THẦN Y THÁNH THỦ

Sau khi Thiên Mã dừng lại, Trương Dương cũng tạm thời dừng lại nghỉ ngơi giây lát.

Không ngừng mà truy đuổi, Trương Dương gần như đã chạy hơn một giờ, hơn một giờ chạy ra xa hơn trăm km, tốc độ này so với lần chạy trốn trên núi trước kia còn nhanh hơn nhiều.

Tốc độ nhanh như vậy, cái giá phải trả chính là nội kình tiêu hao đi rất nhiều, nơi đỉnh đầu Trương Dương đã bắt đầu bốc lên màn sương trắng, nội kình của hắn cũng sắp chống đỡ không được nữa.

May là trong cơ thể hắn còn có tinh huyết đan chưa tiêu hóa xong, cùng lúc tiêu hao lượng lớn thì cũng đồng thời nhanh chóng bổ sung cho hắn, bằng không thì lúc này e rằng hắn đã không thở nổi.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh lại truyền tin tức tới, Vô Ảnh cùng Thiểm Điện lúc này chạy cũng đã đến hồi mệt mỏi, nhưng bọn nó vốn là linh thú, so với Trương Dương thì trạng thái còn khá hơn một chút.

Trương Dương trên mặt hiện ra tia cười khổ, đề nội kình lên, lần thứ hai toàn lực truy đuổi.

Tin tức mà Vô Ảnh truyền đến là Thiên Mã đã lại bắt đầu chạy, nếu thật để cho nó chạy mất, đoạn đường này Trương Dương xem như là đã đuổi theo vô ích.

Đuổi theo khổ cực như vậy, dù như thế nào cũng không thể từ bỏ.

Phía trước một cái bóng trắng, mặt sau là ba cái bóng một lớn hai nhỏ đuổi theo, trước sau khoảng cách có mấy trăm mét, cứ như vậy mà chạy mãi về phía trước.

Trương Dương lúc này phiền muộn cũng là đến độ muốn thổ huyết, hắn chỉ cần tăng tốc lên, thì Thiên Mã cũng tăng tốc lên, tuy rằng mỗi lần tăng lên trong thời gian không lâu, nhưng Thiên Mã tốc độ quá nhanh, mỗi lần đều có thể tiếp bỏ xa khoảng cách mà hắn khổ cực đuổi theo,

Điều này làm cho Trương Dương có như cảm giác đồ ăn đưa lên mồm, nhưng lại ăn không được, loại cảm giác này khỏi nói có bao nhiêu phần khó chịu.

Đừng nói là hắn, ngay cả Thiểm Điện cùng Vô Ảnh lúc này cũng đều rất khổ sở.

Hai tiểu tử này những muốn trước tiên đuổi theo, với thực lực của cả hai thì ngăn cản Thiên Mã không phải vấn đề lớn , nhưng đáng tiếc hai tiểu tử này sử dụng tất cả sức lực mà vẫn là không đuổi kịp con Thiên Mã này như cũ, tốc độ của thiên mã là đệ nhất thiên hạ, đây cũng không phải là một câu nói suông mà thôi.

****

- Tiền bối, sao anh lại trở lại một?

Bên cạnh ô tô, Long Thành đang miễn cưỡng dựa vào tấm chắn nắng đột nhiên đứng thẳng người, kinh ngạc quay về phía Long Phong hỏi một câu.

Anh ta nhìn Long Phong, lại nhìn một chút phía sau Long Phong, Trương Dương, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng không thấy bóng dáng đâu.

- Lúc chúng tôi đuổi theo con linh thú kia bị phân tán, tôi đuổi không kịp bọn họ nên chỉ có thể về đây trước.

Long Phong nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt y cũng có chút bất đắc dĩ, tốc độ của y đã cao hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng vẫn là không sánh bằng Trương Dương cùng hai tiểu tử kia.

- Thật sự có linh thú sao?

Long Thành trợn to hai mắt, trước đó bọn họ liền đoán được con ngựa hoang mà đám săn trộm tìm kiếm là linh thú, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không thể chứng thực.

Long Phong lại gật đầu:

- Tuyệt đối chính xác là linh thú.

Lúc trở lại, y đã cẩn thận xem qua những chiếc xe bị con ngựa hoang phá hư, sức mạnh kia ngay cả là voi lớn cũng không thể làm được, không cần phải nói loài ngựa hoang thông thường.

- Mấy người này gặp phải linh thú còn có thể sống được, vận may thật là khá đó nha.

-

Long Thành nghĩ tới đám săn trộm đang bị nhốt trong xe hàng kia, không nhịn được lại nói một câu.

Đừng nói là người bình thường coi như là người tu luyện nội kình cấp thấp như anh ta mà gặp phải linh thú cũng là một đi không trở lại, mấy tay săn trộm chỉ là bị hỏng xe, tính mạng không có chuyện gì thì tuyệt đối là may mắn lắm rồi.

Long Phong cũng gật đầu một cái, lúc này y cũng có chút tin tưởng vào Trương Dương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tốc độ của con linh thú họ ngựa này thực sự quá nhanh, lại không làm tổn thương người ta, rất có thể chính là Thiên Mã mà Trương Dương nói tới chứ không phải là độc giác mã, Thiên Mã tính cách vốn là rất hiền lành, sẽ không hại người lung tung.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh đang chạy thì đột nhiên lại kêu vài tiếng, Trương Dương tinh thần chấn động mạnh, xoa xoa mồ hôi nơi trán đã không khống chế được nữa, gắng sức chạy về phía trước.

Tin tức mà Vô Ảnh truyền đến là, linh thú họ ngựa phía trước kia sức mạnh lại suy nhược một chút, so với lúc bọn hắn mới vừa gặp đã giảm đi rất nhiều.

Linh thú họ ngựa sức mạnh có giảm, có nghĩa là thời gian mà nó có thể kiên trì cũng là ngày càng ít, trận so đấu về sức chịu đựng này hắn cũng sắp giành được phần thắng lợi.

Chạy chưa được vài bước, Trương Dương bỗng nhiên có loại cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Đây là biểu hiện của việc nội kình tiêu hao quá lớn, tiếp tục dốc hết nội kình toàn lực mà chạy như vậy, không bao lâu nội kình hắn sẽ tiêu hao hết mà té xỉu ngã xuống đất.

Lúc này dược lực của tinh huyết đan tàn dư trong cơ thể hắn đã không đủ để chống đỡ sức tiêu hao lớn như vậy.

Cắn răng, Trương Dương mở túi vải buồm lấy từ bên trong ra một viên tinh huyết đan, đây là tinh huyết đan của Kim Quan Mãng, đoạn trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Cả viên tinh huyết đan có thể duy trì cho hắn tiêu hao, vào lúc này dùng linh dược nhất định sẽ có lãng phí, nhưng vì con linh thú họ ngựa trước mắt này, Trương Dương đã không lo được nhiều như vậy.

Linh dược vào bụng, một cỗ năng lượng khổng lồ lập tức bao phủ toàn thân, nội kình vốn dĩ đã sắp tiêu hao hết lại như nước suối theo mưa tầm tã trút xuống, khiến Trương Dương toàn thân lại tràn đầy sức mạnh.

Mồ hôi trên trán dần dần biến mất, Trương Dương tinh thần cũng thuận theo đó mà phấn chấn, nhanh chóng chạy vọt về phía trước.

Hắn cùng linh thú họ ngựa kia vốn là chênh lệch mấy trăm mét, trong nháy mắt liền rút ngắn đến hơn trăm mét.

Trương Dương đã có thể thấy rõ hình dáng con linh thú họ ngựa kia, đây là một con ngựa trắng tinh một màu không pha tạp, cái đầu so với giống ngựa bình thường quả thực nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không phải là nhiều lắm.

Bờm trên đầu ngựa lúc này đang đón gió tung bay, lúc Trương Dương nhìn nó, nó cũng vừa khéo quay đầu lại liếc nhìn Trương Dương.

Trong mắt của nó còn mang theo sự bi phẫn cùng tuyệt vọng, lúc trước nó xung đột với đám săn trộm nhiều như vậy nhưng đều chưa từng lộ ra điệu bộ đó.

Linh thú đều rất thông minh, những người bình thường kia dù nhiều, nhưng không làm tổn thương được nó, va chạm với mấy chiếc xe, cùng với súng xạ kích đối với nó có tổn thương nhất định, nhưng tổn thương không phải quá lớn, lúc va chạm nó còn có thể dùng sức mạnh hủy diệt đám xe cộ kia.

Nhưng cái anh chàng vẫn đuổi theo này lại khác, người đuổi theo này rõ ràng là một người tu luyện nội kình, hơn nữa sức mạnh là rất lớn.

Người này bên người còn có hai con linh thú khác nhau, nó mơ hồ có cảm giác hai con linh thú này so với nó có khổ người nhỏ hơn rất nhiều nhưng lại hàm chứa sức mạnh khổng lồ, khiến nó không thể bỏ qua.

Nếu là ở thời điểm nó hoàn toàn khỏe mạnh thì cho dù người này lợi hại bao nhiêu nó cũng đều không để tâm, nó là Thiên Mã, Thiên Mã có tốc độ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nó muốn chạy thì tuyệt đối không ai đuổi kịp nó.

Nhưng bây giờ lại khác, hiện tại có thể nói là thời điểm nó suy yếu nhất, ngay cả việc liên tục chạy trốn mà nó cũng đều không làm được, cần gì phải nói là cắt đuôi người này.

- Hí hí hí hí hí!

Con ngựa màu trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, âm thanh này rất vang, truyền đi rất xa.

Đoạn linh thú họ ngựa bị Trương Dương đuổi theo đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, trừng mắt thẳng tắp nhìn Trương Dương.

Nó rất thông minh, nó rõ ràng biết chính mình chạy không thoát, tiếp tục chạy nữa thì rất có thể sẽ đánh mất hết sức mạnh, vậy chi bằng cùng người kia chính diện chạm trán đấu một phen.

Linh thú họ ngựa đột nhiên dừng lại là ngoài dự liệu của Trương Dương, Trương Dương cũng gấp rút ngừng lại, hắn vẫn chưa ngừng lại ổn định, linh thú họ ngựa tốc độ lại đột nhiên tăng nhanh như một đạo bạch quang, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trương Dương.

Khoảng cách trăm mét, chính là Thiểm Điện cũng có thể chớp mắt liền đến, không cần phải nói là con linh thú họ ngựa tốc độ cực nhanh này.

Việc này đột nhiên biến hóa hoàn toàn khiến Trương Dương không nghĩ tới, hắn chỉ có thể theo bản năng đưa hai tay ra, ngay sau đó thân thể của hắn nhanh chóng bay về phía sau, lực đạo mà linh thú họ ngựa toàn lực va đập quá mạnh, coi như hắn cũng không chịu được.

Trương Dương thân thể bay ngược ra ngoài hơn hai mươi mét, linh thú họ ngựa kia lại tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng trước nó đã có hai cái cái bóng tiến tới gần, Thiểm Điện trực tiếp phụt ra độc khí, Vô Ảnh bụng cũng nín xuống đứng tấn.

- Phốc!

Một cỗ nội kình từ trong miệng Vô Ảnh xì ra, trước đây mỗi lần tác chiến Vô Ảnh đều trốn xa xa thì rốt cục cũng là lần đầu nó xông lên chiến trường, lại còn đảm đương chủ lực.

Vô Ảnh xuất nội kình, Thiểm Điện phun khói độc khiến linh thú họ ngựa kia cũng không dám coi thường liền vội vàng né sang một bên.

Lúc này Trương Dương thân thể cũng đã ổn định lại, rốt cục thấy rõ dáng vẻ thật sự của linh thú họ ngựa trước mắt này.

Linh thú họ ngựa rất đẹp, đặc biệt là con mắt rất lớn, chỉ là hiện tại thần tình có vẻ rất là uể oải, hơn nữa còn mang theo cái nhìn bất lực và tuyệt vọng.

Phía trên mắt có hai sừng dựng đứng, sừng không lớn, chỉ to bằng ngón cái, nhìn hai cái sừng nhỏ này Trương Dương lập tức biết rõ là suy đoán của hắn không có sai.

Đây thật sự là linh thú Thiên Mã với tốc độ đệ nhất thiên hạ trong số các linh thú trên cạn.

Ổn định lại thân thể, Trương Dương chậm rãi tiến về phía trước, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng đều chưa tiếp tục tiến công mà cùng nhau quan sát đề phòng Thiên Mã phía đối diện, chúng và Trương Dương cùng nhau tạo thành vòng vây hình tam giác, đem Thiên Mã vây công dồn vào giữa.

Cảm nhận được thực lực của Trương Dương, Thiên Mã này thần tình hiện ra hết sức bi tráng.

Nó lần thứ hai ngẩng đầu hí lên một tiếng, sau đó nhanh chóng xông qua phía Trương Dương.

Thiên Mã tốc độ quả nhiên rất nhanh, trong nháy mắt tốc độ hoàn toàn ngoài tưởng tượng của Trương Dương, dù cho Trương Dương đã có phòng bị, nhưng vẫn là bị Thiên Mã áp sát cận thân.

Cũng may hắn lần này không phải vội vàng nghênh chiến, Trương Dương toàn thân nội kình đều đề ở lòng bàn tay, hắn lại mới vừa dùng qua tinh huyết đan nên nội kình trên người không ngừng được bổ sung nhanh chóng.

- Ầm!

Con ngựa lại cùng Trương Dương va chạm vào nhau, lần này Trương Dương chỉ là lui lại mấy bước, không giống như mới vừa rồi bị đánh bay hơn hai chục mét.

Thiên Mã cũng không có lùi, thấy không đánh bay được đối thủ thì lại tiếp tục dấn về phía trước một bước, trực tiếp đuổi theo Trương Dương, há rộng miệng lập tức cắn xuống, Thiên Mã tuy rằng không am hiểu quá nhiều về sức mạnh, nhưng kẻ bị nó cắn một cái như thế cũng sẽ không chịu nổi.

Trương Dương thân thể vội vàng cong xuống, hữu quyền thuận thế nhằm phía nó mà đập tới.

- Ầm!

Đang há mồm cắn Trương Dương nên Thiên Mã dĩ nhiên không thể tránh thoát một quyền này của Trương Dương, trực tiếp bị nắm đấm của Trương Dương đập trúng đầu, lếch nhếch nhẹ nhàng lùi lại mấy bước.

Sau khi lui về phía sau vài bước, chân trước của Thiên Mã đột nhiên cong gập, toàn bộ thân thể đều nghiêng hẳn về phía trước, suýt chút nữa là té lăn trên đất.

Cũng còn may là nó gắng gượng trụ lại được thân thể, sau đó lại chậm rãi đứng lên, chỉ là sau khi đứng dậy thân thể của nó vẫn đang phát run, lại còn có vẻ đứng không vững nữa.

Thiên Mã bi tráng hí lên, âm thanh rất to rõ, nhưng cũng đầy rẫy sự tuyệt vọng trong đó.

Trừ thứ này ra, Thiên Mã con mắt lúc này cũng có vẻ hơi mơ hồ, đầu hơi đung đưa, cũng chẳng còn đứng đối mặt với Trương Dương nổi nữa.

Chỉ nhìn dáng vẻ của nó liền biết, Thiên Mã này đã là cung giương hết đà, sắp không kiên trì được nữa.

- Tiểu tử này vận may quả thật không tệ, đây là Thiên Mã đã thành niên, tinh huyết có thể nói là không ít, Thiên Mã nếu không trúng độc trước đó thì cũng sẽ không oán hận hắn như vậy, tác dụng của tinh huyết có thể cũng sẽ lớn hơn một chút.

Xa xa trong bụi cỏ, ông lão kia đang ngồi ở chỗ đó cười nói một mình.

Ông ta giữ khoảng cách rất xa, lại ngồi ở trong bụi cỏ, coi như tới gần thì cũng đều không nhất định có thể phát hiện nơi này có người tồn tại, bất luận người nào cũng sẽ không nghĩ đến, trên thảo nguyên mênh mông, trong bãi cỏ này lại có một ông lão đang ngồi.

- Phù phù!

Kiên trì không được bao lâu, Thiên Mã rốt cục cũng nhịn không được nữa, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, nó lần thứ hai nỗ lực chống đỡ trụ lại thân thể, nhưng lần này dù như thế nào cũng không bò dậy nổi, trên mặt của nó, cũng đã xuất hiện một làn khói đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi