THẦN Y THÁNH THỦ

Người nam nhân này nhìn thật sâu về phía Trường Kinh, sau đó buông ba lô xuống.

Trong ba lô mà một bộ trang phục Ninja màu đen bó sát, còn bên cạnh thì có rất nhiều ám khí hình dạng sao sáu cánh, còn có một thanh kiếm nhật màu đen giản dị.

Thanh kiếm nhật này và thanh yêu đao thôn chính được cất giấu trong nhà Trương Dương kia, giống nhau như đúc, điểm duy nhất bất đồng là, cây đao này nói về hình thức thì kém xa cây đao trong tay Trương Dương, nó khiêm tốn giống như hàng vỉa hè, nhưng nhìn có mô hình của đao nhật.

- Tất cả những sỉ nhục mà chúng ta phải chịu, nhất định phải do chính chúng ta rửa sạch, dùng máu của kẻ thù rửa sạch.

Nhẹ nhàng sờ vỏ bao thanh đao, người nam nhân này quỳ ngồi dưới đất, nghiêm trang thì thào tự nói.

Người này, chính là Đại viên mãn Nhật Bản lẻn vào Trung Quốc, Ninja đặc cấp Nhật Bản Y Hạ Khi Đạo Thuận.

Bá bá bá!

Đột nhiên, từ đằng xa, bốn người cấp tốc chạy tới, sau lưng mỗi người, đều có một bao tải to, mà xem ra, bao tải của bốn người này, đều chứa một người.

- Đạo Thuận đại nhân!

Bốn người kia dừng sau lưng nam nhân, đem bao tải thả xuống trước mặt, sau đó nhất loạt quỳ xuống, trán tiếp xúc mặt đất, một mực cung kính gọi tên.

Bọn họ chính là người Nhật Bản vẫn luôn ẩn nấp ở Trung Quốc, chủ yếu phụ trách tình báo và thu thập thông tin, lần này, Thạch dã tả vệ môn

- Đều bắt đến chưa?

Y Hạ Khi Đạo Thuận thân mình không chuyển động, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, thản nhiên hỏi một câu.

- Vâng, đại nhân, dựa theo chỉ thị của ngài, chúng tôi không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, đem bốn đại hán lực lưỡng bắt về cho ngài rồi.

Người đầu lĩnh kia trả lời xong, đứng dậy, mở tất cả bốn bao tải ra, đem bốn người trong bao tải lôi ra.

Bốn bao tải to, mỗi bao đều chứa một đại hán hôn mê, những người này đều mặc quần áo thôn dân bắc ô, và bộ quần áo trên người Y Hạ Khi Đạo Thuận cũng giống như mấy người này, vừa nhìn là biết bọn họ lấy của thôn dân gần đây.

- Tốt lắm, làm cho bọn họ tỉnh đi.

Y Hạ Khi Đạo Thuận nói, sau đó cầm lên thanh đao đen của Nhật Bản, đặt lên trước mắt, hai tay nắm chặt chuôi đao và vỏ đao, hơi hơi rút đao.

Một ánh sáng xuất hiện giữa chuôi đao và vỏ đao, đủ để thấy bên ngoài vỏ đao giản dị này, cất giấu lưỡi dao sắc bén cỡ nào.

Theo mệnh lệnh của Y Hạ Khi Đạo Thuận, người kia cứu tình bốn anh nông dân này, đợi sau khi bốn đại hán tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt, mới nhìn rõ mình đang đứng ở đâu.

- A , ta nhận ra ngươi, vừa rồi chính là ngươi, đã đánh ta bất tỉnh.

- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? đem chúng tôi đến nơi này làm gì? Nguồn: http://truyenfull.vn

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Đây là đâu?

Bốn đại hán sau khi tỉnh lại, nhìn thấy bốn tên bên cạnh, phản ứng đầu tiên là bị người ta bắt, nhưng giờ khắc này trên người họ lại không có dây thừng trói lại, cũng không bị còng tay, không có bất kỳ thứ gì hạn chế tự do của họ, sau khi trải qua kích động ngắn ngủi, mấy người này lá gan cũng lớn, mạnh miệng chất vất bốn người bên cạnh kia.

Tuy nhiên khi bọn họ hùng hổ hỏi, nhưng trên thực tế hai chân của họ lại run nhè nhẹ, dù sao bọn họ cũng chỉ là nông dân bình thường, đột nhiên đối mặt với những việc này vẫn là rất sợ hãi.

Bốn người đi bắt bốn anh nông dân này đến, dường như đã biết trước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, rất nhanh liền trốn sang một bên, đứng ở một chỗ rất xa, quay lưng đi, ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám.

- Khi ta cầm thôn chính trong tay, ta không những là một Ninja hùng mạnh nhất Nhật Bản, mà đồng thời cũng là võ sĩ kiêu ngạo nhất đế quốc Nhật Bản, ta đồng ý cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội sống.

Y Hạ Khi Đạo Thuận đứng lên, rút kiếm ra, hoàn thành một nghi thức nghiêm túc, anh ta xoay người, nhìn bốn anh nông dân bị bắt đến, híp mắt, dùng hán ngữ vô cùng gượng gạo nói:

- Nếu trong vòng năm phút, các ngươi có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của ta, là có thể sống trở về nhà.

- Tên điên

- Biến thái

- Ngươi bị bệnh thần kinh rồi.

- Nơi này chính là địa bàn của Trung Quốc, ngươi còn dám tùy tiện giết người.

Khi bốn anh nông dân chú ý đến vẫn còn một người Nhật Bản khác, phản ứng đầu tiên chính là chửi mắng, chẳng qua, khi bọn họ thấy trong tay đối phương, có thanh kiếm lóe sáng kia, dường như đồng thời yên tĩnh lại.

Lời nói của Y Hạ Khi Đạo Thuận vô cùng nghiêm túc, khiến người ta nghe như thế nào cũng không giống là đang đùa, bốn anh nông dân này nhìn nhau, trong mắt sự sợ hãi càng tăng lên.

Người này bắt bọn họ đến rừng núi sâu thẳm, còn nói với bọn họ như vậy, không phải kẻ biến thái vậy thì cũng là kẻ sát nhân rồi.

- Cứu mạng a !!!

Một trong bốn anh nông dân, đột nhiên hét lên một tiếng, nhấc chân bỏ chạy.

Sau khi người đầu tiên chạy trốn, người thứ hai không nói hai lời cũng lập tức bỏ chạy ra ngoài núi.

Người thứ ba và người thứ tư muộn hơn một chút, sau khi phản ứng lại, lập tức nhấc chân bỏ chạy.

Không ai lựa chọn ở lại xem lời của tên Nhật Bản kia có thật hay không, bốn người này nối tiếp nhau chạy ra khỏi núi.

- Chạy còn chưa đủ nhanh a..

Năm phút đồng hồ trôi qua, Y Hạ Khi Đạo Thuận là Đại viên mãn, cảm giác và ánh mắt đều vượt xa người thường rất nhiều rất nhiều, bốn anh nông dân tuy rằng liều mạng chạy trốn, nhưng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ có thể chạy được bao xa.

Y Hạ Khi Đạo Thuận khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng tà ác.

Bá !

Hắn giơ cao thanh kiếm lên, tốc độ dưới chân nháy mắt gia tăng tốc độ, bốn anh nông dân kia, cho dù chạy trước năm tiếng đồng hồ, cũng không có khả năng chạy thoát khỏi tay Đại viên mãn.

Y Hạ Khi Đạo Thuận không một chút kiêu ngạo của Đại viên mãn, cho dù đối mặt với bốn anh nông dân không có năng lực phản kháng, nhưng anh ta cũng không có chút lưu tình nào, trong mắt anh ta, bốn anh nông dân này không khác gì dã thú, giết dã thú, bản thân sẽ không sinh ra việc thương cảm.

Thanh kiếm nhật kia, mỗi lần chém xuống đều khiến một anh nông dân mất đi năng lực chạy trốn, tiếp theo là máu tươi phun ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất, chỉ chốc lát, liền tắt thở.

Sau khi xử lý thi thể của từng người một, Y Hạ Khi Đạo Thuận mới trở lại chỗ ban đầu.

- Đại nhân…

Mà ngay cả bốn người thay anh ta làm việc kia cũng không hiểu, một người hùng mạnh như Y Hạ Khi Đạo Thuận, vì sao cách mấy ngày, liền cần giết mấy người Trung Quốc như vậy, dùng máu của những người thường này tế điện kiếm của anh ta.

Điều này cũng chỉ có Y Hạ Khi Đạo Thuận rõ ràng, anh ta muốn ở Nhạn Minh Sơn để che dấu hơi thở của mình, không bị cường nhân của Trung Quốc phát hiện, nhất định phải dựa vào một phong ấn Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja), đem năng lượng dao động của Nhạn Minh Sơn phong kín, sẽ không truyền ra ngoài.

Mà phong ấn Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) này, cần máu tươi của người thường làm lời dẫn, đây mới là dụng ý thực sự khiến anh ta cứ cách vài ngày lại giết chết vài người.

Hôm nay bốn người, đã là lần thứ ba rồi, cũng là lần cuối cùng rồi, hắn đã thành công đem Nhạn Minh Sơn phong ấn độc lập, ở trong này, anh ta tự tin bản thân cho dù có xuất toàn bộ năng lượng ra, cũng sẽ không bị bất cứ Đại viên mãn nào chú ý, tuy nhiên, hiệu quả này chỉ có vài ngày, nhưng đối với anh ta mà nói, như vậy là đủ rồi.

- Các ngươi tra ra tin tức của yêu đao thôn chính chưa?

Sau khi thu đao, Y Hạ Khi Đạo Thuận một lần nữa dừng ánh mắt trên bốn người kia, nhẹ nhàng hỏi một câu.

- Đại nhân… không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến yêu đao thôn chính..

Trong bốn người này có một người là đầu lĩnh, anh ta đứng phía trước, khó khăn trả lời một câu.

Y Hạ Khi Đạo Thuận nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.

- Nhưng đại nhân!

Nhìn thấy Y Hạ Khi Đạo Thuận nhíu mày, trong lòng người kia nhảy lộp bộp, tiếp theo dùng ngữ khí như hét lên nói:

- Động tĩnh của người Hàn Quốc, thuộc hạ đã tra được, còn có một tin tức liên quan đến Trương Dương.

Đuôi mày Y Hạ Khi Đạo Thuận hơi hơi giãn ra, một lần nữa quỳ ngồi dưới đất, đem vỏ đao khép lại thanh kiếm kia, hai mắt nhắm lại.

- Người Hàn Quốc lần này đến Trung Quốc, tên là Phác Thừa Ân, chết ở khách sạn Tứ Hoa Kinh Dương, sau khi ông ta đến Trung Quốc, mấy ngày liền đều không có động tĩnh.

Người kia nói nhanh về tin tức phía Hàn Quốc, nói tiếp:

- Mà cũng chính hôm nay, chúng tôi nhận được tin báo, người tu luyện của cục an ninh Quốc gia đến biệt thự của Trương Dương.

Y Hạ Khi Đạo Thuận nghe được câu cuối cùng, mắt đột nhiên giãn ra, trong mắt có một đạo tinh quang.

- Những người tu luyện của Cục an ninh Quốc gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng lộ diện, nhưng hôm nay lộ diện, cũng đủ để chứng minh, những người Hàn Quốc kia đã bị đối phương nắm được điểm yếu, ha ha, người Hàn Quốc tự đại, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa rồi…

Y Hạ Khi Đạo Thuận nghĩ đi nghĩ lại, liền phân tích ra được chân tướng này.

- Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, Nghiêm Lương Phi, vợ chồng Diêm Diệp Phi..

Y Hạ Khi Đạo Thuận đọc một lượt những người thân cận bên cạnh Trương Dương, đột nhiên hỏi:

- Các ngươi cảm thấy, những người quan trọng bên cạnh Trương Dương, ai dễ dàng bị chúng ta bắt đi nhất, sau đó ép Trương Dương phải rời khỏi Trường Kinh, tự mình đến Nhạn Minh Sơn này?

- Đại nhân!

Người kia chấn động, vô cùng khó xử trả lời:

- Ở trong Trường Kinh, trong mấy người này, bất luận là ai, chúng ta đều khó có năng không gây chú ý mà bắt được mấy người bọn họ đến đây.

- Không, ngươi không hiểu ý của ta rồi.

Y Hạ Khi Đạo Thuận hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói :

- Chúng ta không cần động thủ bắt người ở Trường Kinh, nhưng chúng ta có thể dẫn họ ra khỏi Trường Kinh, sau đó mới động thủ bắt người.

- Nếu tình báo không có sai lầm, thì Nghiêm Lương Phi hình như có hai thân nhân ở ngay phía bắc Nhạn Minh Sơn, trong huyện thành bắc ô..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi