THẦN TƯỢNG NHÀ TA LẠI RỚT ÁO CHOÀNG RỒI


Sau khi ăn xong cơm chiều, Điền Tư Hàm bắt đầu dạy mọi người làm Hán phục như nào.
Nhưng khi nhìn thấy phòng làm Hán phục chỉ có một cái máy may, rõ ràng không đủ dùng.
"Lúc trước quên mất, chúng ta có lẽ nên thuê mấy cái máy tới đây." Điền Tư Hàm vỗ đầu mình, thậm hận sao mình không nghĩ tới điều này.
Vừa dứt lời, nghe được bên ngoài có động tĩnh, còn có người gọi tên Điền Tư Hàm.
Điền Tư Hàm chạy nhanh ra ngoài xem, chỉ thấy bên ngoài có hai nhân viên trang điểm đứng trong sân, hỏi: "Xin hỏi nơi này là nhà của Điền Tư Hàm sao?"
Điền Tư Hàm có chút ngốc tiến lên: "Đúng vậy, không sai, xin hỏi các vị là?"
Hai người kia nói: "Chúng tôi ở cửa hàng may, buổi chiều cô thuê năm bộ máy may ở tiệm chúng tôi, chúng tôi đã đưa tới đây."
Điền Tư Hàm chỉ vào mình hỏi: "Tôi thuê? Tôi không thuê mà."
Lúc này Cố Việt Trạch đi ra nói: "Tôi thuê."
Dừng một chút lại nói: "Tôi cảm thấy có lẽ cần dùng tới."
Lý Hồng cười nói: "Quá dùng tới ấy chứ, đang lo không đủ máy may, kết quả liền đưa tới cửa."
Mọi người đều khen Cố Việt Trạch làm rất tốt, cái tên này vẫn chỉ lộ ra dáng vẻ lạnh lùng không cảm xúc như xưa.
Sau khi có máy may, ngoài cái máy của Điền Tư Hàm ra, mỗi người một cái máy nên thuận lợi hơn nhiều.
Hiện tại việc đầu tiên bọn họ cần làm là cắt ra hình dáng quần áo mình muốn làm, việc này đối với người mới học mà nói cũng không quá nhẹ nhàng.
Tuy mỗi người đều tự đo kích cỡ cho mình, nhưng nhìn thì dễ mà làm không dễ.
Súy chút nữa khiến mọi người tan vỡ, lãng phí một chút vải, may mà bọn họ mua nhiều vải, vẫn còn dư.
Lúc sau Điền Tư Hàm lần lượt dạy mọi người sử dụng máy may như thế nào, thứ này ban đầu sẽ cảm thấy có hơi khó, tự mình bắt đầu thì sẽ ổn thôi.
Nhưng tay nghề còn không quá thuần thục, lúc làm rất dễ bị may lệch.
Quá mệt mỏi, thiếu chút nữa Dư Văn Văn đâm luôn cả kim may vào tay mình.
May mà Lý Hồng ngồi bên cạnh, nhìn thấy liền kéo tay cô ra, sau khi thấy ngón tay không có việc gì mới nói: "Nếu em buồn ngủ rồi thì đi ngủ trước đi, em như vậy không được đâu.


Đừng để quần áo còn chưa làm ra, đã làm mình bị thương trước."
Sắp hơn 12 giờ, Dư Văn Văn thật sự sắp không chịu nổi, nói: "Vậy em đi ngủ trước, ngày mai em dậy sớm một chút để làm."
Lúc này Thời Phi cũng nhìn thấy Lý Hồng đang ngáp, từ sáng sớm đã đi máy bay tới rồi lại ngồi xe đi mua đồ, cả ngày cũng chưa dừng lại nghỉ ngơi, Lý Hồng mới ra cữ không lâu, dễ bị buồn ngủ.
Giang Dục bên này cũng ngáp, đàn ông đàn ang thật sự không hề cảm thấy hứng thú với chế tác quần áo, càng làm càng buồn ngủ.
Không khỏi lên tiếng khuyên mọi người: "Hay là mọi người đều đi về nghỉ ngơi trước đi, cả đám không tỉnh táo đến lúc đó làm ra Hán phục cũng không đẹp, tỉnh ngủ có tinh thần mọi người lại làm tiếp."
Hai người bọn họ gật gật đầu.
Thấy Thời Phi còn đang thu dọn, cũng khuyên bảo: "Thời Phi, cậu cũng đi nghỉ ngơi trước đi."
Thời Phi nói: "Vâng vâng, em chuẩn bị xong miếng vải trong tay rồi nghỉ ngơi."
Giang Dục nghe thấy Thời Phi trả lời, liền vừa lòng ngáp một cái đi về trước.
Thời Phi nhanh chóng giẫm lên máy may vội vàng chế tạo Hán phục của mình, thứ này đã lâu cậu chưa dùng đến.
Ban đầu khi sáng lập ra Lan Liên Phường, khi đó không có người, cậu chỉ có thể tự mình ra trận làm ra thành phẩm.
Khi Lan Liên Phương càng làm càng lớn, hiện tại trên cơ bản cậu chỉ lo thiết kế là được, cho nên một thời gian không chạm vào cậu liền cảm thấy không quen.
"Tôi có thể giúp cậu không?" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Thời Phi kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh không đi?"
Cố Việt Trạch cư nhiên còn ở lại đây.
Cố Việt Trạch nói: "Cậu không đi, tôi không yên tâm."
Thời Phi đã biết ý tứ trong lời nói của Cố Việt Trạch, cái tên này đoán được mình muốn ở đây tăng ca làm Hán phục đúng không.
Cười cười nói: "Được, vậy anh giúp tôi.

Bộ của tôi cũng sắp xong rồi, anh sửa sang lại của bọn họ một chút cho tôi xem."

Thời Phi cũng đoán được bọn họ là người mới có lẽ cũng may không đẹp, nhưng không ngờ là.
"Giang Dục làm cái gì vậy? Quần xà lỏn sao? Còn là loại phòng hộ." Thời Phi nhìn thấy bán thành phẩm của Giang Dục, cũng phải gục ngã, sau đó nhìn về chỗ Dư Văn Văn bên kia.
Tạm thời còn chỉ làm áo trong, hơi xiêu vẹo một chút thì cũng thôi, còn chưa làm đai, đến lúc đó cô muốn mặc như nào đây.
Tình huống bên Lý Hồng cũng không khác mấy.
Tóm lại ngoài bà chủ Điền Tư Hàm ra, Hán phục của những người khác chế tác đều không đủ tiêu chuẩn, cần cắt chỉ làm lại.
Thời Phi cũng không đi chà đạp lên tâm huyết của bọn họ, một lần nữa kéo vải ra chuẩn bị dựa theo thiết kế của bọn họ làm lại một bộ.
"Thước đo, bút, kéo......" Đã không còn người chen chúc như trước, Thời Phi lấy ra tư thế nhà thiết kế của cậu, tốc độ làm việc nhanh hơn trước ít nhất gấp hai lần.
Hơn nữa Cố Việt Trạch vô cùng phối hợp hỗ trợ, chỉ cần dùng dụng cụ nào đều có thể lập tức đưa lên.
Thậm chí Thời Phi vừa mới cắt vải xong, Cố Việt Trạch rất nhanh đã trải miếng vải tiếp theo lên.
Rõ ràng có thể nhận ra đây là loại vải nào.
Thời Phi bên kia thì cắt vải, Cố Việt Trạch ở bên này đem từng tấm vải đã cắt xong phân loại ra, đề phòng bị lẫn lộn.
Sau khi cắt ra năm bộ Hán phục, Thời Phi vặn vặn eo, quả nhiên thân thể người phàm, khom lưng lâu sẽ cảm thấy mỏi eo.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên eo cậu, Thời Phi lập tức quay đầu: "Anh làm gì thế?"
"Tôi xoa eo giúp cậu." Cố Việt Trạch đứng sát vào một chút, một bàn tay đặt trên vai Thời Phi ổn định thân thể cậu, một tay khác nhẹ nhàng xoa eo cậu, lòng bàn tay dọc theo phần eo chậm rãi xoay tròn.
Độ ấm trên tay Cố Việt Trạch xuyên qua vải áo mỏng truyền lên người Thời Phi, nhiệt độ cơ thể hắn hơi thấp một chút, ở thời tiết nóng nực như này rất thoải mái mát mẻ.
Một tay khác đặt trên vai cậu, đầu hơi cúi thở ra khí vừa lúc phun lên tai Thời Phi, khiến cậu cảm thấy rất ngứa.
Vành tai Thời Phi hơi tròn, giống như con người cậu, diện mạo thuộc kiểu không có tính công kích, mang theo tính lừa gạt.

Không giống Cố Việt Trạch tuy diện mạo xuất chúng, nhưng chỉ cần đứng một chỗ không nói gì, toàn thân sẽ tản ra khí thế người sống chớ gần.
Dọc theo vành tai nhìn xuống cần cổ thon dài trắng nõn, cư nhiên có thể nhìn thấy da thịt lấp ló dưới cổ áo, như ẩn như hiện.

Thời Phi cũng không muốn nhắc nhở, nhưng tiếng hít thở bên tai càng thêm nặng, Thời Phi vươn một bàn tay ra sau bắt lấy tay Cố Việt Trạch, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình, khẳng định nói: "Anh đang quyến rũ tôi."
"Không có." Cố Việt Trạch phủ nhận rất nhanh, giống như lần trước quả thực chính là buột miệng thốt ra.
"Thật sự không quyến rũ tôi chứ?" Thời Phi nhướng mày hỏi.
"Không có." Cố Việt Trạch lại lần nữa phủ định.
"Vậy được, vậy anh tham khảo giúp tôi một chút, anh thấy Giang Dục thế nào? Tôi muốn theo đuổi anh ta."
"Không được." Cố Việt Trạch lập tức phủ định.
"Không được cái gì?" Thời Phi tiến lên một bước, khóe miệng mang theo một nụ cười tinh quái nói: "Là tôi không đẹp, anh lo Giang Dục chướng mắt tôi?"
Cố Việt Trạch trấn định nói: "Chẳng may Giang Dục là thẳng?"
Thời Phi cười nói: "Tôi rất tự tin về bản thân." Lại lần nữa ghé sát vào Cố Việt Trạch nói: "Cho dù anh ta thẳng, tôi cũng có thể bẻ cong anh ta."
Thời Phi nghiêng đầu hỏi: "Tôi lại hỏi anh một lần nữa? Vừa rồi có phải anh đang quyến rũ tôi không? Có phải anh có ý gì với tôi đúng không? Nếu anh nói không phải, vậy tôi liền đi quyến rũ người khác, điều này không liên quan gì tới anh nhỉ."
Đáy mắt Thời Phi mang theo ngôi sao, nụ cười ác ma nhếch lên, quả thực chính là trần tr.ụi dụ dỗ người phạm tội.
Cố Việt Trạch híp mắt: "Đúng vậy." lần này không phủ nhận nữa.
Khóe miệng Thời Phi càng nhếch lên, tiến tới gần tai Cố Việt Trạch nhẹ giọng nói: "Thích tôi thì cứ bạo gan mà theo đuổi, đừng che che giấu giấu, tôi kỳ thực rất dễ theo đuổi."
Nói xong còn thổi nhẹ một cái lên tai Cố Việt Trạch, coi như trả nợ hắn vừa rồi.
Ánh mắt Cố Việt Trạch mãnh liệt co rút, đối mặt với hành động mạnh mẽ công kích dụ dỗ của Thời Phi, khiến tất cả bước đi trong lòng hắn đều bị quấy nhiễu.
Chủ tịch Cố từ trước đến nay vẫn luôn giữ đầu óc lý trí thanh tỉnh, giờ phút này nhìn có chút sững sờ, rất nhanh liền hồi phục, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của Thời Phi hỏi: "Ý của em là đồng ý kết giao với tôi?"
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đáy mắt Cố Việt Trạch mang theo một chút chờ mong.
"Là đồng ý cho anh theo đuổi tôi, nhưng không đồng ý kết giao với anh." Thời Phi lùi ra sau một bước, bước chân hơi nhẹ nhàng ngồi lại máy may, không hề có tí mệt mỏi nào, cả người thậm chí còn rất tỉnh táo.
Lần đầu tiên Cố Việt Trạch cảm thấy khó chịu giống như thiếu ô xi, tiến lên hai bước hỏi: "Có ý gì?"
Thời Phi chống hai tay ôm má, ngẩng đầu nhìn chủ tịch Cố nói: "Ý là, anh thích tôi, nếu muốn tôi và anh ở bên nhau, chắc chắn phải theo đuổi tôi, sau đó làm tôi động lòng.

Anh làm tôi động lòng, tôi sẽ ở bên anh."
Đây không phải những bước theo đuổi rất đơn giản sao.


Tuy cậu cũng cảm thấy rất hứng thú với Cố Việt Trạch, nhưng có vài thứ cần kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra.

Quá dễ dàng có được, sẽ không biết quý trọng, lời này mãi mãi là chân lý.
Lần đầu tiên Cố Việt Trạch nghi ngờ IQ của mình có vấn đề, từ trước tới nay chỉ biết thích một người liền theo đuổi người ta.

Đối phương không thích thì từ chối.
Thời Phi này rõ ràng không giống như từ chối, nhưng lại không phải đồng ý ở bên hắn.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Cố Việt Trạch, Thời Phi cảm thấy có chút đáng yêu, không khỏi mở miệng hỏi: "Tôi thấy anh có vẻ không có kinh nghiệm theo đuổi người khác thì phải? Có cần tôi chỉ cho anh không?"
Cố Việt Trạch: "......" Chỉ cho mình, làm mình theo đuổi cậu ấy?
Hít một hơi nói: "Không cần, tôi có quân sư riêng, tôi đi ra ngoài 5 phút đã."
Hắn giữ mặt mũi lần cuối, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho Trương Manh Manh.
Giờ phút này Trương Manh Manh cùng mẹ nhóc đang ngồi trước TV xem video ca hát trước kia của Thời Phi, hai người đều nắm tay giống như hoa si.
Từ khi Trương Manh Manh biết Cố Việt Trạch thích Thời Phi, nhóc liền từ fan bạn gái chuyển thành fan con gái: "Ba đẹp trai quá, đây là giọng nói được thiên thần hôn qua hay gì, hát quá hay.

Sao không ra đĩa chứ, tiền tiêu vặt của con gái tích cóp đã lâu, chỉ chờ ba ra đĩa."
"Con ơi, đứa bé này sao có thể đẹp trai như vậy chứ, nhìn cái miệng nhỏ đôi mắt nhỏ này xem, quá đáng yêu.

Khi nào mình mới có thể sinh được một đứa con trai đẹp trai như vậy đây."
Trương Vụ ở bên cạnh dọn dẹp nhà cửa rất bất đắc dĩ, vợ và con gái đều trầm mê một người đàn ông, không đúng còn cả sếp mình nữa.
Trước kia con gái nhìn thấy Thời Phi còn kêu chồng, khiến anh ta nghe mà tức giận, cảm giác giống như cải trắng mình trồng đã lâu bị nhổ đi mất vậy.
Kết quả mấy ngày nay Trương Manh Manh sửa miệng đổi sang gọi ba, Trương Vụ nghe xong càng thêm khó chịu.
Con gái mình sao đột nhiên nhiều thêm một người ba vậy, nghe giống như mình bị đội nón xanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi