THẦN Y THÁNH THỦ

Nhìn thấy Tam Nhãn Thú xám trắng té ngã trên đất, con Tam Nhãn Thú màu vàng kia vô cùng lo lắng, vội vàng gầm nhẹ một tiếng, ngã lên người con kia.

Con Tam Nhãn Thú màu vàng lúc này đã không quan tâm tới chuyện dưới đất có bao nhiêu đại viên mãn, nó chỉ muốn bảo con Tam Nhãn Thú xám trắng không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không phải chịu quá nhiều đau đớn.

Trong lúc nhất thời, hai con Tam Nhãn Thú dưới đất kêu lên vô cùng ai oán, bọn chúng xem ra không còn hy vọng gì với bản thân.

- Gừ.

Con Tam Nhãn Thú màu vàng đột nhiên gầm lên giận dữ, lần này nó cũng không quan tâm tới đứa con trong bụng nữa, lúc này nếu chúng đã chẳng còn hy vọng gì vậy dứt khoát cũng không để bọn kia dễ dàng quay về.

Dưới đất, không đơn thuần là năng lượng thiên địa, ngay cả linh khí phát ra từ gốc bàn đào vạn niên kia cũng ngưng tụ quanh người nó, hình thành một vùng sáng năng lượng.

Nó đang dự định trả giá bằng cả tính mạng mình và đứa con trong bụng để cho nổ cả nơi này.

- Không.

Trương Dương đột nhiên giật mình về ý định của Tam Nhãn Thú màu vàng, rống lớn một tiếng, sau đó hô lên với Tia Chớp và Vô Ảnh:

- Mau ngăn cản nó.

Bọn Lý Kiếm Nhất ở quá xa, căn bản không kịp ngăn cản, ông cụ Trương Bình Lỗ lại đang bận để ý tới Trương Dương, không kịp tới ngăn con Tam Nhãn Thú màu vàng ngay tức thì.

Lúc này chỉ có tam đại linh thú đang giằng co với bọn chúng là có thể ngăn cản được Tam Nhãn Thú màu vàng.

Ba con vật không cần Trương Dương mở miệng cũng biết mình nên làm gì.

Phải biết rằng hành động ngăn cản con Tam Nhãn Thú màu vàng này chẳng khác gì tự sát, ba con vật chỉ có thể dùng một phần năng lượng của mình đánh tan vùng sáng năng lượng trước lúc con Tam Nhãn Thú màu vàng ngưng tụ năng lượng thiên địa ở đây lại

- ầm

Con Tam Nhãn Thú dù sao cũng đang mang bầu, thực lực giảm nhiều, vùng sáng năng lượng ngưng tụ thành cũng không có sức mạnh lớn lắm, tam đại linh thú vừa may kịp thời ngăn cản năng lượng này.

Nhưng vùng sáng năng lượng này lại đột nhiên bùng nổ vì mất lực khống chế.

Tam đại linh thú kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài, cơ thể bị trọng thương, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể khôi phục khả năng.

Rốt cuộc vẫn là con Tam Nhãn Thú màu xám trắng kia giây khắc cuối cùng lại bộc phát năng lượng vượt qua khả năng của bản thân, nhào đến trước người con Tam Nhãn Thú màu vàng chắn dư ba của năng lượng nổ.

- gầm gầm.

Sau khi bùng nổ, con Tam Nhãn Thú màu vàng bò lên người con Tam Nhãn Thú xám trắng mình đã đầy máu, thấp giọng buồn bã rống lên, liếm láp vết thương cho nó, sớm đã mất đi ý chí chiến đấu.

Lúc này hai con Tam Nhãn Thú không còn sức uy hiếp gì nữa.

- A Di Đà Phật.

Thích Minh đại sư không đành lòng nhìn nữa, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.

Còn mấy người Lý Kiếm Nhất thì liếc mắt nhìn nhau, khó che dấu được niềm vui trong ánh mắt.

Bọn họ cũng đã nhận ra con Tam Nhãn Thú xám trắng kia đã đột phá thành đại viên mãn, nhưng hiện tại nó cũng chẳng có sức uy hiếp gì.

- Trương Dương, cậu cũng có hôm nay cơ đấy.

Lúc sự chú ý của tất cả các đại viên mãn đều tập trung trên người Tam Nhãn Thú, ánh mắt Đế Vạn Phương lại dừng lại trên người Trương Dương. Trương Dương vừa rồi rống to một tiếng đã hoàn toàn lộ ra sự suy yếu của thực lực lúc này.

Đế Vạn Phương không giống các đại viên mãn khác, bản thân ông ta cũng bị thương nặng chưa hồi phục, nghỉ ngơi lấy sức thời gian dài như vậy cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được chút thực lực. So với các đại viên mãn khác thì yếu hơn nhiều.

Bất kể là đối với bàn đào vạn niên hay Tam Nhãn Thú, Đế Vạn Phương trong lòng biết rõ, cho dù có thèm tới mức nhỏ dãi những bảo bối này nhưng cũng biết bản thân mình chẳng có bất kỳ cơ hội nào. Cho nên lần này ông ta tới mục đích duy nhất chỉ là trả thù Trương Dương.

Phát hiện Trương Dương lúc này suy yếu vô lực, thậm chí còn không bẳng mình, còn tam đại linh thú luôn ở cạnh Trương Dương giờ phút này lại bị trọng thương, Đế Vạn Phương biết rằng cơ hội của mình tới rồi.

Sau khi rống to, Đế Vạn Phương tâm tình kích động, lập tức nói với đại viên mãn Chu gia bên cạnh:

- Chu Cổ, hiện tại Trương Dương suy yếu như vậy tất nhiên là do chiến đấu với con Tam Nhãn Thú đại viên mãn kia. Hiện tại chính là cơ hội giết hắn báo thù.

Hết sức kích động, Đế Vạn Phương không che dấu tâm tư, gọi thẳng tên thật của đại viên mãn Chu gia. Còn sắc mặt tái nhợt của ông ta cũng vì kích động mà trở nên ửng hồng.

Lời nói của Đế Vạn Phương chẳng những hướng về phía đại viên mãn Chu gia mà còn có Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên và đại viên mãn Võ Đang cũng không ngoại lệ.

Bọn họ vừa rồi vì đều bị tam đại linh thú và hai con Tam Nhãn Thú thu hút nên không để ý tới Trương Dương. Hiện tại xem bộ dạng mặt trắng bệch, tay chân yếu đuối vô lực của Trương Dương chính là một biểu hiện rất rõ ràng hắn đang ở vào thời kỳ suy yếu.

- Trương thí chủ, cậu…

Thích Minh đại sư Thiếu Lâm ngưng mắt nhìn chằm chằm Trương Dương đột nhiên cả kinh. Ông ta cũng đã nhận ra thực lực hiện tại của Trương Dương không bằng 1 phần so với trước.

Hai người Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nhìn Trương Dương mới phát hiện đúng là vì sau khi đại chiến dẫn đến đan điền suy yếu do hư không. Trương Dương lúc này đối với họ mà nói như một đứa trẻ trói gà không chặt.

Điều này cũng nói lên, trọng thương của con Tam Nhãn Thú đại viên mãn kia đương nhiên là do Trương Dương gây nên, hiện tại xem ra Trương Dương rõ ràng là chiến thắng.

Trương Dương không ngờ đã lợi hạ tới mức này, đánh được cả linh thú đại viên mãn? Hai người Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên rất khiếp sợ, trong ánh mắt mơ hồ toát lên vẻ lo lắng.

Trương Dương càng lợi hại lại càng khiến họ kiêng dè. Mọi người thực lực giống nhau, cũng có thể duy trì thế cân bằng, còn khi có người phá vỡ thế cân bằng này vượt qua người khác, sự cân bằng này cũng không còn tồn tại nữa.

Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của mấy vị đại viên mãn, ông cụ Trương Bình Lỗ trong lòng đột nhiên giật mình, lo lắng, lập tức che trước mặt Trương Dương.

Người nổi bật thì dễ bị ghét, đạo lý này đương nhiên Trương Bình Lỗ hiểu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trương Dương thực sự quá ưu tú, trong giới tu luyện cả trăm năm qua lẽ nào còn có người đạt được thực lực như Trương Dương khi mới 20 tuổi sao? Còn có ai chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi tu luyện liền liên tiếp đột phá, từ nội kình nhất tầng trở thành đại viên mãn?

- Chu Cổ, đây là cơ hội tốt nhất, ông còn ngơ ra làm gì, hai chúng ta liên kết, tuyệt đối có thể chém chết Trương Dương, chấm dứt hậu loạn.

Đế Vạn Phương thấy đại viên mãn Chu gia còn chưa hành động gì, tức giận ho mạnh một tiếng, không cam lòng lãng phí cơ hội này, cắn răng một cái hô lên:

- Chu Cổ, chỉ cần ông giúp tôi giữ lấy Trương Bình Lỗ, cứ cho là giúp tôi, việc tôi hứa với Chu gia đương nhiên sẽ không thay đổi. Trương Dương hiện tại suy yếu như vậy, không có Trương Bình Lỗ, tôi đã có thể tự mình chém chết hắn.

Chu Cổ tuy không nhúc nhích nhưng cũng đang chuẩn bị giao chiến. Đương nhiên ông ta có thể nhìn ra với thực lực suy yếu như hiện tại của Trương Dương, ngay cả Đế Vạn Phương cũng có thể thoải mái chém chết hắn, nhưng vấn đề là ngoài Trương Bình Lỗ còn có những đại viên mãn khác ở đây.

Nhưng ba người Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên, đại viên mãn Võ Đang liếc nhìn nhau, nét mặt rất kỳ quái.

Đế Vạn Phương nói không sai chút nào, hiện tại Trương Dương rất suy yếu, đúng là cơ hội tốt để chém hắn. Mà lúc này Y thánh Trương gia chỉ có mình Trương Bình Lỗ là còn sức chiến đấu. Về phần tam đại linh thú luôn đi với Trương Dương thì xem ra bị thương cũng không nhẹ.

Trong lòng Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên không hẹn mà cùng dâng lên sát tâm.

Ngay cả đại viên mãn Võ Đang, trong ánh mắt đang nhìn về phía Trương Dương cũng khó che dấu được sát ý trong mắt.

Trương Bình Lỗ thầm than hỏng rồi, trực tiếp chắn trước mặt Trương Dương, không chỉ cảnh giác đại viên mãn Chu gia, Chu Cổ, và đại viên mãn Ma Môn, Đế Vạn Phương, mà ông cũng không lơi lỏng theo dõi đám người Lý Kiếm Nhất.

Sát ý của đám người Lý Kiếm Nhất không thể che dấu được, ông ta quá vui mừng, vẻ lo lắng của đại viên mãn Chu gia hiện tại vẫn chưa động thủ cũng biến mất.

Đế Vạn Phương cười khặc khặc quái dị, xoay người nói với đám đại viên mãn Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên còn cả Võ Đang:

- Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên, Trương Hạc Phong, Thích Minh, bốn người các ông chẳng lẽ không nhìn ra tình huống trước mặt sao. Cho dù hôm nay các ông nhân thời cơ Trương Dương suy yếu, đoạt đi hai Tam Nhãn Thú này đi, Trương Dương hồi phục rồi, ai có thể đảm bảo đến lúc đó các ông không bị Y thánh Trương gia thôi.

Trương Hạc Phong đương nhiên là đại viên mãn Võ Đang, Đế Vạn Phương đây rõ ràng là khơi dậy sát tâm của tất cả mọi người đối với Trương Dương.

Như vậy còn chưa đủ, Đế Vạn Phương ngẩng đầu nhìn quả đào mang ánh sáng đang treo ngược trên cây đào, cất tiếng cười to hô lớn:

- Các ông xem, bàn đào vạn niên chỉ có một quả, hai con Tam Nhãn Thú này cũng chỉ có thể phối chế được hai viên nhãn đan, Đế Vạn Phương tôi có thể cam đoan, sau khi giết Trương Dương tuyệt sẽ không tham dự vào việc các vị chia chác chiến lợi phẩm, Đế Vạn Phương tôi chỉ cần tính mạng của Trương Dương.

Kỳ thật cho dù Đế Vạn Phương không nói như vậy hai người Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên cũng đã động tâm từ lâu rồi.

Lúc trước nếu không vì thực lực của hai vị đại viên mãn của Y thánh Trương gia quá hùng mạnh bọn họ sao có thể chấp nhận thấp kém như vậy, chịu nhận lỗi với Y thánh Trương gia. Còn hiện tại đúng là cơ hội tốt nhất để khiến Y thánh Trương gia suy yếu.

- Hoa huynh, Chu huynh, hay là chúng liên kết, trực tiếp chém giết người của Y thánh Trương gia, thế nào?

Đại viên mãn Chu gia, Chu Cổ thấy rõ tâm tư của đám người Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên, lập tức đứng ra, nói với hai người họ, ý nghĩ của ông ta không đơn giản chỉ là muốn giết Trương Dương mà còn muốn giết cả Trương Bình Lỗ.

Y thánh Trương gia tuy hiện giờ đang được xếp thứ nhất trong giới tu luyện nhưng khiếm khuyết bên trong cũng rất lớn. Nếu hai vị đại viên mãn Trương Dương và Trương Bình Lỗ đồng thời bỏ mạng, Y thánh Trương gia người thưa thớt như vậy đứng càng cao rơi sẽ càng thảm.

Khi đó Chu Cổ cũng không phải sợ Y thánh Trương gia trả thù nữa.

- Đây thật là cơ hội ngàn năm có một.

Hoa Phi Thiên nhìn Trương Dương, trực tiếp mở miệng, không che dấu sát ý của mình, trắng trợn nói.

Ông ta rất rõ một gia tộc nếu người thủ hộ đại viên mãn mất đi thì sẽ có kết cục như nào, Hoa gia khi trước chính là một ví dụ sống động nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi