THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1786

“Thích khách, có thích khách!’’ Mười hai thị vệ kia chỉ phòng thủ chứ không tấn công, bọn họ muốn kéo dài thời gian chờ cứu binh đến.

Thấy thế tốc độ của Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân càng nhanh hơn nửa, chỉ trong khoảng thời gian một tách trà đã biến người hai người kia thành xác chết, Lam Cửu Khánh ra hiệu cho Bộ Kinh Vân, sau đó nhảy vào phòng, Bộ Kinh Vân xoay người đi về phía căn phòng cuối cùng.

Bố trí trong căn phòng rất đơn giản, sau khi gõ gõ một hồi, Lam Cửu Khánh tìm ra bảy mật thất, tránh được ba chỗ chứa ám khí, sau đó tìm được sáu cơ quan bí mật.

Có một số bí quyết võ công và thư từ qua lại giữa các quốc gia môn phái, một số bảo vật vô giá và các tín vật của môn phái khác, thậm chí còn có một bức chân dung của Lục Dĩ Mạt nhưng lại không có bản đồ Cửu Châu.

Không tìm được thứ mình muốn, Lam Cửu Khánh cũng không động đến những đồ vật khác, khôi phục tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng thái ban đầu, trước khi rời đi, ánh mắt hắn rơi vào trên bức hoạ của Lục Dĩ Mạt, Lam Cửu Khánh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa nó đo.

Có lẽ Phượng Khương Trần sẽ thích bức hoạ này, dù sao lúc trước Phượng phủ cũng bị thiêu rụi hoàn toàn trong ngọn lửa, tất cả những thứ thuộc về cha mẹ nàng đều đã bị cháy sạch, bức hoạ này có thể trở thành một vật tưởng niệm.

Lam Cửu Khánh vội vàng rời đi, chạy về phía căn phòng cuối cùng, lúc này Bộ Kinh Vân đã giải quyết toàn bộ thị vệ trong đó, Lam Cửu Khánh chỉ việc trực tiếp xông vào.

“Ngươi có thể đi rồi.’’ Lam Cửu Khánh biết đêm nay động tĩnh bọn họ gây ra thực sự rất lớn, người của Huyền Tiêu cung sẽ nhanh đến đây thôi, Bộ Kinh Vân ở lại đây cũng vô ích, ngược lại còn bại lộ thân phận của hắn.

“Một mình ngươi không sao chứ?’’ Đương nhiên Bộ Kinh Vân biết dưới tình huống hày, tốt nhất là hắn nên rời đi, nhưng hắn lại lo lắng cho Lam Cửu Khánh.

Trong Huyền Tiêu cung có không ít cao thủ, chưa kể những người khác, chỉ riêng mười tám vị quân tử kia, mỗi người đều là cao thủ, nếu thực sự phải đánh thì hai người bọn họ cùng lắm chỉ có thể chiến đấu với năm người, hơn nữa thì chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

“Không sao đâu, đi đi.’’ Sau khi nói xong, Lam Cửu Khánh lập tức đi đến căn phòng cuối cùng, đẩy cửa ra.

Một thứ ánh sáng màu vàng chói lọi phản chiếu từ ngoài cửa vào, Lâm Cửu Khánh vội vàng đưa tay ra che mắt lại, đồng thời lui về phía sau mấy bước, đợi đến khi hai mắt hắn thích ứng với ánh sáng này mới buống tay xuống.

“Áo tơ vàng?*” Lam Cửu Khánh nhìn bộ quần áo không thể được ánh sáng màu vàng chói mắt ngay cả trong bóng tối, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.

(*Kim lũ y :(Kim: sắc vàng, lũ: tơ, y: áo) áo tơ vàng , có nghĩa bóng là áo công danh . Có tư liệu cho là áo quí báu dành cho tướng lĩnh, ngụ ý người lính công thành danh toại.)

Trong căn phòng cuối cùng của Tàng Bảo các Huyên Tiêu cung lại là một bộ quần áo bằng vàng hoà hoáng, thật đúng là khiến người khác thất vọng, Lam Cửu Khánh đến gần, nhìn lướt qua tình hình trong phòng.

Căn phòng này đơn giản nhất, tất cả đều là vách tường, ngoại trừ bộ quần áo ở giữa kia thì chẳng có gì cả, mặc dù không đi vào nhưng Lam Cửu Khánh cũng có thể khẳng định trong căn phòng này không có bất cứ cơ quan bí mật và cạm bẫy gì đó, bởi vì nếu thiết kế cơ quan bí mật bên trong thì sẽ dễ làm hỏng chiếc áo này.

Có thể thấy người trong Huyền Tiêu cung rất coi trọng bộ quần áo kia, nếu không cũng sẽ không đặt nó ở đây một mình, thậm chí còn phái trọng binh canh gác nghiêm ngặt.

Bản đồ Cửu Châu không ở đây, Lam Cửu Khánh cũng không muốn lấy một bộ quần áo vô dụng trở về, trực tiếp bước ra ngoài mà không nhìn lại, mượn bức tường bên ngoài, vọt lên, sau đó cả người biến mất trong bóng đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi