THẦN Y THÁNH THỦ

Có hai tư liệu trong thanh Thú cưng, ngoại trừ gia tăng độ trung thành của Tia Chớp, những số liệu khác cũng được nâng cao.

Trương Dương nhớ rõ, lần trước giá trị độc tính của Tia Chớp là 48, lần này biến thành 52, điều này chứng tỏ sự tiến bộ của Tia Chớp, nguyên nhân tiến bộ lớn nhất, có khả năng là Tiên quả đơn kia.

Trương Dương dùng Tiên quả đơn có thể gia tăng nội lực, Tia Chớp không có nội lực, dùng loại linh dược này, sẽ gia tăng sở trường lớn nhất của nó, cũng chính là độc tính của nó.

Sở trường của Tia Chớp là độc, vậy của Tầm Bảo Thử là gì?

Trương Dương vừa nghĩ, tư liệu của Tầm Bảo Thử Vô Ảnh lập tức hiện ra, tốc độ của ranh con này thua Tia Chớp một chút, không có độc tính gì, tuy nhiên lại có thể thuộc tính khứu giác đối với bảo vật.

Khứu giác đối với bảo vật, có lẽ là năng lực tìm bảo vật của nó.

Giá trị khứu giác đối với bảo vật của Vô Ảnh khá cao, đạt 57 điểm, cao hơn nhiều so với những số liệu khác, còn cao hơn cả Trương gia khí công, trị số y thuật của Trương Dương, thậm chí còn cao hơn giá trị độc tính của Tia Chớp một chút.

Trương Dương biết, khứu giác đối với báu vật chính là năng lực mạnh nhất của Tầm Bảo Thử, nó rất nhạy bén với báu vật.

Đóng màn hình hệ thống, Trương Dương chậm rãi mở to mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Nhiệm vụ đã nhận rồi, muốn đổi ý cũng vô ích, hắn chỉ còn cách nhận thôi, phải nghĩ cách để trong vòng ba ngày, giúp độ trung thành của Tầm Bảo Thử Vô Ảnh tăng lên 60 điểm, như vậy không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn giúp hắn có thêm một trợ lực hùng mạnh.

-Bác sĩ Trương, anh ở lại nghĩ ngơi một lát đi, ở chỗ tôi có trà Long Tĩnh, uống vào đỡ mệt lắm!

Đợi Trương Dương rút hết kim châm trên người Ngô Yến, ông cụ Ngô mới nhẹ nhàng nói, loại trà ông nói chắc chắn không phải trà bình thường, chắc chắn là loại trà thượng hạng, loại ngon nhất.

Dựa vào tác phong sống của lão Ngô và theo quen của ông có thể thấy cho dù ông làm gì đều phải là thứ tốt nhất.

-Không cần, tôi về còn có chút việc, ngày mai tôi lại tới!

Trương Dương lắc đầu, từ chối ý tốt của lão Ngô.

Nếu là bình thường, không có việc gì chắc chắn hắn sẽ ở lại nhấm nháp thứ được gọi là trà ngon này, nhưng đáng tiếc là hắn vừa mới nhận nhiệm vụ, trong lòng căn bản chẳng thể suy nghĩ về mấy chuyện này.

Nhiệm vụ không hoàn thành có thể là nguy hại cực lớn đối với hắn.

Thấy Trương Dương không muốn nán lại, lão Ngô cũng không giữ, ông và Ngô Yến cùng tiễn Trương Dương ra cửa thang máy, giờ đều đang ở cùng một khách sạn, chỉ ở lầu trên lầu dưới mà thôi, không cần phải đưa Trương Dương về đến tận nơi.

Trương Dương về phòng của mình, vừa mới mở cửa, một bóng trắng đã phóng về phía hắn.

Tốc độ của Tia Chớp đã nhanh hơn trước kia, ngay lập tức nhảy lên vai Trương Dương, còn dùng đuôi của nó gãi gãi cổ Trương Dương, làm cho Trương Dương cảm thấy ngứa ngứa.

-Đừng làm rộn lên nữa, Vô Ảnh đâu?

Trương Dương ôm Tia Chớp từ trên vai xuống, ôm nó vào lồng ngực.

Tia Chớp nằm trong lòng Trương Dương, hơi ngẩng đầu, dường như có chút nghi hoặc nhìn Trương Dương.

-Là cái con chuột núi ấy!

Trương Dương vỗ đầu mình, Vô Ảnh là cái tên hắn mới đặt cho Tầm Bảo Thử, ngoại trừ hắn ra chẳng ai biết, Tia Chớp dù có thông minh, cũng không thể biết được hắn đang nói gì.

Nói đến chuột núi, Tia Chớp dường như hiểu rõ, lập tức nhảy xuống chạy vào phòng ngủ.

Trương Dương đi theo vào phòng ngủ, Tầm Bảo Thử không ngừng đi lòng vòng trong chiếc lồng thủy tinh đặt trên bàn, thấy Trương Dương bước vào, nó lập tức kêu "chít chít".

Bộ dạng của nó có vẻ bực bội, hiển nhiên nó không thoải mái khi bị giam trong lồng thủy tinh như thế này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Chít chít chít!

Tầm Bảo Thử đứng trong lồng thủy tinh, không ngừng kêu to, Trương Dương do dự, rồi đem nó ra ngoài.

Trước khi hắn thả ra, Trương Dương còn chặn tất cả cửa sổ và những nơi có thể chạy trốn lại, còn chặn cả những khe hở nhỏ, ngăn ngừa nó trốn hoặc vào nấp.

Hiện tại độ trung thành của Tầm Bảo Thử chưa đủ 50, thả nó ra bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn, nếu như trước kia chạy trốn, nhiều nhất Trương Dương chỉ đau lòng một chút, hiện nay nếu mà trốn, nghĩa là nhiệm vụ sẽ thất bại.

Nhiệm vụ thất bại, không chỉ mất Tầm Bảo Thử, mà còn ảnh hưởng đến bản thân Trương Dương, thậm chí còn ảnh hưởng đến tình trạng của hắn.

Bị dây thừng trói chân, Tầm Bảo Thử dường như có chút không vui, dùng sức đạp vài cái, thấy Trương Dương không cởi cho nó, nó cũng không vùng vẫy nữa.

Trương Dương lấy từ tring túi vài viên sâm, đều là viên sâm bình thường, muốn tên này có cảm tình với mình, cách tốt nhất là cho nó thật nhiều đồ ăn ngon.

Hiện nay những nhà nuôi có, nuôi mèo, chỉ cần đối xử tốt với nó, cho nó nhiều đồ ăn ngon, chắc chắn là nó sẽ đi theo anh, linh thú cũng là động vật, không thể nào có năng lực tư duy phức tạp như con người, đây là phương pháp tốt nhất để thu phục bọn chúng.

Lần này Trương Dương lấy ra ba viên sâm thường, vì muốn thu phục Tầm Bảo Thử, để nó tự nguyện đi theo mình, lần này Trương Dương phải bỏ nhiều vốn rồi.

Cho thằng nhãi này ăn xong, Trương Dương kéo dây trói, coi như cho nó có không gian hoạt động.

Sáng hôm sau, sau khi dậy Trương Dương nhìn bên gường, nhìn thấy Tầm Bảo Thử đang thoải mái gối đầu nằm ngủ, trong lòng Trương Dương có chút yên tâm.

Tầm Bảo Thử không chạy trốn là tốt rồi, tối hôm qua trước khi ngủ, Trương Dương lại tròng lên cổ Tầm Bảo Thử một sơi dây mềm, Trương Dương vẫn nắm sợi dây này, chỉ cần có chút động tĩnh hắn sẽ tỉnh dậy.

Điểm trung thành hiện tại, thật sự là Trương Dương vẫn chưa yên tâm.

Sau khi cho Tia Chớp ăn xong, Trương Dương liền dẫn chúng ra ngoài, vừa rồi khi Tia Chớp ăn cơm, đã dọa ranh con kia một lúc.

Tia Chớp từ trước đến giờ chỉ ăn rắn sống, còn ăn từ đầu trở đi, con rắn sống bị nó cắn một cái rơi đầu, thân mình vẫn còn cựa quậy, nhìn rất đáng sợ.

Cũng vì nguyên nhân này, Mễ Tuyết chưa bao giờ nhìn Tia Chớp ăn rắn, đối với cô mà nói đây chính là cơn ác mộng.

Ranh con Tầm Bảo Thử này, lúc nhìn thấy Tia Chớp ăn, nỗi sợ hãi trong mắt cũng tăng lên.

Trương Dương xoa đầu nó, cẩn thận an ủi nó, để nâng cao độ trung thành, hiện tại Trương Dương đối với nó có thể nói là vô cùng chu đáo, còn đối xử tốt hơn Tia Chớp lúc đầu nhiều.

Ở nhà ăn, , Long Thành, Hoàng Hải và Lý Á đều ngồi ở đó, Dương Linh, Tô Triển Đào và Vương Thần vẫn chưa đến, lần này Trương Dương không phải là người đến cuối cùng.

Ba người đều nhìn thấy Tia Chớp, lập tức chơi đùa với Tia Chớp, trong túi vải của Trương Dương có một cái đầu nhỏ lén ló ra, nhìn bên ngoài một lượt, rồi lập tức rụt lại.

Tầm Bảo Thử Vô Ảnh núp trong túi vải của Trương Dương, đầu của nó nhỏ hơn so với Tia Chớp nhiều, túi vải không không chứa nổi Tia Chớp, nhưng với nó thì lại dư dả.

Ranh con này, chui vào túi vải của Trương Dương rồi lại không muốn ra.

Trong túi vải của Trương Dương có rất nhiều bảo bối, ngoại trừ một viên tiên quả đơn còn lại, còn có năn viên nhân sâm ngàn năm, đây cũng là linh dược, hiệu dược kém tiên quả đơn, nhưng đối với linh thú vẫn có sức hấp dẫn lớn.

Tiểu tử đó ở bên trong, không ngừng chụp qua chụp lại, chơi rất vui, không bỏ qua thứ gì hết.

Một lúc sau, đám Dương Linh đến, bọn họ ăn sáng xong, lại đi bộ đến trung tâm triển lãm xe.

Người hôm nay không hề vắng hơn hôm qua, thông thường mà nói, triển lãm xe mấy ngày đầu đều là thời hoàng kim, người cũng đông nhất, đợi mấy ngày sau số người giảm xuống, lượng giao dịch cũng giảm đi.

Hẩu hết số lượng giao dịch, đều tập trung ở những ngày đầu.

Giống như hôm đầu tiên, rất nhiều công ty ký được không ít đơn hàng mới, có vài công ty ngày đầu tiên đã đạt được hiệu quả đáng hài lòng.

Trong đó có nhiều hãng xe sang trọng, sau khi thống kê, chỉ ngày đầu tiên ba công ty Mercedes-Benz, BMW và Audi đã ký được trên 100 đơn hàng, nhiều nhất là Audi, ngày đầu tiên họ đã ký được hơn 40 chiếc xe, một nửa đều là thanh toán ngay toàn bộ.

Con số này trong triển lãm xe sau này là lẽ thường, nhưng ở thời đại này tuyệt đối là một con số khó lường.

Ngoại trừ ba hãng lớn, những thương hiệu xe sang trọng khác cũng thu hoạch khá tốt.

Porsche ký được 6 chiếc, Ferrari cũng có 8 chiếc, Hummer, Bentley, Land Rover và những hãng xe sang trọng khác đều ký được số hợp đồng khiến họ hài lòng, ngày đầu tiên đối với mọi người mà nói là một mùa thu hoạch.

Đây chỉ là ngày đầu tiên, tuy rằng những ngày sau không so được với những ngày đầu, nhưng cộng với mấy ngày sau thì số lượng cũng không ít, rất nhiều hãng rất coi trọng đợt triển lãm xe lần này, sức tuyên truyền của triển lãm xe cũng tăng thêm không ít.

Lúc bọn Trương Dương đến trung tâm triển lãm, ở đây đã có không ít người.

Rất nhiều người mẫu xinh đẹp đều đứng cạnh xe, có vài người vốn không hấp dẫn, giờ cũng đã được đổi, tiến vào sảnh triển lãm không cần nhìn xe, chỉ cần nhìn gái đẹp cũng đủ sướng mắt rồi.

Khu đám Trương Dương bước vào là khu vực triển lãm xe thông thường, kỳ thực ở đây cũng có xe hàng hiệu, chỉ có điều chúng hơi bình thường trong mắt họ mà thôi.

Ford, Toyota, Honda, còn có rất nhiều hãng xe khác đều có ở đây, những chiếc xe này hầu như đều từ mấy trăm ngàn trở lên, đối với những công tử nhà giàu như bọn Long Thành mà nói, dĩ nhiên không để vào mắt, nhưng đối với rất nhiều người bình thường mà nói, đây chính là chiếc xe họ vừa ý.

Năm 98 kinh tế bắt đầu hồi phục, dân chúng bắt đầu có khá nhiều tiền, đặc biệt là ở Hỗ Hải, tư nhân cũng có thể mua được xe, nhân triển lãm ưu đãi xe, rất nhiều người đều muốn mua một chiếc về.

Từ những số liệu này có thể thấy, những chiếc xe bình thường rất được hoan nghênh, nhiều hơn cả những chiếc xe xa xỉ kia.

Cả ngày hôm qua, hơn 300 chiếc Santana đã được đặt hàng, so với tất cả những đơn hàng của xe hạng sang vẫn nhiều hơn nhiều, tuy nhiên nếu nói về tổng giá trị, chỉ một chiếc Audi, giá cả đã vượt qua 300 chiếc Santana.

-Kỳ thực, chiếc xe đầu tiên của tôi là Santana!

Đi qua đài triển lãm Santana, Hoàng Hải đột nhiên ngừng lại, chợt nhớ ra gì đó, nói.

Hoàng Hải dựa vào chính mình, đi lên từng bước, trong số bọn họ, chỉ có anh ta là thực sự trải nghiệm những gian khổ từ bước thấp nhất. Tô Triển Đào lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng vừa bắt đầu anh ta đã kinh doanh, đã tự mình làm chủ.

Lý Á đầu tư cổ phiếu, càng tự do, Vương Thần từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng, e là Hoàng Hải vừa bắt đầu làm việc, tiền tiêu vặt của Vương Thần đã cao hơn lương của anh ta nhiều.

Những người khác cũng không khác biệt lắm, ngay Trương Dương, kiếp trước cũng cực khổ làm sinh viên thực tập mấy tháng, là một bác sĩ ăn lương bình thường. Tuy nhiên hắn nổi tiếng rất nhanh, hắn còn nổi tiếng ra nước ngoài, hắn là một danh y, một danh y nổi tiếng thiên hạ, cũng chẳng trải qua những gian khổ của tầng lớp thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi