm dưới ánh nhìn đầy áp lực của hắn, "Sao bệ hạ lại chịu tuyệt hậu chứ..."

Giọng nói của Lý Vô Đình rất bình thản, không cho phép Đức Toàn nghi ngờ, "Trẫm chỉ cần em ấy."

Đức Toàn không biết nên vui mừng hay đau xót nữa.

Hắn hy vọng bệ hạ được như ý muốn, nhưng không ngờ bệ hạ không cần cả con nối dõi. Than thở một lát, Đức Toàn nhớ tới Ninh đại nhân, nhớ tới tình cảm từ trước đến nay của hai người, dường như đã có thể chấp nhận rồi.

Đức Toàn nhượng bộ, "Nhưng bệ hạ chỉ cần Ninh đại nhân, cũng không cần phải để trống vị trí Hoàng hậu..."

Lý Vô Đình hiểu ra ý của hắn, "Trẫm sẽ không phong hậu."

Rốt cuộc thì Đức Toàn vẫn chỉ là một Thái giám, hắn nghĩ không xa.

Đức Toàn tỏ ra khó hiểu: Sao lại không thể chứ?

Lý Vô Đình nhìn kinh thành phồn hoa bên dưới, ánh mắt ngắm nhìn đường chân trời - nơi có những ánh đèn đan xen vào màn đêm, "Em ấy mở rộng phố phường, lập ra Nội Các, cứu trợ Bắc Cương, vào cả trại địch..."

"Sau này còn rất nhiều nguyện vọng muốn thực hiện."

"Một thân công lao văn võ của em ấy không nên bị che đậy dưới vị trí Hoàng hậu. Em ấy nên đứng trên triều đình, được lưu danh vào sử sách..."

"Trẫm muốn hàng trăm năm về sau, không ai dám viết một câu quở trách về em ấy."

Đức Toàn nhìn sườn mắt nghiêm nghị của đế vương, chấn động một lúc lâu, không nhịn được cúi đầu rơi nước mắt: "Bệ hạ à..."

---

Đại lễ đã kết thúc.

Các thần tử tự do hoạt động, người thì lên cổng thành, người thì du ngoạn phố phường.

Giữa bầu không khí náo nhiệt, Ninh Như Thâm chen chúc đi tới chỗ Lý Vô Đình.

Lý Vô Đình quay sang nhìn thấy cậu, vẻ mặt nghiêm nghị bỗng thay đổi, hắn không nhịn được mỉm cười.

Không thân vệ nào dám ngăn cản, Ninh Như Thâm đi vài bước tới bên người đế vương.

Nhớ lại cảnh tưởng vạn người ngước lên tường thành vừa rồi và ánh mắt nhìn xuống của Lý Vô Đình, Ninh Như Thâm cảm động, "Bệ hạ..."

Lý Vô Đình không nói gì cả, chỉ quay sang nhìn đám đông náo nhiệt bên dưới:

"Tới xem Đại Thừa của chúng ta nào."

Ninh Như Thâm đứng bên cạnh hắn rồi nhìn xuống dưới, bách quan chung vui cùng dân chúng... Đây là Đại Thừa của bọn họ.

Cậu đang cảm động thì nghe thấy người bên cạnh nói:

"Còn có trò múa sư tử của em kìa."

"..." Cậu nhìn xuống bên dưới.

Giữa đám động chật kín, một người đàn ông cao to lực lưỡng đang giơ cao đầu sư tử và nhảy nhót trong dòng người đông nghịt.

Ninh Như Thâm nuốt nước miếng.

Lý Vô Đình tiếp tục, "Chưa đặc sắc bằng Ninh khanh."

"..." Còn chưa chịu thôi à!

Cậu chỉ buột miệng nói một câu "vẫn còn có thể múa sư tử" thôi mà!

Ninh Như Thâm thẹn quá hóa giận, cầm lấy tay Lý Vô Đình. Cậu vừa mới chạm vào tay hắn thì đã bị giữ thật chặt.

Dưới ống tay áo, bàn tay ấy nắm chặt tay cậu.

Ninh Như Thâm ngước lên nhìn, thấy Lý Vô Đình đang mím môi cười. Cậu chợt thấy rung động, không kìm lòng nổi mà hé miệng định gọi: "Triều..."

Đúng lúc cậu lên tiếng thì tiếng chuông đột nhiên vang lên trên tường thành, pháo hoa bắt đầu được phóng lên!

Đã bước qua giờ Tý, để chào đón thời khắc tống cựu nghênh tân, pháo hoa lấp lánh như một cơn mưa ánh vàng giữa màn đêm. Trong tiếng reo vang của đám đông, cậu và Lý Vô Đình nắm chặt lấy tay nhau.

Tim Ninh Như Thâm đập rất nhanh.

Hàng ngàn vạn tia sáng phản chiếu trong đáy mắt cậu.

Ninh Như Thâm nín thở, pháo hoa nở rộ thành vài chữ lấp lánh ở phía trước:

[Thịnh thế thanh bình, Nguyệt lãng phong thanh]

Trái tim rung động mãnh liệt, tiếng gọi khe khẽ hòa lẫn vào tiếng pháo hoa và âm thanh ồn ào của đám đông, lặng lẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "...Triều Quân."

---

Sau khi đại lễ kết thúc, toàn thiên hạ đã biết tin đế vương không nạp phi.

Ngoài sự thổn thức và kinh ngạc ra thì không ai dị nghị gì cả.

Đúng như những lời mà Lý Vô Đình đã nói trước đó, điều mà dân chúng quan tâm chẳng qua chỉ là cơm áo gạo tiền, giàu sang sung túc mà thôi.

Thỉnh thoảng cũng có vài câu tỏ ra ngờ vực, nhưng đều bị những người xung quanh phản bác: "Bệ hạ không có nối dõi là vì quốc vận của Đại Thừa!"

"Còn gì quan trọng hơn cuộc sống bình yên nữa?"

Gợn sóng ấy nhanh chóng lắng xuống.

Toàn quốc đều vui mừng, ngoại trừ một người...

Trong hoàng cung, Thư Xá ở phía Đông.

Lý Vô Đình và Ninh Như Thâm ngồi trước bàn, đối diện là thằng nhóc chân ngắn sắp bật khóc, "Hoàng huynh..."

"Cảnh Dục, chững chạc lên." Lý Vô Đình nói: "Từ nay về sau, ngoài việc làm bài tập ra thì đệ phải đến Nội Các để nghe báo cáo."

"Võ nghệ cũng không được lơ là, trẫm sẽ lệnh cho Võ Trạng nguyên mới của năm nay đến dạy đệ."

Lúc này thì Lý Cảnh Dục thật sự bật khóc rồi: Hu hu!

Mặt nó ủ rũ như bánh bao ngâm nước, "Hoàng huynh, thần đệ vẫn còn nhỏ. Vẫn còn Nhị hoàng huynh đấy thôi?"

"Đệ muốn Đại Thừa sụp đổ trong một ngày hay sao?"

"..." Tiếng khóc chợt nín bặt.

Ninh Như Thâm cảm thán: Rất thẳng thắn, rất hợp lý.

Lý Vô Đình sắp xếp bài tập cho Lý Cảnh Dục, bên ngoài chợt có triều thần tới bẩm báo, hắn phải đứng dậy rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Ninh Như Thâm cảm thấy không nỡ lòng.

Cậu nhìn Lý Cảnh Dục đang nhăn nhó, đang định giải thích và động viên nó thì thằng nhóc chân ngắn đột nhiên tỉnh bơ, chớp mắt một cách nghiêm túc:

"Không sao, ta hiểu hết mà."

Ninh Như Thâm: ?

Lý Cảnh Dục nghiêm túc nói: "Hoàng huynh muốn ở bên Ninh đại nhân đúng không? Trước đây hoàng huynh đã bảo vệ ta rất nhiều rồi, ta luôn không biết nên báo đáp bằng cách nào."

"Nếu như hoàng huynh cần, ta sẵn lòng gánh vác muôn dân trăm họ."

Ninh Như Thâm đột nhiên nghẹn lại, "Vậy thì vừa rồi..."

"Phải tỏ ra đáng thương ở mức độ vừa phải, vậy thì hoàng huynh mới mềm lòng." Lý Cảnh Dục lại gần thì thầm, "Không phải Ninh đại nhân đã dạy ta như vậy hay sao?"

Ninh Như Thâm chậm rãi há hốc mồm: Đúng là cậu dạy thật...

Lý Cảnh Dục lại nói: "Ta chỉ nói với Ninh đại nhân thôi, ngươi đừng nói cho hoàng huynh biết."

Ninh Như Thâm nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội trước mặt, nghi ngờ nó đang tự động viên chính mình, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà gật đầu: "...Được rồi."

Nhóc chân ngắn thân thiết dán vào cậu, "Hì hì."

---

Một lát sau, Lý Vô Đình trở lại.

Hắn ra bài tập xong thì rời đi cùng với Ninh Như Thâm.

Lúc này vẫn còn sớm, lại đang trong kỳ nghỉ nên hai người quay về tẩm điện.

Tới nơi, họ cho cung nhân lui xuống.

Ninh Như Thâm đang rửa tay, nghe thấy Lý Vô Đình hỏi: "Cảnh Dục lại làm nũng với em rồi đúng không?"

Cậu liếc nhìn, "Sao bệ hạ biết?"

Lý Vô Đình cười, "Đệ ấy như thế nào, trẫm còn không rõ hay sao."

Ninh Như Thâm sực tỉnh: Đúng là rồng càng già càng cay.

Cũng đúng, chưa kể tới trực giác rất nhạy bén của Lý Vô Đình, có kinh nghiệm sống hai kiếp, đương nhiên là hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Vậy thì Cảnh Dục...

Cậu vừa ngẫm nghĩ vừa rửa tay.

Vừa lau tay xong, đột nhiên cậu bị kéo xuống.

Ninh Như Thâm tách chân ngồi trên đùi Lý Vô Đình, "Bệ hạ!"

Lý Vô Đình ôm lấy cậu, "Đang nghĩ gì vậy? Không thèm nhìn trẫm lấy một cái."

...Đang nghĩ về cái nồi mà anh quẳng cho người khác đấy.

Ninh Như Thâm bám lên vai hắn, chín bỏ làm mười, "Đang nghĩ đến bệ hạ."

Hơi thở của người phía trước gấp gáp hơn, ánh mắt của Lý Vô Đình nóng rực lên rồi.

Hắn cụng trán hôn cậu, quấn quýt lấy đôi môi thuộc về hắn, "Kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày."

"Hả?" Ninh Như Thâm run lên, cảm nhận được một thứ ngóc lên ở phía trước, cậu lập tức hoảng hốt: "Gì cơ?"

"Lần trước trẫm xót em, sợ em không thể tham gia đại lễ."

Lý Vô Đình ôm eo cậu rồi cẩn thận dò xét, "Năm ngày là có thể xuống giường múa sư tử?"

"..."

Cuối cùng Ninh Như Thâm cũng nhận ra nguy hiểm đang tới gần, cậu đứng phắt dậy, "Không phải!"

Cánh tay vươn ra kéo cậu về, Lý Vô Đình đỡ eo cậu rồi cúi đầu hôn, "...Thử xem sao."

"Không, ứ...!"

---

Ninh đại nhân lại "ốm" rồi.

Là người đang được nhận thánh sủng, hoàng cung đưa rất nhiều đồ thăm bệnh tới Ninh Phủ.

Ninh Như Thâm làm ổ trên chiếc ghế dựa trong chủ viện, cậu đuổi hết cung nhân đến tặng đồ, không gặp bất cứ ai cả.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy vải gấm màu vàng sáng là eo cậu run lên theo phản xạ...

Ninh Như Thâm vô thức sờ lên cái bụng phẳng của mình.

Hôm ấy trời còn sáng trưng, cậu đã chứng kiến cái bụng mình rơi vào trạng thái chưa từng thấy.

Ninh Như Thâm mới nghĩ tới thôi đã đỏ rực vành tai, cậu rầu rĩ:

Lý Vô Đình thật sự làm cậu năm ngày... năm ngày không thể động đậy. Bây giờ chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là đùi bủn rủn.

Đúng là quá mất mặt.

Cậu bọc mình trong chăn, ngồi một mình trong tiểu viện.

Không biết đám cung nhân bị đuổi đi đã bẩm báo cái gì, một lát sau, bên ngoài viện có tiếng động.

Sau đó, cái người khiến cho cậu run eo đỏ tai đã đích thân tới đây.

Lý Vô Đình lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, "Vẫn còn giận trẫm à? Là lỗi của trẫm."

Ninh Như Thâm thầm nhủ: Lần trước anh cũng nói y như vậy.

Thấy ánh mắt u ám của cậu, Lý Vô Đình ngập ngừng một lát rồi khẽ giải thích: "Nhưng mà lúc ấy, trẫm thấy em cũng thích..."

Ninh Như Thâm bịt mồm hắn lại: Nói gì đấy!

Mái tóc xõa sau lưng cậu dần xù lên.

Lý Vô Đình kéo tay cậu, "Được rồi, không nói nữa."

Đế vương đứng trên vạn người đang dịu dàng dỗ dành cậu, bàn tay nắm tay cậu vừa rộng lớn vừa ấm áp.

Ninh Như Thâm bọc mình trong chiếc Ngự chăn, không nhịn được mà dụi vào ngực hắn. Nhưng nhớ tới hành động quá trớn của hắn, cậu lại ngồi thẳng dậy rồi mạnh miệng hỏi:

"Bệ hạ tới đây có việc gì?"

Lý Vô Đình gật đầu, "Muốn nói chuyện về chức vụ của em."

Hóa ra có việc thật à? Ninh Như Thâm nhìn hắn.

Lý Vô Đình nói: "Đợi qua năm sau, em sẽ bỏ hẳn chức vụ ở Đốc Điển Thị, trẫm sẽ cử Phàn Uyển đến Lễ bộ để tiếp quản công việc của em."

"Em vẫn tạm giữ chức Đại Học sĩ trong Nội Các, nhưng không cần phê duyệt sớ tâu."

"Đổi sang kiêm chức Thiếu sư, dạy học cho Cảnh Dục..."

Ninh Như Thâm trợn mắt lên: "Để thần dạy học cho tiểu điện hạ?" Chê thằng nhóc chưa đủ đen tối hả?

Dường như nhận ra hàm ý của cậu, Lý Vô Đình nói:

"Còn nhớ thế giới thịnh vượng, tự do, bình đẳng, văn minh mà em đã nói với trẫm không?"

"Chung quy Đại Thừa sẽ phải giao vào tay đệ ấy. Thế giới thịnh vượng đó cần em chính miệng giảng giải cho Cảnh Dục."

Ninh Như Thâm rung động, cậu nhìn hắn.

... Lý Vô Đình đang nghiêm túc.

Cậu đồng ý, "...Được." Cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhào vào trong lòng hắn.

Lý Vô Đình tiện tay ôm lấy cậu.

Eo Ninh Như Thâm rất nhỏ, cánh tay vòng sau lưng cậu rồi đặt ở trước bụng, Ninh Như Thâm khẽ liếc nhìn, đột nhiên sững người lại.

Vừa rồi tay của Lý Vô Đình che khuất bên dưới ống tay áo, bây giờ cổ tay mới lộ ra. Cậu thấy hạt bồ đề kia được xỏ dây và đeo trên cổ tay hắn.

Thấy cậu nhìn nó, Lý Vô Đình khẽ nói:

"Trẫm nói rồi, sẽ thay em giữ gìn nó."

Ninh Như Thâm khẽ sờ lên hạt bồ đề đeo trên cổ tay đế vương, cơn giận tiêu tan hoàn toàn.

Cậu làm ổ trong lòng hắn, tay bưng một chiếc chén sứ.

Lý Vô Đình cúi đầu, "..."

Ninh Như Thâm rất khoan dung, "Từ bi vi hoài." [1]

[1] 慈悲为怀: nghĩa là khoan dung từ bi xuất phát từ trái tim, còn ở đây Ninh Meo dùng theo nghĩa đen là "tha thứ cho anh iu, nằm trong lòng anh iu" =)).

"..." Lý Vô Đình vỗ đầu cậu, mặc cho cậu tựa vào mình, "Thâm Thâm nghỉ một chút."

Ninh Như Thâm, "Thâm Thâm muốn nghỉ nhiều chút cơ." [2]

[2] Câu chế của Ninh Meo trong chap 50, Thâm Thâm nhất tức nghĩa là Thâm Thâm nghỉ một chút, vậy nên Ninh Meo mới đáp lại là muốn nghỉ nhiều chút. Nói chung là đoạn này đôi chim cu đang chơi thành ngữ chế.

"Vậy thì nghỉ nhiều chút."

"Được à?"

"Được." Lý Vô Đình nhẹ giọng, "Chờ tới khi dần dần giao hết việc cho Cảnh Dục, ta sẽ nghỉ ngơi cùng em."

Muốn đi du lịch sao? Ninh Như Thâm cảm thấy hứng thú, cậu ngửa đầu hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Lý Vô Đình nhìn ra bên ngoài sân viện.

Qua năm mới, băng trên ao nước đã tan ra, nhành hoa mơ dần hé chồi non.

Hắn cúi đầu hôn lên trán Ninh Như Thâm, giống như là ôm cả một mùa xuân tới muộn vào trong lòng:

"Đại Thừa núi cao sông dài, chúng ta đi đâu mà chẳng được?"

---------

Lời tác giả:

Coi như là một chương kết nho nhỏ, còn một chương về mấy năm sau nữa.

Tể tướng Ninh Meo và bệ hạ nửa thoái ẩn, cả thế giới viên mãn. Sau đó là tới ngoại truyện hiện đại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi