THẦN Y KHÍ NỮ: QUỶ ĐẾ NGỰ THÚ CUỒNG PHI

Linh khí chính là linh khí, cho dù là có ý thức giống như con người cũng không có khả năng giảo hoạt như con người.

Sau khi gài bẫy giết chết Mộc Đỉnh phiến khí linh, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã sức cùng lực kiệt. Nhất là vừa rồi Mộc Đỉnh phiến khí linh còn hút không ít máu thịt của nàng, lúc này sắc mặt của nàng không khác gì tờ giấy trắng.

Diệp Lăng Nguyệt thậm chí không còn có sức lực dư thừa đem lực càn đỉnh của lực ngũ hành mộc mới vừa luyện hóa tiêu hóa hấp thu.

Cơ thể nàng mềm nhũn lung lay sắp đổ như muốn ngã nhào trên đất, đôi cánh tay ôm nàng thật chặt.

Đập vào mắt là con mắt của Vu Trọng, một đôi mắt cao ngạo lạnh như băng.

Diệp Lăng Nguyệt ngẩn ngơ, phảng phất trong đáy mắt nàng lóe lên một tia lo lắng rồi biến mất.

A! sao có thể, nàng nhất định là nhìn lầm rồi.

Quỷ đế giết người không chớp mắt làm sao lại có thể lo lắng cho nàng.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mới vừa rồi những cây dây leo kia còn có khối Đỉnh phiến...” Vu Trọng có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi Diệp Lăng Nguyệt nhưng nhìn nàng bộ dáng như sắp chết thì những nghi hoặc này cũng trở nên không quan trọng nữa.

“Rời khỏi nơi này Ấn Trung Thiên sẽ tan vỡ.”

Một mảnh Ấn Trung Thiên trong Niết Bàn đỉnh này vốn dĩ chính là lấy Mộc Đỉnh phiến làm trụ cột xây dựng lên. Sau khi nó bị Diệp Lăng Nguyệt luyện hóa, không gian này chẳng mấy chốc sẽ tan vỡ.

Huyệt động bắt đầu lay động, hòn đá trên vách núi đá không ngừng rơi xuống, không đầy một khắc đồng hồ toàn bộ huyệt động sẽ sụp đổ.

Vu Trọng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, chặn eo ôm lấy nàng.

“Chờ một chút, chiếc quan tài đó.”

Diệp Lăng Nguyệt tuy toàn thân mềm yếu, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, dáng vẻ đáng thương nhìn chiếc quan tài trống rỗng.

“...”

Vu Trọng thật muốn bóp chết Diệp Lăng Nguyệt.

Câu nói nhân vì tài vọng chim vì thức ăn mà chết, chính là nói Diệp Lăng Nguyệt loại người này.

Hắn kéo dài mặt, rất là thô bạo đem Diệp Lăng Nguyệt ném vào trong quan tài.

“Vu Trọng! Ngươi dám đem ta ném vào trong quan tài!”

Thật xui xẻo, nàng không cần dùng cái quan tài của Thái Ất chưởng môn nằm ở đó nghìn năm.

Diệp Lăng Nguyệt mới lúc trước còn cảm thấy Vu Trọng cái con người này cũng không phải là người xấu xa đến như vậy.

Nếu không phải là lúc này nàng thể lực yếu đuối thì nàng nhất định dùng tiểu vô lượng chỉ đâm một trăm tám mươi phát trên người tên nam nhân xấu tính bá đạo này.

“Câm miệng, ngươi nói thêm câu nữa, lão tử sẽ đào hố chôn sống ngươi cùng với chiếc quan tài này đấy.”

Vu Trọng tức giận đùng đùng, người phụ nữ nhẫn tâm này đầu óc chỉ nhớ đến chiếc quan tài.

Trời biết, lúc hắn không nhìn thấy nàng trong lòng rất lo lắng như thế nào.

Vừa nghe đến hai từ “chôn sống”, Diệp Lăng Nguyệt lập tức an tĩnh, trời mới biết cái tên nam nhân vui buồn thất thường này có thật sẽ đem nàng chôn sống hay không.

Sự cố xảy ra trong Ấn Trung Thiên, mọi người ở bên ngoài Thái Ất Bí Cảnh còn không biết chút nào.

Bọn họ càng không biết, Mộc Đỉnh phiến khí linh được coi là thần khí trấn phái của Thái Ất phái lại bị Diệp Lăng Nguyệt luyện hóa.

Trong Thái Ất Bí Cảnh, Bạc Tình và đám người Hạ lão đại trải qua mấy ngày liên tiếp truy đuổi, cuối cùng nhờ vào sự giúp đỡ của Tiểu Ô Nha đã tìm được vị trí của Niết Bàn Đỉnh và hành tung của mọi người trong Địa hạ Diêm Điện.

Nhưng mấy người trong Địa Hạ Diêm Điện hành tung quỷ dị, mấy lần đều bị truy đuổi đến nơi, nhưng cũng có không ít lần chạy thoát.

Đuổi theo tới cửa núi của Thái Ất phái gần sát vị trí lối ra của Giải Kiếm Trì. Bạc Tình cùng đám người Hạ lão đại, mới lại lần nữa thành công cản lại người trong Địa Hạ Diêm Điện.

“Đem Niết Bàn Đỉnh giao ra đây.”

Bạc Tình đứng lơ lửng trên không, Bắc Đẩu Hoán nguyên linh bên cạnh quấn vòng quanh từng sợi tơ, như quần xà vũng vẫy quay quanh bên cạnh hắn.

Áo bào màu đỏ bay phấp phới trong gió, bờ môi đỏ mọng của Ngọc Cơ, càng lộ vẻ sặc sỡ so với Bạc Tình.

“Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện như vậy với bổn tọa.” Giọng nam nghiêm nghị như bên ngoài trời truyền đến.

Lúc nghe được giọng nam, mấy người Địa Hạ Diêm Điện vui mừng không thôi.

“Quỷ đế đại nhân!”

Tiểu Chi Ước chợt kêu lên một tiếng, nhảy một bước thật xa. Chỉ nghe toàn bộ Niết Bàn Đỉnh oành một tiếng mở ra.

Vu Trọng thu người đứng lơ lửng trên không, trên tay hắn còn giơ một cỗ quan tài, tay kia tóm chặt Tiểu Chi Ước muốn chạy thoát.

Dưới ánh mặt trời, người nam nhân kia giống như thiên thần xuất hiện bất thình lình vậy, đứng đối diện với Bạc Tình. Đồng tử Bạc Tình thu nhỏ, thấy rõ người nam nhân trong lời đồn chỉ cần giậm chân một cái thì các thế lực đen tối ở đại lục đều phải run sợ.

Nước da bánh mật, đường nét mỗi một bắp thịt đều rất hoàn mỹ, màu đồng hổ phách.

Mặt nạ màu vàng óng bao trùm, mũi thẳng như sống núi thẳng tắp cao ngất, một đôi môi mỏng gợi cảm màu đỏ nhạt. Mái tóc đen dài, tung bay trong gió, xiêm y tuy rách nát nhưng cũng không lộ một chút ngượng ngùng nào.

Nhất là thấy bắp thịt trên cơ thể Vu Trọng rắn chắc gầy gò, Bạc Tình thoáng có cảm giác phiền muộn.

Đây là một người nam nhân chỉ cần đứng thôi cũng liền toát ra một loại khí tức vương giả vô cùng đáng sợ.

Khi thấy Vu Trọng xuất hiện, đám người Địa Hạ Diêm Điện liền quỳ lễ, vì trong mắt bọn họ Vu Trọng chính là thần.

Đám người Hạ lão đại, Hỏa Diễm Lão Ẩu, đến thở mạnh cũng không dám lên tiếng, giống như có người ngay lập tức có thể bóp chặt cổ họng của bọn họ.

Chỉ có Bạc Tình là không quỳ không bái, nàng giống như một gốc cây tường vi có gai, quấn chặt lấy Vu Trọng.

“Chi Ước (khóc)”.

Tiểu Chi Ước thực sự là khóc không ra nước mắt, vì sao nó lại yếu ớt đến như vậy luôn rơi vào tay tên nam nhân đáng sợ này.

Vì sao chỉ có một mình Vu Trọng, Bạc Tình phát hiện Hồng Thập Tam mà trong lòng hắn luôn nhớ về lại không xuất hiện cùng.

“Thập Tam đâu tại sao chỉ có một mình ngươi, ngươi đem Thập Tam giấu ở đâu rồi.”

“Thập Tam?”

Mặc dù biết Hồng Thập Tam là Diệp Lăng Nguyệt dùng tên giả, nhưng nghe được một giọng ẻo lả trong miệng nhắc đến tên người hắn ngắm trúng một cách thân thiết như vậy, Vu Trọng cảm thấy không vui.

Hắn nhất thời nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

“Nằm trong quan tài.”

Trong quan tài?

Ánh mắt Hạ lão đại cùng Hỏa Diễm Lão Ẩu đều tập trung nhìn chiếc kia trên quan tài trên tay Vu Trọng. Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha cũng ngây người. Đặc biệt là Tiểu Chi Ước, nó nhìn chiếc quan tài, tại sao lại có cảm giác khá là quái dị.

Sắc mặt trong nháy mắt từ vô cùng kinh ngạc chuyển hóa thành bi phẫn, lại hóa thành tuyệt vọng, Bạc Tình tức giận xông lên phía trước.

“Chàng chết rồi! Tại sao chàng lại chết, là ngươi, là ngươi hại chết chàng!” Bạc Tình gầm lên một tiếng, tuyệt vọng cùng bi phẫn ở bên cạnh hắn, xoay vòng một nguồn nguyên lực.

Lúc nhìn thấy nguồn nguyên lực, Vu Trọng rên lên một tiếng hừ lạnh. Xem ra công tử bột của ma tông, coi như có chút thực lực.

Bạc Tình bước lên phía trước, hai tay hung hăng đánh phía Bạc Tình.

Hai tay hạ xuống, hai tròng mắt của Vu Trọng bỗng tối sầm lại, bên trong cơ thể phun ra một nguồn nguyên lực khiến Bạc Tình bị bắn ngược trở lại.

“Không có sự bảo vệ của Linh Bảo và Tuyệt Tình Tông, ngươi cũng chỉ là một phế vật không khác gì.” Vu Trọng lạnh lùng ném ra một câu nới, đả kích đến tận xương tủy Bạc Tình. Nhưng hắn không có cách nào cả, đơn giản là thực lực của hắn không bằng Vu Trọng.

“Thiếu tông chủ, ngươi không phải là đối thủ của hắn.” Hỏa Diễm Lão Ẩu mắt thấy đại sự không hay, khống chế Bạc Tình rất sợ hắn lại làm ra những hàng động dẫn đến cái chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi