THÂN VÔ THẢI VŨ

Dịch: Toffee

"Ngươi làm gì đấy?" Phượng Tịch nhíu mày.

"Ngủ nha, sắc trời không còn sớm, mai còn phải đi thu lông." Nguyên Mặc nói rất đương nhiên.

"Ta không cùng giường với người khác." Phượng Tịch bá chiếm cả giường, không hề có ý tránh ra. "Ngươi đi nằm ổ cỏ đi."

Nguyên Mặc gãi gãi đầu, nhìn người trên giường, lại nhìn hõm đá phía sau, cũng không so đo với y, thành thành thật thật đi nằm ổ cỏ.

Tuy đã là ngày hè, sơn động về đêm vẫn rất lạnh. Phượng Tịch là tiên thể không sợ lạnh, nhưng Nguyên Mặc lại trong cỏ khô co thành một cục, cảm thấy thật lạnh, liền biến thành gấu xù xù, ôm móng vuốt của mình ngủ ngon lành. Mắt phượng đẹp đẽ chậm rãi mở, quay đầu nhìn đống lông xù đen đen trong đám cỏ khô mà nhíu mày, gấu ngốc này, bảo ngươi ngủ ổ cỏ ngươi ngủ thật à, sao không phản kháng một chút, thật là vô dụng.

Nhìn một cục lông gấu kia, Phượng Tịch trong lòng hơi hụt hẫng, bao năm cũng chưa từng thấy gia hỏa nào ngu ngốc như vậy. Thở dài xuống giường, tới cạnh đám cỏ khô khiêng gấu xù lên, ném lên giường.

Gấu đen ngủ vù vù hồn nhiên không phát giác, cảm giác được đệm chăn ấm áp lại biến về hình người, tự giác kéo chăn che mình, tiếp tục ngủ. Phượng Tịch bĩu môi, ngủ như chết, bị trộm cắt mất tay gấu chắc cũng chẳng biết.

Sáng sớm, Nguyên Mặc ngáp một cái mở mắt ra, đối diện là một tuấn nhan đẹp đến hít thở không thông, tức khắc ngây ngẩn. Hắn nhớ rõ tối qua ngủ trong ổ cỏ, sao giờ lại ở trên giường?

Hàng mi dài khẽ run, mắt phượng xinh đẹp chậm rãi mở, lẳng lặng nhìn Nguyên Mặc đang ngơ ngốc.

"À kia... Sao ta lại ngủ ở trên giường?" Nguyên Mặc cẩn thận hỏi.

"Hừ, chính ngươi nửa đêm bò lên đấy!" Phượng Tịch ngồi dậy, hơi nâng cằm, trong mắt tràn ngập ghét bỏ.

"Ơ?" Nguyên Mặc nhìn ổ cỏ cách giường một trượng, nghĩ không ra mình bò lên làm sao, nhưng nhìn Phượng Tịch giống như đang tức giận, gãi đầu, vội vàng nói mình không đúng.

Phượng Tịch nhảy xuống giường, xua tay ý bảo mình không so đo với hắn.

Nguyên Mặc thấy y không tức giận thì rất vui vẻ, xách sọt lớn trước cửa, lôi kéo Phượng Tịch ra cửa.

"Làm gì?" Phượng Tịch giật ống tay áo bị gấu ngốc lớn túm lấy, sửa sang lại mũ trên đầu.

"Đi thu lông mà," Nguyên Mặc cười cười, "Những chim đó ở rất xa, ta đi rồi sợ ngươi tìm không thấy, chúng ta đi cùng đi."

Bên ngoài thời tiết sáng sủa, từng dải nắng sớm xuyên qua chạc cây chiếu rọi những hạt bụi nhỏ nơi trần gian. Nguyên Mặc kéo Phượng Tịch xuyên qua rừng, hướng chỗ núi cao trèo lên.

"Đừng túm tay áo ta!" Phượng Tịch bất mãn rút ống tay áo về, quần áo đỏ tươi do lông chim biến thành, giờ đã xuất hiện vài chỗ màu trắng, đó chính là nơi bị rụng lông. Cứ để gấu ngốc này túm, chờ đến lúc thu đủ lông chim, y cũng trọc luôn.

"Sườn núi dốc đứng, ta sợ ngươi trượt chân." Nguyên Mặc gãi đầu, phát giác Phượng Tịch rất để ý quần áo của y, quần áo của yêu đều do lông của mình biến thành, để ý lông của mình như vậy, nguyên hình nhất định rất đẹp.

(Truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com Toffeeincoffee và trang web hesmyjade.wordpress.com. Không chấp nhận bất cứ hình thức repost và chuyển ver nào!)

Triền núi trước mắt dựng đứng như một vách đá, khiến người ta nhìn mà lòng sợ hãi.

Sơn ưng ở trên đỉnh núi, muốn tìm nó nhất định phải trèo lên trên, không cho kéo tay áo, càng không cho chạm vào đai lưng, Nguyên Mặc đành nắm lấy tay Phượng Tịch muốn kéo y trèo lên. Tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, khác xa so với tay gấu của hắn. Nguyên Mặc rất ngạc nhiên, nhịn không được xoa một cái.

"Làm cái gì!" Phượng Tịch trợn mắt nhìn, tay Phượng vương há có thể để yêu thú cấp thấp bậc này động vào! Một cái tát đập vào gáy Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc đang leo núi giật mình, theo bản năng buông tay, Phượng Tịch đang bị hắn kéo theo liền rơi xuống.

"Phượng Tịch!" Nguyên Mặc lập tức nhào tới, ôm chặt y, hai người tức khắc cùng nhau lăn xuống núi.

Sợ Phượng Tịch bị thương, Nguyên Mặc cố gắng dùng thân thể của mình tiếp xúc vách núi. Phượng Tịch trợn mắt, lúc phản ứng kịp liền trở tay bắt lấy cánh tay Nguyên Mặc, mũi chân đạp giữa không trung, bay lên, hai ba cái đã lên đến đỉnh núi.

"Ngươi là đồ ngốc à? Sao không dùng pháp thuật hả? Thịt ngươi dày lắm đúng không!" Phượng Tịch nhìn cánh tay Nguyên Mặc bị rách da chảy máu, giận sôi máu.

Nguyên Mặc ôm cánh tay yên lặng cúi đầu, hắn chỉ muốn bảo vệ Phượng Tịch mà thôi, lúc ấy nguy hiểm như vậy giây lát không nhớ tới. Là một con gấu, hắn thường xuyên quên mình có thể bay.

Nói nửa ngày không có câu trả lời, Phượng Tịch quay đầu nhìn gấu ngốc, liền thấy Nguyên Mặc co thân thể cao lớn, ôm đầu gối ngồi trên tảng đá, rũ đầu không nói gì.

Phượng Tịch chậm rãi đi qua, mím môi, dùng mũi chân đá đá hắn: "Này!"

Nguyên Mặc không nói lời nào.

Tức giận? Phượng Tịch ngồi cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn, không rõ biểu tình tên này, duỗi tay chọc chọc hắn: "Gấu ngốc..."

"Ta không phải gấu ngốc." Nguyên Mặc rũ đầu, rầu rĩ đáp.

Phượng Tịch hừ một tiếng, ngốc còn không cho người khác nói?

Hai người đều không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn ra xa.

Nơi đây là đỉnh núi cao nhất Vân Tang, từ đây có thể nhìn ra toàn bộ cánh rừng xanh ngát của Vân Tang, lại đang là thời điểm dâu tằm chín, nhìn ra có thể thấy cánh rừng hồng tím đan xen, rất mê người. Nguyên Mặc nhìn liền muốn ăn dâu, cúi đầu hút nước miếng chảy ra.

Phượng Tịch hoảng sợ, tưởng gấu lớn này bị y khi dễ phát khóc, lập tức hơi cuống chân cuống tay, sờ sờ trong tay áo lấy ra một cái bình bạch ngọc nhỏ, cũng không thèm nhìn nhét vào trong tay Nguyên Mặc.

"Đây là cái gì?" Nguyên Mặc ngẩng đầu nhìn y.

Thấy gia hỏa này vốn không khóc, Phượng Tịch tự dưng cảm thấy mình tặng không, đau lòng nhìn cái chai kia, lại không có mặt mũi đòi lại, lạnh mặt nói: "Bách hoa mật."

Lúc trước y phiền muộn vì rụng lông, ngay cả ngọc lộ cũng không uống, Bách Hoa tiên tử đưa cái này cho y. Bách hoa mật này chính là mật thu thập từ một trăm loài hoa đỉnh núi ngọc nơi Thiên giới, chỉ một giọt cũng đủ biến một hồ nước ngọt lịm.

Vừa nghe là mật, đôi mắt Nguyên Mặc liền sáng lên, vội vội vàng vàng mở bình ngọc, mùi hương ngọt thanh tràn ra làm hắn chảy cả nước miếng. Nhìn dáng gấu không tiền đồ của hắn, Phượng Tịch ghét bỏ bĩu môi, đưa hắn một chiếc muỗng ngọc: "Cầm cái này ăn."

Nguyên Mặc cầm lấy muỗng nhỏ chỉ to bằng một ngón tay hắn, chấm một ít trên đầu lưỡi, lập tức ngọt đến nheo mắt. Một muỗng nhỏ này còn ngọt hơn một miệng lớn mật ong hắn hay ăn, lại không có dính nhớp như mật rừng. Quý trọng cất bình ngọc đi, Nguyên Mặc cười thấy răng không thấy mắt, tức khắc đã quên hai người họ còn đang giận dỗi.

Hai người ở trong núi bận rộn cả ngày, vừa hái dâu, vừa thu lông chim. Đến lúc mặt trời lặn cũng thu đầy một sọt, nhưng còn lâu mới đủ. Quay đầu nhìn con đường từng đi qua, trở về thì phải đi rất lâu, liền đơn giản qua đêm trong rừng.

Phượng Tịch chọn một cây ngô đồng cao lớn, ngồi dựa trên nhánh cây nhìn trăng, Nguyên Mặc ngủ dưới đống cỏ dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn y. Nhìn một lát thấy cổ mỏi, liền bò lên trên cây, ngồi cùng Phượng Tịch.

"Vì sao ngươi nhất định phải ngủ trên cây ngô đồng?" Nguyên Mặc tò mò hỏi y. Trong rừng nhiều cây dâu tằm nhất, cây dâu trăm năm cũng rất cao lớn, người này cố tình phải bận rộn loanh quanh một vòng tìm cây ngô đồng mới bằng lòng đặt chân.

"Lúc ta sinh ra, đã ở trên một cây ngô đồng." Có lẽ do ánh trăng quá đỗi nhu hòa, Phượng Tịch dưới trăng nhìn dịu dàng hơn so với ban ngày rất nhiều. "Ngoài giường, ngô đồng chính là nơi duy nhất ta có thể ngủ."

Phượng hoàng, phượng hoàng, phi ngô không tê (không phải ngô đồng không dừng chân). 

Nguyên Mặc lập tức minh bạch: "Ngươi sinh ra trên cây, vậy ngươi là chim đúng không?" Phượng Tịch giật khóe miệng, mặt vô biểu tình quay đầu nhìn nhìn hắn, nhắm mắt lại, ngủ.

Vài ngày sau, lông chim cuối cùng cũng thu đủ, Phượng Tịch đem bạc cho Nguyên Mặc rồi rời đi. Nguyên Mặc cầm bạc đưa Phượng Tịch đến sơn khẩu, nhìn bóng dáng đẹp như trúc xanh kia chậm rãi biến mất trên đường núi, nhịn không được lớn tiếng gào lên: "Phượng Tịch, ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi là chim gì thế?"

Phượng Tịch đằng xa lảo đảo một chút, cắn răng quay đầu lại trừng hắn một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng.

Mật ong trong bình ngọc rất ngọt, ăn một miếng vài ngày miệng vẫn ngọt, Nguyên Mặc luyến tiếc, liền giấu bình ngọc nhỏ đi, ra ngoài đào tổ ong như cũ. Dâu tằm trong núi đều chín rồi, mắt thấy sắp hỏng, vốn Phượng Tịch nói chờ chín hết sẽ quay lại ăn, nhưng vẫn không thấy y tới. Nguyên Mặc hái được một sọt dâu tằm lớn, chuẩn bị đưa đến cho y. Nhớ rõ Phượng Tịch từng nói, y ở trong tòa nhà lớn thành đông.

Đường núi gập ghềnh, nghĩ lát nữa là có thể gặp Phượng Tịch, gấu đen lớn liền không cảm thấy mệt nữa, hoan hoan hỉ hỉ xuống núi.

Hết chương 3.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi