THẦN Y THÁNH THỦ

- Điều này, Trương Dương, cậu có thời gian không, có thể đi cùng tôi một chuyến được không?

Tô công tử mặt nhăn nhó đứng ở ngoài phòng vệ sinh một lúc, cuối cùng mới nói ra mục đích của y. Đó là y muốn đi đi gặp mẹ vợ rồi, trong lòng chột dạ, cố ý chạy đến tìm Trương Dương để giúp y có thêm can đảm.

Trương Dương quay đầu lại cười, nói:

- Thật ngại quá, hôm nay thì không được. Anh biết bệnh của Yến Yến đấy, hàng ngày tôi đều phải châm cứu cho cô bé, , hôm nay là ngày cuối cùng, cũng là ngày quan trọng nhất.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ tự đi vậy.

Tô Triển Đào đầu thấp xuống, có vẻ rất thiếu tinh thần nói. Lúc này y không nghĩ lại khi đồng ý cùng Dương Linh về nhà, dáng vẻ của y anh hùng biết bao nhiêu, còn thơm Dương Linh một cái nữa.

Kết quả là chỉ qua một đêm mà y đã thấy sợ rồi.

- Việc này đúng thật là anh chỉ có thể tự đi thôi, hãy biểu hiện cho tốt vào.

Trương Dương xoa xoa tay, bấy giờ mới đi ra khỏi nhà vệ sinh nói. Tô đại công tử vẫn đi theo phía sau hắn. Tuy nhiên việc này quả thật không thích hợp dẫn theo người khác, cho dù Trương Dương đi cùng thì cũng không thể cùng đến nhà Dương Linh được. Như vậy chỉ thêm hỏng việc thôi.

Thoạt nhìn thì rõ ràng Tô Triển Đào phải lớn tuổi hơn Trương Dương một chút. Nhưng tiếc là luận về cách làm việc thì Tô Triển Đào kém hơn Trương Dương quá xa, tính cách của Tô Triển Đào lại càng giống trẻ con.

- Tôi biết, nhưng đây là lần đầu tiên của tôi, căn bản không biết nên thể hiện như thế nào. Cậu không đi cũng được, nhưng hãy dạy tôi một chút đi.

Tô Triển Đào đi theo sát Trương Dương, lời của y khiến Trương Dương đột nhiên xoay người lại.

Trương Dương còn chỉ vào cái mũi của mình, trừng mắt to nhìn y hỏi:

- Dạy cho anh, có lầm hay không, anh là lần đầu tiên, anh nghĩ rằng tôi đã mấy lần à?

Tô Triển Đào cười ha hả nói:

- Mặc kệ cậu mấy lần, dù sao cậu cũng đã đến nhà Mễ Tuyết, từng có kinh nghiệm rồi. Tôi mặc kệ, cậu phải giúp tôi. Cậu đừng quên khi cậu gặp rắc rối lần trước, ai là người vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp cậu nhé.

- Ngàn dặm xa xôi, đừng nói khoa trương như vậy chứ. Tất cả mới có một trăm dặm thôi, đừng giả vờ đáng thương như thế nữa, lát nữa tôi sẽ chỉ cho anh vài chiêu, đảm bảo lần anh đến gặp mẹ vợ này sẽ thành công mỹ mãn.

Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thằng cha này không ngờ lại có thể ăn vạ trước mặt hắn như vậy.

Nhưng chuyện lần trước, hắn thực sự đã nợ Tô Triển Đào một ân tình lớn. Bây giờ xem ra Triển Đào cũng nóng lòng thật rồi, bằng không thì sẽ không lôi chuyện đó ra để thuyết phục hắn.

- Lại đây, tôi nói cho anh biết...

Trương Dương kéo Tô Triển Đào đến ghế sô pha, nói với y liên tục. Điều mà hắn nói không phải là điều tâm đắc khi hắn ở nhà Mễ Tuyết mà là mấy lời khuyên ở trên mạng mà kiếp trước hắn đã đọc được.

Mấy lời khuyên này chỉ dạy anh cư xử như thế nào đối với mẹ vợ, là những điều hắn đã đọc khi nhàn rỗi.

Trương Dương nói rất nhiều, Tô Triển Đào vừa nghe vừa gật đầu, càng nghe càng hưng phấn, cuối cùng vỗ đùi đen đét, còn reo to lên:

- Tốt, tốt quá rồi! Trương Dương, nếu tôi thành công lần này thì công lao của cậu là lớn nhất, cậu chính là bà mối của chúng tôi.

- Thôi đi, tôi sẽ không làm bà mối này đâu. Anh vẫn nên chuẩn bị khẩn trương lên mà còn lên đường đi.

Trương Dương mỉm cười lắc đầu nói, hắn liền nghĩ tới thời điểm bản thân mình lần đầu tiên đi đến nhà Mễ Tuyết.

Khi đó hắn không phải là không có tâm trạng giống như Tô Triển Đào bây giờ, rất căng thẳng, đứng ngồi không yên. Nhưng cuối cùng hắn cũng cứ cố gắng ngẩng cao đầu mà bước vào cửa.

Tuy từng gặp phải chút rắc rối nhưng cũng may là đều có kết thúc tốt đẹp, người nhà Mễ Tuyết đã hoàn toàn thừa nhận hắn.

- Được, đợi khi tôi trở về sẽ mời cậu ăn cơm.

Tô Triển Đào ra đi rất kích động. Y và Dương Linh đi hết hai ngày, sau khi kết thúc triển lãm xe thì trở về.

Tô Triển Đào và Dương Linh cũng sẽ không đi tham gia đua xe, nhưng không thể không đến cổ vũ cho bọn Long Thành. Mấy người bọn Long Thành đều là những lái xe giỏi, có được tên tuổi nhất định trong giới đua xe ngầm ở Hỗ Hải.

Sau khi Tô Triển Đào rời đi, Trương Dương cũng đi ra ngoài.

Hôm qua lúc ăn cơm, Long Thành đã nói cho hắn biết hôm nay sẽ cùng hắn đi ngắm xe. Vương lão ngũ sửa lại xe cho bọn hắn gần xong rồi. Bọn họ đi thực hiện chỉ đạo cuối cùng là có thể kết thúc nốt công việc của Vương lão ngũ.

Chậm nhất ba ngày, xe của bọn hắn có thể lái về.

Lần này đi đến chỗ Vương lão ngũ, Vương Thần và Lý Á và Hoàng Hải cũng đều đi. Mấy người đều hải đi xem xe của bọn họ và chuẩn bị đua xe.

Những xe đỗ ở xưởng chữa xe có nhiều hơn lần trước một chút. Sau khi đến đây, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhảy xuống đất, còn kêu chít chít chi chi ở đó, hình như đang nói chuyện lần trước.

Rất nhiều công nhân của xưởng sửa xe cũng đều nhìn về phía bọn hắn, rất nhiều người chỉ liếc mắt một cái là nhận ra Trương Dương.

Đành vậy, ấn tượng lần trước Trương Dương để lại cho bọn họ quá sâu sắc. Một chọi sáu thì chưa nói, một tay xách một người như xách một con gà, ném người ta đi như chơi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào có sức chiến đấu mạnh mẽ đến như vậy.

Lại càng không khỏi phải nói, tên nhóc Tia Chớp này, ai đã từng nhìn thấy thì đều không thể nào quên được.

- Anh Thành, các anh đã đến rồi.

Vương lão ngũ nói, vẫn đang bận làm cho chiếc xe thể thao Mercedes-Benz kia của Trương Dương. Chiếc xe đã được mở tháo ra, đang củng cố thay thế cải thiện những bộ phận quan trọng bên trong.

- Chúng tôi đến xem một chút, mấy hôm nay vất vả cho anh rồi.

Long Thành gật đầu, nói. Vương lão ngũ lập tức lắc lắc đầu, nhếch miệng cười:

- Không vất vả gì đâu, không sao, đây đều là việc nên làm cả. Anh Thành, các anh xem trước đi, còn muốn cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ sửa cho các anh.

Long Thành nói chuyện không giống với những người khác. Nếu là người khác thì bây giờ đã không để ý đến Vương lão ngũ, câu nói đầu tiên của Long Thành đã khiến Vương lão ngũ rất cảm động.

Đây cũng là sự khác biệt giữa hai người.

- Được rồi, anh cứ làm đi, chúng tôi tự xem được rồi.

Long Thành cũng gật đầu nói. Lúc này Vương Thần đã chạy đến bên cạnh chiếc Porsche, cẩn thận xem xét lại.

Chiếc Porsche của anh ta được bọn Trương Dương đưa đến chiều này, bây giờ đã được sửa lại, chiếc xe Ferrari của Lý Á cũng thế.

Trương Dương cũng đi đến trước chiếc Mercedes Benz của mình, quan sát cẩn thận.

Chiếc ô tô đó đã được sửa xong, còn là một chiếc xe rất thoải mái, đồng thời còn là xe đua có tốc độ. Nếu so sánh thì chiếc xe này cũng có thể sánh ngang với chiếc xe đua được.

Đương nhiên, dù sao cũng là một chiếc xe con, nếu so sánh với một chiếc xe đua thật sự thì vẫn chênh lệch chút ít.

Nhưng chiếc chiếc xe này Trương Dương cũng không có ý định dùng để đua xe. Đây chính là công cụ thay cho việc đi bộ của hắn, chỉ cần làm hắn hài lòng là được.

Chiếc xe nâng cấp thành xe đua này làm cho Trương Dương rất hài lòng. Tay nghề của Vương lão ngũ thực sự rất khá. Long Thành đã không giới thiệu lầm người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mọi người xem xe cho đến tận trưa, cuối cùng đều hài lòng mà quay về.

Có gì cần tăng cường, cải thiện cũng đều nói ra hết, nhất định phải làm cho Vương lão ngũ sửa tốt nhất cho bọn hắn để không ảnh hưởng đến cuộc đua xe lần này.

Trương Dương ngồi cùng xe với Long Thành đến đây. Lúc về hắn đã có thể lái chiếc Mercedes Benz của mình, còn chiếc xe BMW của Tô công tử thì có thể hoàn toàn trả lại cho y rồi.

Có thừa xe, lúc về có thể tìm người đưa về Trường Kinh trước. Điều này tuyệt đối không có vấn đề gì, thưc tế mỗi lần bọn hắn đến đều thừa xe và phải tìm người lái chiếc xe đó trở về.

Lái chiếc Mercedes-Benz mới rất thoải mái, còn tốt hơn so với chiế xe kia Tô Triển Đào, dù sao đây cũng là chiếc xe được nâng cấp.

Mọi người đi đến nhà hàng Đắc Ý để ăn cơm trưa, chính là nơi bán thịt hoang dã và đã mua được Vô Ảnh ở đó.

Điều đáng tiếc chính là lần này mọi người không thế ăn được món ăn dân giã này. Khi bọn hắn đến thì nơi này đã bị niêm phong, còn có một số cảnh sát và nhân viên của Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã đang xử lý hiện trường.

Bọn Vương Thần đều cảm thấy có chút tiếc nuối, một nơi ăn ngon như vậy đã không còn nữa.

Nhưng bọn hắn cũng chỉ tiếc vậy thôi, không còn nhà hàng Đắc Ý nữa thì sẽ còn rất nhiều nhà hàng khác. Chỉ cần bọn hắn có tiền thì muốn ăn gì sẽ ăn được cái đó.

Vô Ảnh trốn trong chiếc túi vải trên vai Trương Dương, sau khi xuống xe thì thò đầu ra, không ngừng kêu chít chít ở đây.

Hình như nó đang nói nó từng bị bắt đến đây, nói nó vô cùng ấm ức.

Chỉ suýt chút nữa, đường đường là một thiên địa linh thú, Tầm Bảo Thử hiếm có khó tìm trong các linh thú như nó bị biến thành đồ nhắm trên bàn ăn, thành cao lương mỹ vị cho người khác thưởng thức.

Đã không còn món ăn hoang dã, mọi người lại đổi nhà hàng ăn một bữa cơm trưa đơn giản.

Buổi chiều tự do hoạt động, Trương Dương chưa cũng chưa đi, quay về phòng của mình bào chế thuốc. Những viên thuốc này mang theo trong người, gặp người bệnh khẩn cấp thì cũng có thể sử dụng.

Như lần trước tình cờ gặp sáu người bệnh thiếu máu, thực ra sử dụng sâm hoàn có chút hơi lãng phí, không cần dùng đến thuốc tốt như vậy.

Chẳng qua lúc ấy trên người Trương Dương không có những thứ thuốc khác, đành để cho họ sử dụng cái này, giúp hắn giải quyết nguy cơ trước mắt.

Mùi thuốc nồng nặc, không lâu sau liền lan ra khắp gian phòng.

Hai nhóc con kia cũng không chơi nữa, đều ngồi bên cạnh Trương Dương lặng lẽ nhìn nhìn.

Đợi sau khi bào chế thuốc xong, hai nhóc con này đều nhảy đến trước mặt Trương Dương, ngồi ở đó và đưa móng vuốt ra.

Vô Ảnh hoàn toàn học xấu theo Tia Chớp, biết dùng cách này để đòi ăn ngon.

Lò thứ nhất chỉ có những viên đơn bình thường. Chần chừ một lát, Trương Dương lần lượt cho bọn chúng mỗi con một viên.

Hai nhóc con này đều cầm để ngửi ngửi, có vẻ nghi ngờ, viên đơn này nhất nhất định không phải loại tốt như viên sâm hoàn trăm năm. Chắc là hai nhóc này còn đang suy nghĩ vì sao mùi vị viên thuốc lại thay đổi.

Cuối cùng, hai nhóc con này vẫn nuốt viên đơn vào bụng.

Điều này cũng làm cho Trương Dương thở phào nhẹ nhõm. Cứ cho bọn chúng ăn viên đơn sâm hoàn trăm năm quý giá như vậy, hắn cũng có chút áp lực. Nhưng bây giờ viên đơn bình thường, chúng cũng chịu ăn là tốt rồi.

Cứ như vậy, sau này cho bọn chúng ăn đồ ăn vặt cũng đơn giản, mỗi ngày cho ăn vài lần cũng chẳng sao.

Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, tầm ba bốn giờ chiều, Trương Dương liền lên tầng ba mươi sáu. Hôm nay châm cứu cho Ngô Yến sớm hơn một chút, chủ yếu là cho cô bé dùng quả tiên đan. Sau khi dùng linh dược không giống với viên đơn bình thường vì cần phải có sự trợ giúp của Trương Dương thì cô bé mới hấp thụ được, cần rất nhiều thời gian.

Không có sự trợ giúp của Trương Dương trợ, sẽ trở thành lãng phí thì không nói, nhưng còn ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.

Lần trước cho Mễ Tuyết ăn viên đơn nhân sâm ngàn năm cũng như vậy, phải có sự giúp đỡ của Trương Dương thì cô mới hoàn toàn hấp thụ được viên thuốc, cải thiện được thể chất của cô.

Dược tính của quả tiên đan so với viên đơn nhân sâm ngàn năm càng mạnh, cho dù không thể hoàn toàn chữa khỏi u não của Ngô Yến nhưng cũng có thể giúp thể trạng của cô bé khá hơn lên rất nhiều. Những bệnh nhỏ như cảm cúm, phát sốt sẽ vĩnh viễn rời xa cô.

Đã không có những bệnh nhỏ này thì cũng có tác dụng bảo vệ nhất định đối với cô bé.

Nhiều khi những bệnh nhẹ này do không chú ý mà phát tác thành bệnh nặng, cuối cùng tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng.

- Anh Trương Dương, Tia Chớp đâu rồi?

Vừa mới bước vào phòng, Ngô Yến liền chạy tới, cười ha ha chào hỏi Trương Dương, còn nhìn lên người hắn hỏi.

- Chi chi chít chít!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi