THẦN Y THÁNH THỦ

Khám bệnh, đặc biệt là đi xa khám bệnh phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc. Kiếp trước Trương Dương chỉ cần đi ra ngoài, đều sẽ mang theo hai trợ thủ, hết thảy đồ đạc cũng đều có trợ thủ chuẩn bị kỹ càng cho hắn, nhưng đáng tiếc hai trợ thủ đắc lực này đều biến mất ở kiếp trước cả rồi. Ngân châm là cần chuẩn bị nhưng cũng không còn là binh khí độc môn dùng một lần của hắn như kiếp trước, hiện nay châm cũng có thể dùng lại. Ngoại trừ kim châm ra còn có rất nhiều thứ thuốc có khả năng cần dùng đến, có một số nhất định phải phối chế ngay tại hiện trường mới được, bằng không thì sẽ còn phiền phức hơn. Ông nội Tạ Huy, qua miêu tả của anh ta mà thấy thì là thời chiến bị tổn thương nguyên khí, sau lại vì gia tộc phấn đấu lần nữa khiến tổn thương mới nghiêm trọng như vậy, lần này trị liệu, chủ yếu cũng là nhằm vào phần nguyên khí tổn thương. Đây là nguyên nhân chính, nhưng có một sô chi tiết nhỏ khác cũng không có thể bỏ qua. Nguyên khí đại thương, rất dễ sinh ra các loại biến chứng, cũng có khả năng có chút bệnh bản thân liền bị thương tổn về nguyên khí, sau đó không chú ý mà để tiếp tục thất thoát, thương tổn lấp kín, cho dù có bồi bổ thêm nguyên khí cũng vô dụng, sức khỏe ông lão theo đó cũng sẽ kém đi. Không có trợ thủ, những khâu chuẩn bị đồ đạc này Trương Dương cũng chỉ có thể tự làm lấy. Về đến nhà, Trương Dương cầm lấy một vài thứ rồi liền đi ra cửa. Hắn chủ yếu là đến các tiệm thuốc lớn, không ngừng mua thứ hắn cần, có thứ không dễ mua, hoặc là không mua được, hắn cũng chỉ có thể tìm tạm thứ thay thế. Điều này làm cho Trương Dương có chút hối hận, lần trước ở Tiêu ấp sao không mua nhiều thuốc hơn. Chợ dược liệu Đông y ở Tiêu ấp rất đầy đủ, nơi đó có tất cả những thứ Trương Dương cần. Giằng co suốt mấy giờ, cuối cùng cũng coi như đại khái mua đủ những thứ cần sử dụng, Trương Dương về đến nhà lại bắt đầu xếp quần áo, giầy dép các thứ. Lần này ra ngoài không thể ngày một ngày hai sẽ trở lại, đồ dùng sinh hoạt cũng cần chuẩn bị, không thể đến đó cái gì cũng đều sử dụng của người ta. Thu dọn đâu vào đấy, coi như là Trương Dương cũng hơi mệt chút, điều này làm cho hắn rất hoài niệm hai vị trợ thủ trước đây, nhưng đáng tiếc hai người này có quan hệ mật thiết với hắn, phỏng chừng đã không tồn tại ở trên cái thế giới này nữa. Vừa rạng sáng hôm sau, Trương Dương liền lái xe đưa Mễ Tuyết về. Đối với việc Trương Dương đem Mễ Tuyết đi sớm như vậy, Tô Vi vô cùng bất mãn, còn không đồng ý thả cho Mễ Tuyết đi. Cuối cùng vẫn là Trương Dương nói rõ, hắn muốn dẫn Mễ Tuyết đi khám bệnh, không thể làm lỡ thời gian thì mới coi như thôi, đây cũng là kết quả của việc Tô Thiệu Hoa đích thân đứng ra khuyên giải. Tô Vi nha đầu kia, chính là cô bé không biết nói lý, Trương Dương có đưa ra bất kỳ lý do nào cũng đều vô dụng, hình như cô nàng luôn cho rằng, chuyện của người khác cũng không gì quan trọng sánh bằng chuyện của cô, hết thảy tất cả đều phải lấy cô làm trung tâm. Con gái mà có tính tình như vậy, Trương Dương tuyệt đối sẽ kính sợ tránh xa.

- Núi Thanh Nhai, chỗ đó cũng không gần đúng không?

Mễ Tuyết ở trên xe kinh ngạc nhìn Trương Dương, mãi đến tận lúc lên xe cô mới biết được chỗ bọn họ muốn đi là núi Thanh Nhai, nơi này thì cô có biết, hơn nữa trước đây đã từng đi qua, khoảng cách từ nhà cô đến núi Thanh Nhai cũng rất gần, chỉ có hơn ba mươi km.

- Anh biết, lần này khám bệnh, chúng ta vừa có thể lên núi Thanh Nhai chơi mấy ngày, cũng nên làm chuyến du lịch mà!

Trương Dương xoay đầu lại cười một cái, núi Thanh Nhai cảnh tượng cụ thể làm sao Trương Dương vẫn thật không rõ ràng lắm, kiếp trước mãi đến tận thời khắc cuối cùng, hắn cũng không hề nghe nói đến núi Thanh Nhai, nói vậy thì cũng không nổi danh cho lắm rồi. Lần này cũng thuần túy là mượn cơ hội khám bệnh mà lên núi chơi một chút, bất kể nói thế nào, nơi này cũng là một ngọn núi đúng nghĩa.

- Được, đến núi Thanh Nhai, em sẽ đi chơi với anh!

Mễ Tuyết cười một tiếng, nụ cười cực kì đẹp đẽ, lần này đến phiên Trương Dương kinh ngạc. Sau khi Mễ Tuyết giải thích hắn mới biết được, núi Thanh Nhai gần nhà Mễ Tuyết như vậy, Mễ Tuyết quê ở núi Phong Hoa, cùng một sơn mạch với núi Thanh Nhai, cụm sơn mạch này rất lớn, còn có rất nhiều sơn mạch nguyên thủy. Nói tới những ngọn núi quê nhà này, Mễ Tuyết cũng hay nói rất nhiều, lúc này thì cô nàng chỉ hận không thể đi thẳng một mạch tới núi Thanh Nhai. Trở lại cho Mễ Tuyết thu xếp một ít đồ đồ đạc thì cũng vừa lúc Tạ Huy điện thoại tới, Tạ Huy vẫn ở quán trà hôm qua liền mời Trương Dương qua đó cùng đi. Lúc Trương Dương cùng Mễ Tuyết đến, Tạ Huy đã đợi ở đó, bên cạnh anh ta còn có ba chiếc xe đang đỗ. Một là chiếc Benz ngày hôm qua của Tạ Huy, còn có một chiếc xe thương vụ kiểu Bullet, cuối cùng một chiếc việt dã kiểu Đài, trên ba chiếc xe hình như đều có người. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Bọn họ đều là một số thân nhân trong nước của gia tộc tôi, nghe nói Trương tiên sinh anh có thể chữa bệnh cho ông nội tôi thì cũng cất công chạy tới, muốn cùng anh đi xem một chút!

Thấy Trương Dương xuống xe, Tạ Huy lập tức tiến lên đón, hiện tại Trương Dương là khách quý của anh ta, cần phải làm cho Trương Dương thoả mãn. Cho nên anh ta mới chủ động giải thích , không muốn để Trương Dương vì nhiều người mà sinh hiểu lầm.

- Tôi biết rồi, xem ra vai trò của ông nội anh trong trái tim tất cả mọi người đều rất cao!

Trương Dương gật đầu cười, vừa nhắc tới điểm ấy, Tạ Huy lại lộ ra thần sắc tự hào.

- Ưu điểm lớn nhất của Tạ gia chúng tôi chính là đoàn kết, trước đây chính là dựa vào đoàn kết mới được xưng là đại gia tộc vì nước, sau này thế hệ ông nội bọn họ cũng là dựa vào đoàn kết tác chiến, giết chết rất nhiều quân giặc, hiện tại thì cũng thế, gia tộc những năm lại đây phát triển cực kì tốt, cùng với việc chúng tôi không phát sinh nhiều chuyện vặt vãnh có quan hệ rất lớn!

Tạ Huy nói không sai, một gia tộc đoàn kết, thì bằng với có sức mạnh rất lớn, phát triển đi lên là chuyện sớm hay muộn. Các gia tộc khác cũng biết điểm ấy, nhưng để làm được là rất khó, một gia tộc nhiều người như vậy, ai không muốn giành phần nhiều lợi ích về bản thân mình. Cho dù là Tô gia, nhìn bề ngoài rất tốt nhưng cũng không chắc là một khi chuyện trọng yếu gì liền tản mát đi, vẫn không bằng Tạ gia.

- Chúng ta lên đường đi!

Trương Dương trực tiếp nói một câu, Tạ Huy gật đầu, xuất phát sớm một chút, bọn họ liền có thể gặp ông nội sớm một chút. Ba chiếc xe, thêm vào Trương Dương tổng cộng là bốn chiếc cùng phóng ra khỏi thành phố. Núi Thanh Nhai ở vào huyện Thanh Nhai, tên núi đã rất rõ ràng, thật ra tên huyện cũng là lấy tên núi Thanh Nhai để đặt, rất nhiều ngôi nhà đều nằm bên dưới ngọn núi.Trường kinh đi núi Thanh Nhai không có đường cao tốc liền mạch, chỉ có đường cao tốc 80kmh từ Trường Kinh đến Hồ Hà, đi xong những chỗ này, bọn họ đã trò chuyện ít đi. Như vậy sẽ phải lãng phí một ít thời gian. Nhưng cũng may tổng khoảng cách tương đối gần, bọn họ buổi sáng xuất phát, hơn hai giờ chiều là tới núi Thanh Nhai, ông nội Tạ Huy ở trong biệt thự trên đỉnh núi Thanh Nhai, bọn họ có mấy chiếc xe, tất cả đều lái thẳng đến trên nú rồi dừng ở trước ngôi biệt thự. Núi Thanh Nhai không tính là cao, đi mất buổi chiều là có thể tới, sau khi lên đỉnh núi thì thấy có vài người đang chờ bọn họ.

- Ông nội đâu?

Cổng lớn biệt thự có mấy người đang đứng, Tạ Huy sau khi xuống xe liền quay sang một người đàn ông chưa tới bốn mươi trong đó hỏi một câu.

- Ông nội ở phía sau, chú thật sự đã tìm được nhân sâm ngàn năm?

Người đó gật đầu một cái, lại trực tiếp hỏi một câu, mặt tựa hồ vẫn có chút không tin. Cũng khó trách, bọn họ nhiều người như vậy tìm đã nhiều năm như vậy, tất cả đều thành chuyên gia về nhân nhân sâm mà cũng tuyệt không tìm ra nhân sâm ngàn năm, hiện tại Tạ Huy nói tìm được thì tất sẽ có chút hoài nghi như thế.

- Đại ca, vị này là Trương Dương, Trương tiên sinh, anh ấy là bác sĩ, sau khi nghe chuyện ông nội thì chủ động đến chữa bệnh cho ông, nhân sâm ngàn năm chính là bảo bối của Trương tiên sinh!

Tạ Huy cười cười, lập tức đem Trương Dương giới thiệu cho người đàn ông trước mặt.

- Trương tiên sinh, vị này là anh tôi Tạ Phi, anh ấy cũng là người vô cùng quan tâm đến chuyện nhân sâm ngàn năm, cho nên…anh bỏ quá cho!

Giới thiệu xong Trương Dương, Tạ Huy mới giới thiệu người kia, điều này cũng thể hiện sự tôn trọng nhất định đối với Trương Dương, đồng thời cũng là sợ Trương Dương sẽ có những ý nghĩ khác. Mễ Tuyết đi theo bên cạnh Trương Dương đang thầm đánh giá tất cả xung quanh. Núi Thanh Nhai thì cô đã tới mấy lần, nhưng biệt thự trên đỉnh ngọn núi này thì chưa tới boa giờ, nơi này đều là địa phận tư nhân, không cho người bình thường lui tới. Đây cũng là lần đầu tiên cô đến chỗ này.

- Không sao, xin chào Tạ tiên sinh!

Sau khi Tạ Huy giới thiệu xong, Trương Dương chủ động đưa tay ra, Tạ Phi lúc này mới vội vàng đưa tay ra bắt, vừa nãy quả thật anh ta hơi bị loạn. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Tạ Huy, thiếu chút nữa là trực tiếp chạy đến Trường Kinh luôn, cuối cùng vẫn là Tạ Huy bảo đảm đi bảo đảm lại mới chịu không đi mà ở chỗ này chờ bọn họ. Kỳ thực bọn họ cũng không phải là chờ Trương Dương, mà là chờ nhân sâm ngàn năm trên người hắn. Ông nội bọn họ mắc bệnh đã nhiều năm như vậy, xem qua vô số bác sĩ, cuối cùng tổng kết lại cũng chỉ có một biện pháp, tìm nhân sâm, nhân sâm càng lâu năm càng tốt, trăm năm có thể giữ lại tính mạng, ngàn năm thì lại có thể cứu mạng, cho nên những năm gần đây bọn họ vẫn đều đang tìm kiếm nhân sâm ngàn năm, mãi đến tận khi gặp được Trương Dương.

- Chào Trương tiên sinh, xin mời vào!

Tạ Phi lúc này cũng coi như bình tĩnh lại, trước tiên không nói chuyện Trương Dương có thể giúp ông nội họ chữa bệnh hay không, Trương Dương nắm giữ nhân sâm ngàn năm, điểm ấy đã khiến bọn họ không thể thất lễ rồi. Hiện tại nhân sâm cũng không mua về đây được. Những người theo đến kia lúc này cũng đều xuống xe, những người này đa số rất trẻ tuổi, còn có mấy em bé. Lớn tuổi chút thì tất cả đều là phụ nữ, lái xe chính là hai gã trẻ tuổi, xem ra so với Trương Dương còn trẻ hơn. Những người này, sau khi đám Trương Dương bọn họ tiến vào, tất cả cũng đều tiến vào biệt thự.

- Tạ tiên sinh, tối hôm qua không nghỉ ngơi cho tốt đi, nóng tính chi như vậy, chuyện này đối với sức khỏe cũng không tốt, có trà hoa cúc đây hãy uống nhiều một chút, trước tiên hãy hạ hỏa cái đã!

Sau khi vào cửa, Trương Dương đột nhiên quay về phía Tạ Phi nhẹ giọng nói một câu, nói xong lúc này mới đi vào trong. Tạ Phi chính sửng sốt mất một lúc, mãi đến tận khi Trương Dương đi tới phía trước y mới phản ứng lại. Đuổi theo Trương Dương, mặt hắn vẫn mang theo chút kinh ngạc, ngày hôm qua hắn quả thực không nghỉ ngơi, chủ yếu vẫn canh cánh tin tức chắc nịch của Tạ Huy bên tai. Bình thường y thật sự có thói xấu là rất nóng tính, sáng sớm hôm nay hắn cũng cảm giác rất khó chịu, còn dùng ít thuốc hạ sốt, chỉ là hiệu quả không tốt lắm, vừa nãy biểu hiện cũng có bị phương diện này ảnh hưởng đôi chút. Không nghĩ tới Trương Dương chỉ nhìn qua vài lần, liền có thể nhìn ra những điểm này, điều này cho thấy Trương Dương đúng là một bác sĩ giỏi.

- Ông nội, ông sao rồi!

Biệt thự rất lớn, còn phân ra tiền viện và hậu viện, đến hậu viện, Tạ Huy đột nhiên bước nhanh về phía trước, trong sân có một ông lão đang đứng, bên cạnh còn có hai người phụ nữ tuổi trung niên đang đứng cạnh. Nhìn từ đàng xa, ông lão tóc đã trắng phau, lưng cũng đã hơi còng, đứng ở nơi đó mang lại cho người ta một cảm giác kiên cường như cây tùng trước gió, vẫn chứa một khí thế đầy nhiệt huyết. Trương Dương yên lặng gật đầu một cái, đây thật đúng là một vị lão nhân từng trải nơi chiến trường, khí chất đặc biệt của người như ông là thứ người khác không cách nào nắm giữ, chỉ có người thật sự trải qua máu lửa nơi chiến trường mới có thể có tư thế đầy nhiệt huyết thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi