THẦN TƯỢNG NHÀ TA LẠI RỚT ÁO CHOÀNG RỒI

- ------------------

Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không thể tiếp tục liên hoan được nữa, vốn cũng đã ăn được kha khá, nên lập tức quyết định giải tán.

Trước khi đi Ngụy Như nói cho Điền Tư Hàm, chỉ cần cô đồng ý là có thể đi tới thực tập ở bộ phận thiết kế Hán phục của Lan Liên Phường một tháng, tin tức này khiến Điền Tư Hàm vui đến phát điên.

Vốn dĩ tham gia chương trình《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》này, cố sẽ nhận được 200.000 tiền catse, có thể để cô yên tâm làm Hán phục mà mình thích, hiện tại lại cho cô có cơ hội tới Lan Liên Phường thực tập học tập, vậy càng tốt.

1

Ra đến ngoài cửa vẫn lẩm bẩm thì thầm: "Quá tuyệt vời, tôi cư nhiên có cơ hội tới Lan Liên Phường thực tập, nói không chừng tôi còn có cơ hội nhìn thấy Evey lão sư thần tượng của tôi nữa."

Ngụy Như cười nói: "Cô muốn gặp cậu ta như vậy. Mấy lời nói với cô lúc trước, còn không cảm thấy âm hiểm à?"

Điền Tư Hàm nói: "Sẽ không, chứng tỏ Evey lão sư rất thông minh, không có anh ấy sẽ không có Lan Liên Phường hiện tại."

Ngụy Như không nói gì nhìn thoáng qua Thời Phi bên cạnh, nói: "Cô biết vì sao cậu ta không bao giờ đồng ý lộ diện trước mặt công chúng không?"

Điền Tư Hàm hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Như nói: "Bởi vì mặt xấu, cậu ta bị vổ, mũi củ tỏi, còn có một đôi mắt cá, tuổi nhỏ mà nhìn như hơn bốn mươi tuổi."

Điền Tư Hàm có chút không dám tin: "Không thể nào, lúc trước cô không nói như vậy mà, lúc trước rõ ràng nói anh ấy quá đẹp trai, đẹp trai giống như Thời Phi lão sư."

Ngụy Như: "Giữ thể diện cho cậu ta thôi."

Điền Tư Hàm vẫn không quá tin tưởng: "Nhưng có người chụp lén anh ấy, từ bóng dáng nhìn không giống như cô nói."

Ngụy Như nói: "Cậu ta chỉ có bóng lưng kia còn có thể lừa gạt người thôi."

Điền Tư Hàm mơ hồ, không rõ lời Ngụy Như nói là thật hay giả, còn hỏi Thời Phi ở bên cạnh: "Thời Phi lão sư, cậu nói Ngụy Như lão sư nói có thật không?"

Thời Phi: "Không biết." Ánh mắt nhìn thoáng qua Ngụy Như, người phụ nữ này không phải lại giận dỗi gì với Phương Hạo Chu đấy chứ, chạy tới đây bịa đặt về mình để xả giận. Vừa lúc này Ngụy Như cũng nghiêng đầu, còn ném cho Thời Phi một ánh mắt khiêu khích.

Giang Dục lại không cảm thấy gì nói: "Không phải cô thần tượng tài năng thiết kế của Evey sao? Diện mạo của anh ta đối với cô mà nói hẳn là không quan trọng nhỉ."

Điền Tư Hàm gật gật đầu nói: "Cũng phải." Nhưng nếu vừa có tài năng lại vừa có diện mạo thì tốt rồi, dù sao đại đa số con gái đều là nhan cẩu.

Ra bên ngoài nhà hàng liền phải tách ra, trước khi chia tay, Ngụy Vĩ Đống lịch sử nói một câu: "Vậy Ngụy lão sư, mong sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác. Chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm nay, nếu sau này cần giúp đỡ gì thì cứ tới tìm tôi nhé."

Ngụy Như trí thức ưu nhã gật đầu: "Được."

Mấy trường hợp như này đều là lời khách sáo, nghe một chút là được, rất nhanh Ngụy Như liền ngồi lên xe rời đi trước.

Tổ ekip đặt vé máy bay cho mọi người vào ngày hôm sau, ekip sắp xếp xe định mang các khách mời còn lại đi tới khách sạn ở tạm.

Sau khi ngồi lên xe, Giang Dục thấy Thời Phi còn chưa lên xe, thò đầu ra hỏi: "Thời Phi, cậu còn không lên xe à? Lát nữa paparazzi nhận được tin chạy tới, cậu không chạy được đâu."

Thời Phi: "Mọi người đi trước đi, vừa lúc tôi có bạn ở gần đây, tôi đi gặp cậu ta một chút."

Đã nói như vậy rồi, tổ ekip cũng không thể ép buộc Thời Phi lên xe.

Cố Việt Trạch vẫn luôn đứng bên cạnh không nói lời nào, nhìn Thời Phi, dặn dò một câu: "Cẩn thận một chút."

Sau đó cũng lên xe.

Chờ mọi người đi rồi, Thời Phi hạ thấp vành mũ, đeo khẩu trang, gọi một chiếc taxi đi tới khách sạn Nguyên Hà.

Thang máy ở khách sạn này phải có thẻ mới có thể lên, đi đến cửa thang máy, Thời Phi hạ thấp vành mũ lưỡi trai, gọi điện thoại qua: "Tôi tới rồi."

Rất nhanh bên kia liền có người tới đón cậu, nếu nhìn kỹ, còn không phải là Ngụy Như vừa mới rời đi lúc nãy sao.

"Chị Ngụy Như." Thời Phi cười chào hỏi.

Ngụy Như sắc mặt không tốt nói: "Bây giờ gọi tôi là chị Ngụy Như, lúc trước thì giả vờ như không quen biết tôi. Hơn nữa đừng gọi tôi là chị, tôi cũng không lớn hơn cậu mấy tuổi, bị cậu gọi già hẳn đi."

Hai người vào thang máy, Ngụy Như nói: "Lát nữa gặp mặt, đừng nói cho họ Phương việc tôi đánh nhau đấy."

Khóe miệng sau lớp khẩu trang của Thời Phi hơi nhếch lên: "Sao rồi? Lại cãi nhau?"

Ngụy Như thuần thục vuốt mái tóc gợn sóng trên trán ra sau, nói: "Ai muốn cãi nhau với anh ta, tôi không muốn nói chuyện với anh ta mà thôi, nếu không phải nể tình cậu, tôi cũng không thèm tới nơi này."

Thời Phi: "Chị cho rằng em không nói thì anh ấy cũng không biết à? Chuyện hôm nay ồn ào như vậy, mặc kệ là Từ Thiên Tân hay Khỉ La Các đều sẽ không để yên như vậy, nói không chừng ngày mai liền cho lên báo. Bên trên viết là "Nhà thiết kế vàng của Lan Liên Phường bạo lực ẩu đả nhà thiết kế của công ty đối thủ trước mặt mọi người.""

"Cậu đừng có ba hoa, cậu còn không biết xấu hổ nói tôi. Cậu đúng là biết lăn lộn, một lát chạy tới làm nghệ sĩ, một lát lại chạy đi thi đấu vẽ tranh đánh đàn với người ta, có phải cậu quên mất cậu là một nhà thiết kế rồi đúng không, ở công ty quanh năm suốt tháng không thấy mặt cậu một lần, hot search Weibo thì cậu lại thành khách quen." Ngụy Như khoanh tay trước ngực nói: "Cũng không sợ chúng tôi làm công ty phá sản à, cậu đừng quên ở đó cậu cũng có cổ phần đấy."

"Công ty có bọn chị rồi, em có gì mà không yên tâm, em chỉ cần yên tâm làm một người nhận cổ tức là được rồi. Huống hồ em vẫn chỉ là một học sinh cấp ba, nếu các chị cho em quá nhiều gánh nặng, lương tâm có thể thanh thản sao?"

Thời Phi đáp lại.

"Cậu còn là học sinh cấp ba? Năm đó bằng cái mầm đậu đã chơi cho bọn tôi chạy vòng quanh. Mười vị tiến sĩ cũng không phải đối thủ của cậu, cậu còn không biết xấu hổ nói mình là học sinh cấp ba." Ngụy Như thật sự không dám coi Thời Phi là học sinh cấp ba.

Thời Phi không nói gì, nhìn Ngụy Như miệng lưỡi mấy năm nay càng lúc càng lợi hại, vẫn không nên cãi nhau với phụ nữ thì tốt hơn.

Vừa lúc lúc này cửa thang máy mở ra, Ngụy Như và Thời Phi cùng nhau đi ra ngoài, ấn chuông cửa một căn phòng, không lâu sau cửa liền mở.

Người mở cửa là  Doãn Tử Bác, vừa thấy là Thời Phi, hai mắt lập tức phát sáng, một tay kéo cậu vào trong, một tay quàng cổ Thời Phi nói: "Thằng nhóc cậu còn dám xuất hiện, để bắt được cậu, hôm nay tôi phải từ chối hẹn hò với ba mỹ nhân đấy, xem tôi hôm nay thu thập cậu thế nào."

Người đứng phía sau Doãn Tử Bác là Phương Hạo Chu, cũng là chủ tịch Lan Liên Phường, hắn nhìn thoáng qua Ngụy Như đứng ở cửa, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng.

Ngụy Như vẫn khoanh hai tay trước ngực hỏi: "Anh chắn cửa là định không cho tôi đi vào à?"

"Anh nào dám, mau vào đi." Phương Hạo Chu nhường ra một lối đi, Ngụy Như lập tức ưỡn ngực nghiêng người đi vào.

Bên kia Doãn Tử Bác vốn đang ôm cổ Thời Phi, giờ đã bị Thời Phi trở tay vặn cánh tay đè lên sô pha: "Gan to nhỉ, dám kẹp cổ tôi."

"Sai rồi sai rồi, ba Thời Phi, thật sự sai rồi." Doãn Tử Bác rất là sảng khoái nhận sai.

1

Bốn người bọn họ cùng nhau sáng lập ra Lan Liên Phường, ít nhất hơn nửa năm không gặp mặt, vừa gặp mặt liền có rất nhiều lời muốn nói.

Ngoài việc ôn lại chuyện cũ, còn muốn nói về hướng đi tiếp theo của Lan Liên Phường.

Tuy nhiên đối với sự tình công ty, Thời Phi trên cơ bản không quản lý, phần lớn đều giao cho Phương Hạo Chu và Doãn Tử Bác là được, Thời Phi tin tưởng bọn họ cũng tin tưởng năng lực của bọn họ, nếu không lúc trước cũng sẽ không khai quật bọn họ.

Mà lúc này dưới tầng, dưới gốc cây đại thụ đối diện khách sạn Nguyên Hà, có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen giơ cái máy ảnh nhìn chằm chằm cửa chụp lén.

Không lâu sau có một người đàn ông mặc áo phông trắng đuổi tới, hỏi: "Thế nào? Chụp được không?"

"Chụp được rồi, anh xem, Thời Phi và một người phụ nữ vào khách sạn. Người phụ nữ này hẳn là nhà thiết kế Ngụy Như của Lan Liên Phường. Bọn họ hôm nay quay xong《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》còn cùng nhau liên hoan, kết quả sau khi ăn uống xong lại làm bộ tác ra rồi lại gặp nhau ở khách sạn, chắc chắn hai người có vấn đề." Đáng tiếc không thể chụp được ảnh thân mật của hai người bọn họ, nếu không sẽ rất đáng giá.

"Không vội, còn không phải chưa đi ra sao, nói không chừng đến lúc đó có thể chụp được hình ảnh hot hơn ấy chứ." Một người khác cười khà khà nói: "Cho dù không chụp được ảnh hot hơn, chỉ bằng ảnh đi vào khách sạn này, tiêu đề này cũng đủ kiếm rất nhiều lưu lượng."

1

Hai người lại liếc nhau, cười rất đáng khinh, người đàn ông áo sơ mi đen giao máy ảnh cho người đàn ông áo phông trắng nói: "Anh đứng canh giúp tôi một chút, tôi nhịn tiểu đã lâu rồi, đi xả một chút đã."

Người đàn ông áo phông trắng tiếp nhận máy ảnh, sảng khoái đáp lời: "Không thành vấn đề, đi đi."

Chờ đối phương đi rồi, người đàn ông mặc áo phông trắng cầm camera cẩn thận quan sát cửa ra vào khách sạn đối diện.

Kết quả không lâu sau, cảm giác trước ống kính tối sầm, bị người chặn.

Bỏ máy ảnh ra nhìn, đầu tiên đập vào mắt là quần màu đen. Nhìn theo chiếc quần âu che đôi chân thon dài, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh da trời, ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt lại lạnh lùng vô tình.

"Cố Việt Trạch." Thân là đội paparazzi, ăn cơm từ bát quái giới giải trí, đối với mỗi nghệ sĩ mới của các công ty đều rõ như lòng bàn tay.

Cố Việt Trạch này tuy không phải người mới của công ty mới nào, nhưng cũng là khách mời thường trú của gameshow đang hot《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》, đương nhiên đội paparazzi cũng sẽ hiểu biết.

......

2

Thời Phi Ngụy Như bọn họ tụ tập tới quá nửa đêm.

Phương Hạo Chu đưa Thời Phi xuống tầng, hai người đứng ở thang máy, Thời Phi kể lại sự tình xảy ra ở nhà hàng ăn lúc trước cho Phương Hạo Chu. Tuy Ngụy Như nói không được nói cho Phương Hạo Chu, nhưng xảy ra loại chuyện như vậy, sớm hay muộn Phương Hạo Chu đều sẽ biết, biết sớm một chút đỡ phải bị động.

Phương Hạo Chu nói: "Tôi đã sớm biết." Lúc ấy khi bọn họ còn ở nhà hàng, hắn đã nhận được tin.

Thời Phi: "Được, vậy anh biết rồi tôi cũng không nhúng tay vào nữa, tôi tin anh sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, tôi thấy tâm trạng chị Ngụy Như không tốt lắm, sao anh luôn chọc cho chị ấy tức giận vậy?"

Phương Hạo Chu: "Aiz, cậu tuy thông minh, nhưng không hiểu gì về tình cảm của người lớn, cậu còn nhỏ."

Thời Phi: "......Sợ là anh đã quên năm đó bị đứa trẻ nào đó đánh cho mặt  mũi bầm dập rồi nhỉ."

Phương Hạo Chu: "Đấy là tôi nhường cậu."

1

Thời Phi cũng không tiếp tục tranh cãi vấn đề này với hắn nữa, cửa thang máy mở ra, đeo khẩu trang vẫy vẫy tay với đối phương, kín đáo ra khỏi thang máy rời khỏi khách sạn.

Kết quả vừa ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt cậu.

Cửa sổ xe hạ xuống, thấy được khuôn mặt lạnh lùng cao quý ngồi ở vị trí lái, môi Thời Phi hơi cong lên, mở ra ghế phụ chuẩn bị ngồi vào.

Cố Việt Trạch lại nói: "Ngồi ghế sau đi."

Thời Phi: "......" Bĩu môi, mở ra cửa xe phía sau ngồi xuống, sau khi đóng cửa, Thời Phi còn chưa kịp nói gì, xe đã lái đi khỏi khách sạn.

Thời Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người nào đó phía trước, nghiên đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Việt Trạch đưa máy quay trên ghế phụ cho cậu, Thời Phi nhận lấy xem, bên trên là ảnh chụp cậu và Ngụy Như tiến vào khách sạn, chụp rất rõ ràng.

Đám paparazzi này thật biết tìm góc độ, rõ ràng là hai người đứng bình thường lại bị chụp vừa giống như ôm lại vừa không giống như ôm.

Khóe miệng Thời Phi cong lên, hai tay chống lên ghế sau hỏi: "Ghen à?"

Cố Việt Trạch: "Không có."

Thời Phi: "Không có thì anh tức giận cái gì?"

Cố Việt Trạch: "Không có tức giận."

Thời Phi: "Không tức giận, vì sao vừa rồi anh không cho tôi ngồi ghế phụ?"

Cố Việt Trạch dừng xe bên vệ đường, sau đó nghiêng người nghiêm túc nói với Thời Phi: "Một khi xảy ra tai nạn xe, tỉ lệ tử vong ở ghế phụ cao nhất."

4

Thời Phi: "......"

Cố Việt Trạch nói: "Vị trí lái có túi hơi an toàn, hàng ghế phía sau có hàng ghế trước có thể chống đỡ, chỉ có ghế phụ ngoài đai an toàn ra thì không có gì bảo vệ. Dưới tác dụng của lực va chạm, đai an toàn căn bản không ngăn được người sẽ bị bay ra ngoài."

Thời Phi: "Được rồi."

Thật đúng là một thẳng nam, trong phim, nam chính thắt đai an toàn cho nữ chính là một tình tiết lãng mạn trong mỗi bộ phim tình cảm, nhưng từ miệng cái tên này lại trở thành nơi thống kê tỉ lệ tử vong.

Nhưng sao cậu nghe lời này lại cảm thấy có chút ngọt nhỉ, không lãng mạn mà lại có sự suy nghĩ cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi