THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1536

“Phượng Khương Trần, ta không cần phải lừa gạt nàng làm gì.” Huyên Minh Kỳ nghe Phượng Khương Trần nói như vậy, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.

Đúng là hắn tới quá vội vàng, mới cầm một khối ngọc đến thăm mà đã nói mình là vị hôn phu của Phượng Khương Trần, khó trách nàng không chấp nhận được.

Hắn đã quá nôn nóng!

Có thể là do hắn đợi mười tám năm rồi, sao có thể không nôn nóng.

“Thiếu cung chủ, ngài có gạt ta hay không ta không biết. Ta chỉ biết rõ mẫu thân ta chưa từng nói là từ lúc ta chưa sinh ra đã chọn cho ta một vị phu quân để lập thất.” Phượng Khương Trần nghi ngờ ban đầu mẫu thân nàng nói chỉ để dỗ dành đứa nhỏ, kết quả đứa nhỏ này tưởng thật. Nhìn số tuổi của Huyên Minh Kỳ có vẻ cũng chỉ hai mấy tuổi.

Mắt Phượng Khương Trần sáng lên, nhanh chóng hỏi: “Thiếu cung chủ, ngài định ra hôn ước với mẫu thân ta vào lúc mấy tuổi?”

“Ba tuổi!” Huyên Minh Kỳ nhướng mày, hắn hiểu ý Phượng Khương Trần muốn nói, nhưng hắn không chấp nhận lý do đó: “Mặc kệ ta định ra hôn ước với dì Mạt vào lúc mấy tuổi, chuyện ta và nàng có hôn ước là sự thật, mấy năm nay ta luôn đợi… Đợi dì Mạt mang nàng trở về thành thân với ta.”

Ba tuổi?

Mặt Phượng Khương Trần mang vẻ hoảng sợ nhìn Huyên Minh Kỳ.

Đại ca, ngươi trưởng thành sớm quá rồi, ba tuổi đã chọn thê tử của mình, còn vì thế mà chờ đợi đến mười tám năm. Ngươi cho rằng mình là Tiết Bảo Thoa sao.

Phượng Khương Trần càng thêm chắc chắn, lời mẫu thân nàng nói năm đó chỉ là để dỗ dành đứa nhỏ.

Phù… Phượng Khương Trần nhẹ nhõm thở ra, thế này thì dễ xử lý.

“Phượng Khương Trần, nàng hỏi vậy là có ý gì?” Huyên Minh Kỳ bị Phượng Khương Trần làm cho bất an, mơ hồ cảm thấy sự việc lại có chuyển biến.

“Không có ý gì, chỉ muốn nói cho thiếu cung chủ biết, bây giờ chúng ta không còn là đứa nhỏ hai ba tuổi nữa. Năm đó nhỏ tuổi nói lung tung, nói cái gì cũng không thể xem là sự thật được, nhưng bây giờ khác lúc trước chúng ta đều đã trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân.” Ý tứ ẩn bên trong lời nói này của Phượng Khương Trần chính là lời nói của một đứa nhóc hai ba tuổi không thể xem là sự thật…

Nàng không thừa nhận hôn ước này.

“Phượng…” Huyên Minh Kỳ đang muốn giải thích, Phượng Khương Trần lại không nể tình cắt ngang: “Thiếu cung chủ, ngài vội vã lên đường, bây giờ chắc hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi. Để ta gọi hạ nhân dẫn ngài đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì chúng ta lại trò chuyện sau.”

Thiếu cung chủ Cung Huyền Tiêu có mối quan hệ không tốt với muội muội cùng cha khác mẹ Huyên Phi, có vẻ nàng thấy được giá trị lợi dụng ở đây…

Huyên Minh Kỳ đã cứng đầu rồi Phượng Khương Trần còn cứng đầu hơn.

Nhìn bộ dạng này của Phượng Khương Trần ngay lập tức Huyên Minh Kỳ hiểu được dù mình có nói thêm gì đi nữa thì cũng vô ích, Phượng Khương Trần đã nói không đồng ý thì là không đồng ý, trừ khi hắn ép buộc nàng kết hôn.

Nghe Phượng Khương Trần mở miệng nói giữ khách khiến Huyên Minh Kỳ khẽ thở phào, nhân cơ hội ở lại Phượng phủ, không cưới được Phượng Khương Trần thì hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.

Huyên Minh Kỳ hắn đã quyết định sẽ lấy Phượng Khương Trần cho bằng được rồi!

Trước đây hắn không biết đến sự tồn tại của Phượng Khương Trần nên mới có thể chờ đợi suốt mười tám năm, nhưng một khi đã biết đến nàng thì còn phải lo lắng cái gì nữa.

Đã chờ đợi được mười tám năm, chờ thêm chút nữa cũng không sao.

Nếu Phượng Khương Trần biết trước rằng nàng vừa cho lưu lại một sự phiền toái siêu to khổng lồ, nhất định nàng sẽ không vì nghĩ cho nương mà mềm lòng giữ người ở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi